Tiểu cô nương làm theo ý của A Điều, giả bộ như lấy quạt che nắng, chỉ lộ ra một góc mặt dưới hàm. Bên ngoài Lục Kiều cùng Lục Chi đang đứng nói chuyện, vừa ngước mắt lên, “A Điều” đã lướt qua bên cạnh, chưa kịp nhìn rõ mặt thì người đã đi phía trước, hai người không suy nghĩ nhiều vội bám gót, một trái một phải đi theo.
“A Điều” chỉ đi bộ không nói lời nào, hướng thẳng vào đại điện đang có nhiều người thắp hương. Đi qua một đoạn đường dài, chân vừa bước vào Đại hùng điện, vừa lúc bên trong có người đi ra, đụng vào một cái khiến nàng nghiêng đi, Lục Kiều tiến lên một bước kéo tay “A Điều”, lộ ra một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
“Nàng không phải A Điều”, Lục Chi nhếch miệng: “Làm thế nào?”
Lục Kiều trấn an: “Đây là chuyện tốt…”
Tức là Thiếu phu nhân sắp xuất hiện rồi.
Trước đó, A Điều chân chính thò đầu ra, thấy Lục Kiều Lục Chi nhận nhầm tiểu cô nương kia là mình, nàng xoã tóc, che kín phần lớn khuôn mặt dưới chiếc nón rồi cúi đầu đi hướng khác.
Đương nhiên, thủ đoạn nhỏ này không lừa được Viên Tâm, người có kinh nghiệm tra án phong phú: “Đại nhân, nàng thực sự hành động…” Cái này đồng nghĩa với việc nàng cùng thiếu phu nhân có âm mưu chạy trốn, Thẩm Tinh Ngữ phải xuất hiện!
Cố Tu không nói gì, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng người mặc áo xám trước mặt, hắn biết đi theo đến cuối, hắn sẽ gặp Thẩm Tinh Ngữ.
Từ ngày 26 tháng 9 đến ngày 16 tháng 10, suốt hai mươi ngày, mỗi đêm hắn không thể kiềm chế được mà nghĩ đến chuyện Thẩm Tinh Ngữ chạy trốn khỏi mình, khi đó tim hắn nhói đau, giống như bị cắt rơi một miếng thịt, lăn qua lộn lại đều đau.
Cố đại nhân không hiểu thế nào là yêu, chỉ biết mưu tính lòng người, quy hết tất cả những chuyện này vào hai chữ: phản bội.
- -- cho nên hắn hận.
Hắn cho đây là hận,
Là Thẩm Tinh Ngữ phản bội hắn,
Là một thê tử phản bội lòng trung thành với trượng phu.
Nàng là đích thê mà hắn dùng tám kiệu cưới hỏi đàng hoàng về nhà, sống là người của hắn, chết làm ma của hắn, Triêu Huy viên mới là nơi nàng phải đợi hắn cả đời.
Làm sao nàng có thể chạy trốn?!
Chỉ cần đi theo A Điều, rất nhanh hắn sẽ bắt được Thẩm Tinh Ngữ, bắt được kẻ phản bội.
Hắn không khống chế được mình, huyết dịch nóng lên, giống như nước nóng phun trào, con tim như muốn nổ tung.
Đây là loại tâm tình xa lạ mà hắn chưa bao giờ được trải nghiệm, thân thể và trí óc đều bị mất khống chế, không tỉnh táo được. Mười lăm tuổi hắn vào Đại Lý tự, dù có tra các vụ án lớn hơn đi nữa, hắn đều tỉnh táo lý trí, hắn không biết cảm giác này là cái gì, cũng không phân biệt được.
Tim đập điên cuồng, nhưng trong óc có một dây thần kinh gọi là lý trí lại rất bình tĩnh phân tích thế cục.
Dù huyết dịch sục sôi trong tim, nhưng dây thần kinh lý trí này lại rất bình tĩnh.
“Đuổi theo---“, hắn nói.
“Nhẹ chân thôi”
Con mắt hắn khoá chặt vào A Điều, xa xa, thấy nàng rẽ vào một gian phòng.
Không sai, Thẩm Tinh Ngữ chắc hẳn ở bên trong!
Hắn đi nhanh vào, nếu theo tác phong tra án mạnh mẽ trước đây, hắn sẽ một cước đá văng cái cửa, lập tức quan sát được mọi động tĩnh bên trong. Cơ thể nhanh hơn đầu óc một bước, tay đã đặt lên chốt cửa.
