Lại thấy Cố Tu không đi ra khỏi phòng tắm, nàng lại đi tới cạnh phòng tắm hỏi: “Ngươi có sao không?
“Tắm lâu sẽ bị bệnh, ngươi có thể tự đi ra không?
“Có cần ta vào đỡ không?”
Dục hoả trong thân thể đang rừng rực, nhẫn nại đã sớm tới cực hạn, tâm ma như muốn lao ra khỏi nhà tù, ý thức đã mơ hồ, hắn phải cắn nát môi mới có được một giây trí não thanh tỉnh.
“Nàng không muốn… Nàng không muốn…” hắn tự lặp đi lặp lại trong lòng mới có thể khắc chế không nhấc chân ra khỏi bồn tắm.
“Nàng đi ra!”
Thanh âm của nàng giống như ốc đảo đang đầu độc một người cực kỳ khát nước, hắn cắn răng, mờ mịt kêu lên:
“Không cần nàng quản”
Hắn kiêu ngạo như vậy, bị mình cự tuyệt đến bốn lần, hẳn là cực kỳ chán ghét mình.
Thẩm Tinh Ngữ đem những lời ân cần nuốt xuống, chậm rãi ngồi xổm ở góc phòng, dựa vào tường, đáy mắt ẩm ướt uỷ khuất.
Cửa phòng tắm đóng kín.
Nàng ở ngoài, hắn ở trong.
Đêm nay dài vô cùng, giống như kéo dài cả đời.
Sắc trời lộ ra những dải trắng đầu tiên, Thẩm Tinh Ngữ cuối cùng cũng nghe thấy giọng Cố Tu từ bên trong: “Nàng gọi Viên Tâm đến đây.
“Chuyện đêm qua, một chữ cũng không được nói với cung nga”
Thẩm Tinh Ngữ nghe thấy giọng hắn không còn mạnh mẽ như trước, có vẻ rất yếu ớt: “Ngươi bị bệnh sao?
“Ta vào xem một chút”
“Không cần!” Cố Tu dùng hết sức để nói: “Nàng đã nói, chúng ta không có quan hệ.
“Đi tới cấm quân, Viên Tâm sẽ biết phải làm thế nào.
“Đi”
Thẩm Tinh Ngữ nhìn cửa phòng tắm, thanh âm rất nhỏ, chỉ nàng nghe thấy:
“Coi như chúng ta không còn là phu thê, ta cũng chỉ hy vọng nàng sống thật tốt”
Lau khô ánh mắt, nàng đi tới đập cửa, lúc này chỉ cần đập 1-2 lần, đã có cung nga tới mở cửa.
Thẩm Tinh Ngữ không trì hoãn, ra lệnh cho cung nga: “Cố đại nhân còn đang nghỉ ngơi, các ngươi không ai được bước vào”
Cung nga đương nhiên không dám trái lệnh.
Thẩm Tinh Ngữ chạy thật nhanh, Viên Tâm đang kiểm điểm cấm quân, Thẩm Tinh Ngữ không có lệnh bài, bị chặn lại, nàng cất giọng kêu to: “Viên đại nhân”
Cấm quân đều là vạn người chọn một, mặc dù có người kêu lên, bọn họ vẫn như pho tượng, ánh mắt rũ thấp nhìn về phía trước, không dễ dàng bị người ngoài làm cho mất chú ý.
Viên Tâm nghe tiếng nhìn sang, chân mày cau lại, cấm quân là khu vực trọng địa, không phải là nơi để giương oai, quân canh bên ngoài ngăn lại, Thẩm Tinh Ngữ liều mạng nhảy lên, gia tăng âm lượng gọi hắn.
Hẳn là Cố Tu có chuyện rồi.
Viên Tâm sải bước đi tới, bước ra ngoài quân doanh cấm quân, vừa định hỏi thì Thẩm Tinh Ngữ đã túm lấy tay áo hắn, vừa kéo đi vừa nói: “Sợ là hắn bị bệnh, hắn bảo ta tới kêu ngươi”
Thẩm Tinh Ngữ dừng ở trước cửa phòng tắm, Viên Tâm vòng qua bình phong, nhìn thấy người đang dựa vào bồn tắm, con ngươi co rút một cái, sắc mặt hắn trắng bệch như tuyết, mái tóc đen ướt đẫm dính chặt vào người, ngón tay đặt trên bồn tắm vô lực rũ xuống, một người cường đại như vậy, bây giờ lại có cảm giác yếu ớt như con nít mới sinh.
Đúng vậy, thân hình vốn gầy gò và mảnh khảnh của hắn giờ yếu ớt như con dê non.
Nước bị máu nhuộm đỏ, cùng với da thịt trắng bệch của hắn tạo thành sự đối lập chói mắt.
Hình ảnh rất doạ người.
Viên Tâm đỏ hoe mắt.
Hai ba bước nhảy tới, đỡ lấy bả vai hắn, tay vừa chạm đến thì thấy da hắn lạnh buốt.
Nhiệt độ cơ thể người sống sao lại lạnh như vậy?
“Chuyện như thế nào?” Viên Tâm cắn răng, giọng muốn giết người.
Cố Tu yếu ớt mở mắt: “Bảo nàng đi về trước,
“Rồi về gọi đại phu”
Viên Tâm muốn mắng chửi người, giờ là lúc nào rồi mà còn quản đến nữ nhân?
“Ta kêu ngự y trước cho ngươi”
Viên Tâm định ôm hắn ra, bị bàn tay vô lực của hắn khẽ níu vạt áo lại: “Không để cho nàng nhìn thấy”
“Đây không phải là có sẵn cách để nàng quay về sao”, Viên Tâm nói.
Đôi môi nhợt nhạt không còn chút máu nào của Cố Tu mấp máy, giọng nhẹ như lông vũ: “Ta không cần thương hại”
Cố Tu kiêu ngạo như vậy, hắn có thể chật vật, nhưng tuyệt không bao giờ để cho người ta thương hại.
Nhất là trước mặt nữ nhân hắn thích.
Viên Tâm biết tính khí hắn, cuối cùng thả hắn trở lại, bước ra ngoài: “Ngươi về nhà đi, đại nhân bị sốt rồi, ngươi ở đây không tiện”
Thẩm Tinh Ngữ định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, nàng chợt nhận ra không có tư cách gì để nói: “Làm phiền ngươi, chiếu cố hắn thật tốt”
“Ta cùng đại nhân vào sinh ra tử nhiều năm, tự biết chiếu cố hắn”
Thẩm Tinh Ngữ vừa đi, Viên Tâm nhanh nhẹn sắp xếp, có cấm quân che chở, Cố Tu thuận lợi trở về phủ.
Phủ y tay chân mềm nhũn, đánh rơi hòm thuốc xuống đất: “… sao lại thành như vậy?”
- --
Lúc Thẩm Tinh Ngữ quay về, Thư Nhàn đang thu dọn đồ đạc, ôm một bình thuỷ tinh trong tay, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Sao ngươi lại quay về?”
Một đêm không về, đêm qua Thư Nhàn đã đợi rất lâu, nghĩ rằng nàng cùng Cố Tu đã chuẩn bị hàn gắn quan hệ, không ngờ lại quay về,
"Đây đều là những thứ ngươi thích, ta còn nói bọc những thứ này lại mang qua cho ngươi”
“Yên tâm đi, hắn vĩnh viễn sẽ không tới tìm ta”
Thẩm Tinh Ngữ nhìn nàng một cái, nói xong đi lên lầu, ngã lên giường, vùi đầu vào trong chăn.
Thư Nhàn đi theo vào, thận trọng hỏi: “Lại ầm ĩ với nhau à?”