Khoảnh khắc cầm lên chốt cửa, đầu ngón tay run lên, trong nháy mắt tim chợt nặng trĩu.
- -- sợ bên trong chỉ có một mình A Điều!
Trong phòng trống không, chỉ có một mảnh vạt áo màu xám tro lướt qua cửa sổ.
Hắn vừa bước vào trong nhà,
“Có mê hương, bịt miệng lại”
Là loại mê hương thông thường nhất, mùi rất đậm, dễ bị phát hiện, nhưng khuyết điểm cũng là ưu điểm, thành phần thuốc mê trong đó rất cao, chỉ cần đốt một chút đã nhanh chóng lan khắp phòng, thường khi phát hiện ra thì đã hít phải một lượng lớn.
Nếu là trước đây, Cố Tu đối với loại mê hương này rất nhạy cảm, phát hiện rất sớm, nhưng hôm nay tinh thần bị phân tán, hoặc là trong bản năng của hắn không hề có sự liên kết giữa mê hương này với Thẩm Tinh Ngữ.
Liên quan đến mê hương chỉ toàn là những kẻ xấu gian tà.
Thẩm Tinh Ngữ vốn là người thân mật với hắn nhất, một ngày ba bữa, mỗi bộ quần áo giày vớ trên người hắn đều do nàng chuẩn bị, làm sao nàng biết dùng loại mê hương này để đối phó với hắn?
Hắn nín thở, nhưng vẫn chậm một bước, không hề do dự liền lập tức rút cây đao bên người Viên Tâm, vạch một nhát lên tay trái.
Khoé miệng Viên Tâm cong lên, đại nhân nhà hắn mà cũng có ngày trúng phải mê hương tầm thường này.
Cố Tu bước mấy bước dài xuyên qua căn phòng, nhảy ra khỏi cửa sổ, bên phải lại có góc áo chéo qua, hắn bám theo không gần không xa, qua mấy khúc quanh, thấy A Điều lại đi xuống núi. Dưới chân núi, một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn, phu xe là một nam tử trung niên, A Điều làm thủ ngữ, sau đó vén rèm trèo vào trong xe.
Chiếc rèm được vén lên trong nháy mắt, một đoạn váy nhạt màu loé lên rồi biến mất.
A Điều vào trong xe, phu xe kéo dây, con ngựa vừa nhấc chân định chạy thì bỗng có người từ trên trời rơi xuống, ghìm con ngựa lại.
Ngay lúc đó, rất nhiều quân binh mặc thường phục xuất hiện, vây kín chiếc xe, khí thế bức người, làm phu xe hoảng sợ quỳ thụp xuống đất: “Hảo hán tha mạng, ta chỉ là một phu xe, không có tiền…”
Phu xe nghĩ rằng mình gặp phải đám cướp cường bạo.
Cố Tu tung người một cái, lập tức nhảy lên xe ngựa, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc rèm xe màu xanh đậm một lúc, từ từ vươn tay, vén rèm lên.
Trong xe ngựa khá tối, rèm được vén lên, khuôn mặt mới dần lộ ra---
Theo phương hướng, A Điều ngồi bên trái, Cố Tu vén rèm từ bên trái lên, một chiếc váy màu sắc đơn giản, đặt trên đầu gối là một đôi bàn tay, ngón tay đang vén rèm run lên một chút, theo cánh tay nhìn lên, đập vào mắt là một khuôn mặt tròn trịa.
Tóc được chải theo kiểu phụ nhân, một khuôn mặt tròn hết sức bình thường, khoé mắt có nếp nhăn của tháng năm.
Trái tim đang thắt lại, ngay lúc đó như bị xé toạc ra khỏi cơ thể, không thể thở được.
Chiếc rèm được hất ra, bên cạnh phụ nhân là A Điều đang có vẻ rất run sợ.
“Thiếu phu nhân đâu?” Cố Tu cắn răng, tiếng nói thoát ra giữa khe hở hai hàm răng.
Cả người A Điều run rẩy, mắt ngập nước, nhưng vẫn giơ tay lên ra dấu: “Ta còn muốn hỏi ngài…
“Thế tử gia, cô nương nhà ta rốt cuộc đi đâu?”
Phiên dịch thủ ngữ đằng sau Cố Tu dịch lại những lời của A Điều.
Cố Tu: “Ngươi hẹn với nàng để chạy trốn, ngươi còn hỏi ta người đâu?”
A Điều trong mắt mờ mịt.
“Hẹn cái gì?” phiên dịch dịch lời A Điều
Cố Tu nhìn phụ nhân ngồi cạnh A Điều bên trong xe: “Ngươi nói đi…”
“Đại gia, tiểu phụ thật không biết gì”, bỗng nhiên bị nhiều hán tử khoẻ mạnh vây quanh, phụ nhân hoảng sợ, chỉ A Điều: “Nàng ta muốn đi Mẫn Châu, mấy hôm trước lén đến đoàn xe Bình An của chúng ta, đặt hàng muốn một cô nương đi cùng để lo cuộc sống hàng ngày, chưởng quỹ liền cử ta đi”
Phụ nhân cho là A Điều là dạng thiếp thất bỏ trốn, hôm nay bị chủ nhân tìm tới cửa, tự nhiên không dám nhận đơn hàng này: “Nương tử, đơn làm ăn này của ngươi chúng ta không nhận, tiền đặt cọc với hoá đơn cũng trả lại ngươi, đại gia, ngươi bỏ qua cho chúng ta đi, chúng ta thật sự là làm công cho đoàn xe, cái gì cũng không biết”
Phụ nhân vừa nói vừa móc từ trong ngực ra khế ước biên lai, Cố Tu cầm lấy đọc lướt một cái.
“Thiếu phu nhân ở Mẫn Châu chờ ngươi?”
“Không phải các người nói thiếu phu nhân về Mẫn Châu tế tổ à?” A Điều: “Cô nương nhà ta rốt cuộc là thế nào?
“Ta cũng biết, các ngươi lừa gạt ta, nàng nhất định đã xảy ra chuyện, nàng đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho ta?”
Cố Tu nhíu mày thật sâu, trong đôi mắt sâu thẳm tràn ngập sự im lặng chết chóc cùng thâm trầm: "Ngươi đi Mẫn Châu là để xác nhận xem ta nói đúng hay sai, tìm thiếu phu nhân?”
“Nếu không thì sao?” A Điều nói: “Ngươi đừng tưởng dùng vinh hoa phú quý là có thể thu mua ta, ta nhất định phải biết chân tướng chuyện cô nương nhà ta.
“Ở Mẫn Châu nàng đã không còn bất kỳ người thân nào, ta là người thân cận nhất, làm sao nàng có thể bỏ ta lại?”
Đúng vậy, Thẩm Tinh Ngữ coi trọng tỳ nữ này như thế nào mọi người đều biết, nàng không thể bỏ mặc được.
Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, tại sao đã lật tìm tất cả các con sông, thôn trang phụ cận, khe núi cũng đều không có?
Nếu như nàng thật sự còn sống, sao lại không cần đến tiền? Tại sao cửa hàng cầm đồ cũng không có tin tức gì?
Chẳng lẽ, nàng đã thật sự không còn?
Cố Tu giống như bị rút hết khí lực, mất đi mục tiêu cuộc sống, không còn phương hướng, bước chân chậm chạp, ánh sáng u ám từ bờ vai hắt lên vóc dáng cao lớn, đầy cảm giác tịch mịch và đơn bạc.
Dần dần, những người vây quanh xe ngựa cũng thả cho xe đi, chậm rãi rời đi sau lưng hắn cho đến khi không còn thấy bóng dáng.
Chiếc xe ngựa A Điều thuê cũng bắt đầu di chuyển, có vẻ không còn ai theo dõi.
Quán trà dưới chân núi đối diện đường cái, Thẩm Tinh Ngữ che mặt cầm nắm cửa, định mở cửa phòng bước ra ngoài, cánh tay bỗng bị kéo lại.
“Hắn lừa gạt ngươi”, Duệ bối tử nói.
Thẩm Tinh Ngữ chưa kịp phản ứng, bị Duệ bối tử kéo đến một phòng bao nằm trên cùng, kéo cửa đóng kín lại,
Hắn quay người, lưng dựa vào cửa phòng, nhìn nữ tử trước mặt, trong mắt lộ ra niềm vui không che giấu: “Thế tử phi, vẫn khoẻ chứ”
Thẩm Tinh Ngữ chỉ mặc một bộ y phục bằng vải gai rất bình thường, trên đầu đội nón có màn che, màn lụa buông xuống đến vai.
Thấy thân phận bị bại lộ, Thẩm Tinh Ngữ không giấu nữa, vén rèm lên: “Sao bối tử nhận ra ta?”