Giọng Thẩm Tinh Ngữ buồn buồn từ trong chăn vọng ra: “Là nói rõ ràng hết rồi”
Thư Nhàn ngồi xuống giường: “Đó không phải là đúng ý ngươi sao?
“Ta thấy ngươi buồn buồn không vui, có lẽ, ngươi nên hỏi chính mình.
“Trong lòng ngươi rốt cuộc có còn hắn hay không,
“Hắn là một nam nhân, ngươi đừng vì những chuyện khác mà từ bỏ cọc nhân duyên tốt này”
Thẩm Tinh Ngữ: “Ngươi nghĩ nhiều rồi,
“Ta chẳng qua thấy hắn bị bệnh, trong lòng không thoải mái”
Vốn là muốn sớm tụ sớm tan, mà sao bây giờ lại có vẻ như giống cừu nhân?
Nàng cuộn mình trong chăn, nghĩ ngủ một giấc sẽ tốt.
Thẩm Tinh Ngữ ước chừng ngủ một ngày một đêm, tỉnh lại thì cứ ngẩn người ngồi nhìn hoa, ưu tư trầm lặng hai ngày, trong cung không có một tin tức gì, Thẩm Tinh Ngữ lúc này mới chắc chắn, Cố Tu đã buông bỏ.
Con người phải nhìn về phía trước, tinh thần nàng từ từ phấn chấn lại.
Duệ bối tử lại tới, mang theo khế ước cho thuê đất ruộng của triều đình, số lượng đúng như nàng mong muốn.
“Ta còn tưởng chuyện này thất bại rồi, ngươi có phải tốn kém rất nhiều không?”
Duệ bối tử tránh ánh mắt nàng, rũ mắt thật thấp, nhìn chằm chằm ly trà bằng sứ: “Không có, rất thuận lợi”
Thẩm Tinh Ngữ nghĩ hắn không muốn nhận công: “Ta còn không biết tính tình của ngươi sao, không được cũng sẽ không lên tiếng”
Duệ bối tử không tự nhiên, ho khan một tiếng, vòng vo chuyển đề tài: “A Điều đâu rồi?”
“Đi vườn hoa rồi, chắc một lúc nữa mới về”, Thẩm Tinh Ngữ liếc thấy hắn mang theo bánh ngọc lộ cao, cười nói: “Chờ đến lúc nàng về chắc nguội rồi”
Thẩm Tinh Ngữ do dự một chút, lại hỏi: “Ngươi có biết hắn gần đây như thế nào không?
“Có gặp qua hắn không?”
Duệ bối tử ngửa đầu uống ngụm trà rồi mới nói: “Ta không thượng triều, chỉ nhìn từ xa, có vẻ không tệ, không khác trước lắm”
Thẩm Tinh Ngữ trong lòng thả lỏng một chút, nghĩ hắn chắc sẽ không có chuyện gì.
Cõi đời này, không có ai không từ bỏ được ai.
Thẩm Tinh Ngữ ngồi cùng Duệ bối tử một lúc, Thư Nhàn cùng A Điều từ vườn hoa trở về.
A Điều thấy ngọc lộ cao, mắt sáng lên, má phồng lên như con sóc nhỏ vui vẻ ăn bánh, Duệ bối tử âm thầm liếc một cái, khoé môi cong lên, cáo từ.
A Điều ăn rất nhiều bánh nên đến bữa thì không ăn được nữa, chỉ ăn vài miếng rau.
Sau hai ngày chán chường, Thẩm Tinh Ngữ đã cao hứng trở lại, lấy một bình rượu lê, kín đáo đưa cho Thư Nhàn một bình: “Chúng ta hôm nay không say không về”
A Điều khoa chân múa tay: “Sao ta không có?”
Thẩm Tinh Ngữ liếc nàng: “Trẻ nít không được uống rượu”
A Điều: “… Ta còn lớn hơn ngươi một tuổi”
Thẩm Tinh Ngữ: “Tâm hồn ngươi ít tuổi hơn”
A Điều: “…” cưỡng từ đoạt lý!