Nàng mặc đồ quá sức bình thường, nếu không vén rèm lên, nàng nghi ngay cả A Điều cũng không nhận ra.
Duệ bối tử đầu tiên là vui mừng nói: “Thật may, nàng không bị sao”
Một câu nói này khiến nhiệt độ trên mặt Thẩm Tinh Ngữ tăng lên.
Nàng quay người đi vào bên trong, kéo dài khoảng cách với Duệ bối tử, hắn vốn đang quá mức phấn khích khi thấy Thẩm Tinh Ngữ còn sống, nhất thời tiến đến gần, lúc này mới ý thức, mình có chút hiềm nghi mạo phạm.
“Thái tử phi chớ nên hiểu lầm, ta không có ý khinh bạc nàng, ta chỉ là… quá vui mừng.
“Nàng có hiểu cảm giác may mắn đó không?”
Hắn vừa giải thích, Thẩm Tinh Ngữ đã hiểu: “Là ta muốn tránh, xin lỗi”
“Đúng rồi”, Thẩm Tinh Ngữ nói: “Ngươi nói “hắn lừa gạt ta” là có ý gì?”
Duệ bối tử đến bên cửa sổ, khẽ mở hé ra một khe: “Nàng nhìn đi”
Cố Tu vốn đã bỏ đi bỗng cưỡi ngựa quay trở lại, xe ngựa chở A Điều chỉ còn là một cái chấm nhỏ, hắn chia quân binh thành hai đội, một đi theo xe, một quay về phủ Trấn Quốc công canh chừng, hắn đoán xe ngựa của A Điều nhiều nhất cũng chỉ chạy ra đến ngoại ô rồi quay về.
Không chỉ có vậy, tuỳ tùng của hắn còn cởi bỏ thường phục, thể hiện thân phận, lộ rõ y phục quân binh, có thêm rất nhiều quân binh toả ra bao vây cổng Vân Yên tự, nhìn như kiểu không chỉ có Vân Yên tự mà cả núi Nga Mi cũng bị lật ba thước đất đào lên một lần.
May mình bị Duệ bối tử ngăn lại. Theo kế hoạch, lúc này mình hẳn đã ngồi trên xe ngựa bám theo, đến khi xác định không có ai theo dõi mới tụ họp với A Điều.
Nếu vẫn làm như thế, sợ là lúc này đã bại lộ, Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi.
“Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, ta đưa nàng đi chỗ khác”, Duệ bối tử nói.
Thẩm Tinh Ngữ không phản đối, lên xe của Duệ bối tử, trên xe nàng kể hết đầu đuôi mọi chuyện.
“… Nàng định lợi dụng sự thất vọng của Cố Tu?”
Nghe kế hoạch của Thẩm Tinh Ngữ, Duệ bối tử hỏi.
Thẩm Tinh Ngữ gật đầu: “Trong hồ nước không có thi thể của ta, hắn hoài nghi ta còn sống, hắn biết rất rõ ta không thể nào bỏ được A Điều, nhất định sẽ nghĩ ra đủ cách để A Điều tiếp xúc với ta.
“Nhưng hoài nghi cũng chỉ là hoài nghi, hắn không tìm được bất kỳ chứng cứ nào rằng ta còn sống, A Điều là biện pháp chắc chắn nhất để xác định ta còn sống hay không, hắn nhất định sẽ đặt mọi kỳ vọng lên người A Điều.
“A Điều mỗi ngày đều cẩm y ngọc thực, du ngoạn khắp nơi trên phố, phô trương như vậy, ta cũng đoán được mục đích của Cố Tu, vì thế mới dùng đối sách này.
“Ở lúc hy vọng xác nhận nhất lại một lần nữa tan biến, giống như ngọn lửa đang cháy bị dội nước, tự nhiên sẽ tan. Ta đánh vào chính tâm trạng này của hắn, như vậy sẽ thuận lợi đoàn tụ với A Điều, cùng nhau biến mất, không ngờ…”
Quả nhiên dưới bất kỳ tình huống nào hắn cũng đều lý trí, luôn có thể phân tích được nhanh nhất.
Thẩm Tinh Ngữ khổ sở cười một tiếng, hoặc là nàng đã đánh giá cao sức nặng của mình, không tìm được nàng, hắn có lẽ cũng sẽ thất vọng, nhưng không quá nhiều.
Đúng vậy, vì không thương nên không thể quấy nhiễu tâm trạng hắn được.
Chắc chỉ có Thịnh Như Nguyệt mới có thể làm cho hắn hốt hoảng.
Có lẽ bởi vì đã chết qua một lần, Thẩm Tinh Ngữ mới có thể bình tĩnh phân tích chuyện này, trong lòng khẽ nhói một cái, rồi lại bình tĩnh như cũ.
Duệ bối tử thấy sắc mặt Thẩm Tinh Ngữ bình thản, là kiểu vân đạm phong khinh không hề sợ hãi.
Chưa tới một tháng trước, trong mắt nàng còn là ái tình ngập tràn, hôm nay bình tĩnh như vậy, phải trải qua thất vọng đến như thế nào mới có thể biến đổi nhanh như vậy?
Liền hỏi: “Hôm đó trên hồ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“Làm sao nàng rơi xuống nước?”
Lời nói đã tới khoé miệng, Thẩm Tinh Ngữ lại tránh đi: “Hôn lễ của Như Nguyệt với Cửu hoàng tử diễn ra chưa?”
“Lúc ta đi ra ngoài thì hôn lễ đang diễn ra, rất long trọng”, Duệ bối tử đã sớm hỏi người bên ngoài cặn kẽ về chuyện thuỷ phỉ, trong lòng đại khái suy đoán, có thể ở thời điểm mấu chốt, Cố Tu lại một lần nữa chọn Thịnh Như Nguyệt!
Rõ ràng là trượng phu của mình, vậy mà ở thời khắc sinh tử bị bỏ rơi đến hai lần, nghĩ tới đây, tim của Duệ bối tử bị co thắt đến đau lòng, không biết lúc một lần nữa bị bỏ rơi, nàng lúc đó có bao nhiêu khó khăn.
Duệ bối tử muốn tự mình xác định cùng Thẩm Tinh Ngữ, nói: “Không đề cập đến người ngoài, ta chỉ hỏi nàng, có phải một lần nữa ở thời điểm mấu chốt, Cố Tu lại bỏ rơi nàng?”
Thẩm Tinh Ngữ không biết trả lời thế nào, khoé môi bất giác cong lên lúng túng, coi như là ngầm thừa nhận.
Duệ bối tử đã hiểu mọi chuyện, đứng lên: “Ta đi tìm hắn tính sổ!”
“Đừng”, Thẩm Tinh Ngữ tự thấy mình cùng Duệ bối tử không quen không biết, thân phận Cố Tu cũng không thấp, cần gì phải vì mình mà làm hỏng cuộc sống phú quý nhàn tản của hắn, cũng không muốn hắn đi chọc Cố Tu, càng không muốn chọc đến Thịnh Như Nguyệt.
Ở trên thuyền, Thẩm Tinh Ngữ nghe Thịnh Như Nguyệt phân tích mới suy nghĩ ra, Cố Tu muốn đẩy Thịnh Như Nguyệt lên vị trí hoàng hậu, bọn họ đã sớm cùng một phe!
Đúng vậy, hắn muốn người có quyền thế, mà Thịnh Như Nguyệt lại đúng là kiểu người như vậy, cũng muốn quyền thế.
Bọn họ mới là một đôi.
Nàng hy vọng Duệ bối tử sống thật tốt: “Vốn ta với hắn cùng một đường, nhưng bây giờ ta đã trốn ra, chỉ mong một cuộc sống bình yên, Duệ bối tử, ngài đừng làm khó ta”
Đúng vậy, hắn có lập trường gì để thay nàng xả giận? Trên đời này, muốn bất bình giùm cũng phải có thân phận.
Vừa nói chuyện, xe ngựa đã đi vào một con hẻm thật sâu, dừng trước một cái sân nhỏ, gõ cửa, rất nhanh người gác cửa trong sân đã mở cửa ra, hai người cùng nhau đi vào.
Sân này không lớn nhưng có bố cục trang nhã, vị trí đắc địa, ẩn sâu giữa phồn hoa náo nhiệt, bên ngoài nhìn rất bình thường nhưng bước vào trong thì như đi vào động thiên, cái gọi là ẩn mình giữa chốn phồn hoa, chính là cái này.
Hạ nhân mang lên một bộ trà cụ, Duệ bối tử pha trà cho Thẩm Tinh Ngữ, khói lượn lờ, Thẩm Tinh Ngữ hỏi: “Bối tử sao biết ta ở quán trà?”