Thư Nhàn rút nắp bình, vuốt cằm nói: “Say rượu đối với ta mà nói có chút khó khăn,
“Dù ta chỉ là Lăng quản sự, nhưng nổi danh ngàn ly không say”
Thẩm Tinh Ngữ chơi lớn, uống đến say mèm, đàn hát mấy bài liền, lại la hét đòi nhảy múa, còn ép Thư Nhàn cùng A Điều phải múa theo nàng.
Náo loạn một hồi, men rượu bốc lên, nàng chui vào bụi hoa, ngồi chồm hổm xuống, hai tay đặt dưới đất, cười khanh khách: “Ta là một bông hoa”
Thư Nhàn: “…”
Xác nhận, người này thật sự say.
Quay sang hỏi A Điều: “Tửu lượng của nàng như vậy phải không?”
A Điều khoa tay múa chân một trận, lần duy nhất say rượu là thế này, lúc đó vẫn còn ở phủ Túc thánh công, phu nhân cũng hạn chế nàng, nàng chỉ uống say một lần, náo loạn ầm ĩ, sau đó chính nàng không uống nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Tinh Ngữ đỏ bừng vì say, nhìn vô cùng khả ái, Thư Nhàn, liền cùng chơi với nàng: “Hoa lớn lên từ đất, ngươi muốn chui vào trong đất không?”
Thẩm Tinh Ngữ chậm nửa nhịp, nhìn trên mặt đất: “Là ta,
“Ta muốn chui vào”
Thẩm Tinh Ngữ nằm luôn trên đất, Thư Nhàn cười đau bụng, cầm tay kéo một cái, bị Thẩm Tinh Ngữ kéo ngược lại: “Ngươi cũng là hoa”
Thư Nhàn: “…”
Thư Nhàn cười đứng dậy, ôm Thẩm Tinh Ngữ lên, nàng sống chết kêu mình là một đoá hoa phải nằm ở trong đất.
Thư Nhàn phải cùng A Điều khiêng nàng lên lầu, cả người dính đầy đất cùng cành lá, hai người cùng hợp lực giúp nàng tắm, Thẩm Tinh Ngữ lại chúi đầu vào trong nước, Thư Nhàn phải mò lôi nàng lên, nàng phun ra một ngụm nước: “Ta là một con cá”
Thư Nhàn: “…”
Thẩm Tinh Ngữ hứng nước trong lòng bàn tay, hất về phía đối diện, sau đó ba người một phen tạt nước chơi với nhau.
Đợi đến lúc Thẩm Tinh Ngữ chịu lên giường, lau khô tóc, Thư Nhàn và A Điều hai mắt đã dính lại.
Đôi mắt hoa đào của Thẩm Tinh Ngữ mờ mịt, hai tay nắm A Điều và Thư Nhàn: “Không cho phép các ngươi đi, tất cả đi ngủ”
Thư Nhàn thổi tắt nến, chỉ để lại ngọn đèn lưu ly ở cuối giường, ba cô nương lăn trên giường thành một khối, màn trướng trúc diệp nhẹ nhàng lay động trong gió, ánh trăng vượt qua mái hiên bên cửa sổ, chiếu một vầng sáng bạc trên mặt đất.
Thư Nhàn khẽ hát một khúc đồng dao, Thẩm Tinh Ngữ từ từ nhắm mắt lại, đến khi hơi thở nàng đều đều, Thư Nhàn cũng khép mi lại.
Đến khi trong phòng không còn tiếng động, dưới tán cây cao ngoài sân, một nam nhân mặc đồ đen lặng lẽ nhảy vào trong sân, động tác nhẹ nhàng như bóng ma, một đường vượt qua vách tường cùng hiên cửa sổ, mục tiêu là ánh sáng yếu ớt trong khuê phòng kia.