Ngón tay thon dài của Duệ bối tử cầm dụng cụ rửa trà, nói: “Có thể nàng không biết, Cố đại nhân đánh một bộ xích sắt, hôm đó ta đi lấy gân gà đặt trước để làm dây đàn, gặp đúng lúc hắn đi lấy hàng, nghe thấy chính miệng hắn nói với chưởng quỹ, hắn muốn khoá sủng vật khá lớn.
“Không ai nghe nói hắn có nuôi sủng vật, ta nghĩ hắn đi tìm nàng, cảm thấy có thể hắn có đầu mối, lại sợ hắn dùng dây chuyền kia trên người nàng, cho nên mới bám theo hắn.
“Hắn ở trong tiệc rượu đi ra, ta cũng đi ra theo, hai chúng ta đi cùng một lúc, chẳng qua ta cách xa hắn, lúc nàng xuất hiện trước mắt ta, ta mơ hồ nhận ra thân hình, không sai biệt lắm, cũng coi như giống câu tục ngữ kia: bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau”
Tay Thẩm Tinh Ngữ ôm lấy đầu gối, không tự chủ thò xuống sờ một cái, hắn muốn đánh gãy chân nàng, còn muốn coi nàng như súc sinh khoá lại sao?
Hoá ra hắn đối với mình cũng chỉ giống như trêu đùa một sủng vật.
Đúng thế, hắn vẫn luôn như vậy, mất hứng liền dừng lại, đến khi nào mình phải chịu khuất phục mới thôi.
Nàng bị biểu muội của hắn đẩy xuống nước, hắn không hề hoài nghi Thịnh Như Nguyệt, chỉ nghĩ đến chuyện chặt chân nàng.
Hoặc là khoá lại.
Trái tim Thẩm Tinh Ngữ không nhịn được mà đau nhói.
Duệ bối tử thấy ánh mắt nàng bỗng lộ ra tia thống khổ, trong lòng hoảng hốt: “Cũng có thể ta đoán sai, dù gì nàng cũng là con người, chắc là hắn định nuôi một sủng vật to lớn nào đó, làm dây chuyền trước cũng là chuyện có thể.
“Nàng đừng khổ sở”, Duệ bối tử rất đau lòng, muốn đưa tay an ủi nàng, nhưng cánh tay này mà vươn ra, hắn lại trở thành kẻ háo sắc.
Đến lúc đó thì ngay cả cơ hội ngồi nói chuyện bình thường với nàng cũng không có, hắn không dám liều, vội rút tay vào trong áo, nắm chặt lại.
Con người kia không có bất kỳ yêu thích nào, Thẩm Tinh Ngữ quá rõ, chính là muốn khoá mình.
Nàng che ngực: “Không sao, ta nghỉ một chút là ổn”
Duệ bối tử bỗng nhiên rất chán ghét bản thân, cái miệng sao tự nhiên lại nói chuyện đó ra, còn không biết phải an ủi thế nào, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay: “Phải làm thế nào để nàng có thể vui vẻ một chút?”
Thẩm Tinh Ngữ tỉnh táo lại: “Không sao, ta tốt hơn rồi.
“Ta sẽ đưa A Điều ra, sau này đó chính là cuộc sống của ta.
“Cũng sẽ không còn bất cứ liên quan nào nữa”.
Duệ bối tử nói: “Nàng cũng nói, Cố Tu biết rất rõ, nàng nhất định phải mang tỳ nữ đi, hắn nhận định nàng còn sống, sẽ không để tỳ nữ kia được tự do, nhất định sẽ lợi dụng để bắt nàng”
“Ta đã nghĩ được một cách”, Thẩm Tinh Ngữ nói.
“Cách gì?”
“Hắn không phải muốn tìm ta sao?” ngón tay nhỏ nhắn của Thẩm Tinh Ngữ nắm lấy cái ly: “Ưu tư khó tiếp nhận nhất trên đời chính là thất vọng.
“Nếu hắn tìm một trăm lần, một ngàn lần, sau đó cũng thất vọng trăm ngàn lần, hắn sẽ còn tìm nữa sao?”
Không ai có thể chịu đựng được trăm ngàn lần thất vọng, có lẽ chỉ sau vài chục lần, hắn sẽ không còn muốn tìm nữa.
Chỉ là một sủng vật mà thôi, hắn làm sao lại tốn quá nhiều tinh lực như thế, nàng nghĩ.