“Đây là thịt!
“Thịt, thịt, ngươi hiểu không?”
Viên Tâm nhe răng, thô tục không ngừng, lỗ tai Song Thuỵ muốn điếc luôn, yên lặng nhớ tới một vấn đề trọng yếu, đại nhân nhà hắn có một thuộc hạ như vậy đi theo, sao lại không thể học được chút ưu nhã cao quý nào, mở miệng ra là chửi bới vậy?
Lúc này hắn thật sự cũng muốn học một chút công phu chửi bới.
Viên Tâm đoán chừng sẽ có máu rỉ ra liền nói: “Đưa cho bổn quan một chiếc áo ngoài của ngươi”
Song Thuỵ nhìn chằm chằm áo khoác trong tay hắn: “Đại nhân không phải cũng có quần áo sao, ta chỉ là một nô tài, không thích hợp chứ?”
“Ngươi được hời rồi, dính máu mà không bị đau”, Viên Tâm nói.
Song Thuỵ: “!”
“Đại nhân, ngài là đường đường tam phẩm thị lang Đại Lý tự, kiêm phó đô đốc giáo uý Trường ninh quân” mà còn quan tâm đến chút tiền lẻ này sao?
Viên Tâm liếc hắn một cái: “Ai bảo bổn quan là một vị quan thanh liêm tiết kiệm chứ!”
Song Thuỵ: “…”
Viên Tâm xuống giường, đi giày vào, đột nhiên tháo ra, hình như có một tia màu bạc loé lên rơi ra từ trong giày.
Bạc?
Song Thuỵ nghi ngờ mình nhìn nhầm, đường đường tam phẩm thị lang, bổng lộc một tháng phải cả trăm lượng, sao còn có thể giấu bạc trong giày?
Nhất định là mình nhìn nhầm rồi!
Mặc dù bị một trận roi, nhưng Viên Tâm cho là mình đã tác hợp xong chuyện này, vui vẻ đi ra ngoài sân, quẹo vào con đường thông ra cửa phụ bên cạnh phủ, thì hắn đột nhiên nhìn thấy Thẩm Tinh Ngữ đi ngang qua, hướng đến cổng chính của phủ Trấn Quốc công!
Hắn quay đầu trừng mắt với Song Thuỵ một cái, mẹ kiếp, không phải chứ!
Kết hợp không thành rồi!
Quay trở lại Triêu Huy viện, thấy Cố Tu ngồi ở trong phòng khách, cả người lạnh như băng.
“Không có lệnh của ta, ngươi không được phép đi tìm nàng.
“Đây là mệnh lệnh
“Dám một lần nữa kinh động đến nàng mà không được ta đồng ý, ngươi cút đi chỗ khác”
Viên Tâm vội vội vàng vàng đáp ứng, mặt xanh lè, chuyện này hắn cũng không quản được, xin cáo lui, lên kiệu trở về phủ đệ của mình.
“Đồ quỷ nhà ngươi, lại đi đâu về?” Viên Tâm phu nhân Lý thị vừa thấy hắn mặc cái áo khác trên người, giận không có chỗ phát tiết, thuận tay cầm cái chổi lông gà lên: “Cái đồ vương bát đản nhà ngươi, có phải lại đến Nguyệt Ảnh lâu không…”
“Thật không đi mà!”
Bàn tay to lớn của Viên Tâm kéo Lý thị vào gần, mổ lên má nàng một cái.
Lý thị giậm chân, quăng cái chổi lông gà, lần này vớ con dao làm bếp đuổi ra ngoài: “Cái đồ chết bằm này!
“Có phải hôm nay ngoài uống rượu ra còn ngủ với cô nương trong lầu phải không?
“Xem hôm nay ta có chặt cái gia khoả của nhà ngươi đi không, ngươi còn cái gì để đi tầm hoa vấn liễu”
Viên Tâm: “…”
“Thật không có…” hắn vừa chạy vừa cởi áo khoác giải thích: “Bị thương, bị thương, bị thương như vậy ta còn có thể làm được gì?”
Lý thị đang vác dao đuổi bỗng dừng lại, vẻ mặt đau lòng: “Sao lại bị thương thành như vậy…
“Cái đồ chết bằm kia đánh ngươi nhiều vậy à…”
Viên Tâm: “…”
Hỏi han quan tâm mấy câu, dịu dàng được quá ba câu, Lý thị lại đột nhiên nhớ tới: “Ngươi không đi thanh lâu, ngươi hôn ta làm gì?”
Viên Tâm lại mổ lên má Lý thị một cái: “Ta phát hiện ra, có lão bà náo nhiệt hô to gọi nhỏ suốt ngày cũng rất tốt”
“?”
“Không tổn thương người ta”
- --
Bầu trời đêm đen có vài đám mây lơ lửng, vầng trăng rất mỏng rải một ít đám sương bạc màu trên các nóc nhà.
Thẩm Tinh Ngữ đứng trên bậc thềm của phủ Trấn Quốc công, khép sát ống tay áo, đi vào bóng đêm. Ban ngày nàng đã lên kế hoạch chuẩn bị chạy trốn, đã đặt xe ngựa ở Xa hành, chỉ cần đi đến chỗ Xa hành là có thể bình yên rời đi.
Tuy bị Viên Tâm làm loạn, nàng không kịp mang hành lý, nhưng trong ngực để sẵn rất nhiều ngân phiếu, sinh kế không thành vấn đề.
Lúc này bóng đêm đã rất sâu, trên con đường này đều là cao môn phủ đệ, tầm nhìn rất hạn chế, những mái nhà của các lâu vũ phủ xuống tầng tầng bóng đen, tựa như những quái thú bò lổm ngổm, tuỳ thời mà nuốt chửng người ta.
Thẩm Tinh Ngữ thấy sau lưng có chút lạnh lẽo, gáy cũng cảm thấy ớn lạnh.
Nàng cũng không suy nghĩ nhiều, khép chặt quần áo, phán đoán lộ trình, cảm thấy cần phải ra chợ đêm mua một chiếc đèn lồng soi đường, sau đó đi Xa hành.
Trên tường thành, dưới vành nón, Thịnh Như Nguyệt cong môi, nhẹ nhàng vung tay lên: “Nhập nhất, nhập nhị, hai ngươi đi đi.
“Không để lại dấu vết, giống như bị bất ngờ vậy.
“Hôm nay để cho bổn thái tử phi biết, ám vệ các ngươi được đào tạo từ thế gia bách niên là như thế nào.
“Đừng làm cho bổn thái tử phi thất vọng”
Hai ám vệ lên tiếng đáp, nhận lệnh rời đi.
Trên tường thành thật cao, tất cả đều trong đáy mắt, núi sông dưới chân, quyền lực ở trong bàn tay, dã tâm trong mắt, Thẩm Tinh Ngữ nhỏ bé như con kiến, bát ngát núi sông, vầng trăng trên bầu trời cũng nằm trong tầm tay.
Thịnh Như Nguyệt hài lòng tháo mạng che xuống, thưởng thức cảnh đêm kinh thành, hết sức kiên nhẫn chờ một màn kia phát sinh.
Có ám vệ đưa cho nàng một mắt kiếng Tây dương có thể nhìn trong bóng đêm, nàng đưa tay nhận lấy, đưa lên mắt, nheo một bên nhìn bóng dáng nhanh nhẹn của ám vệ, tâm tình vui thích, giơ tay nhấc chân đều là dáng vẻ của người quyền cao chức trọng đứng đầu thiên hạ.
Chẳng trách nam nhân lại muốn theo đuổi quyền thế đến vậy, cảm giác có cả thiên hạ này thật tuyệt vời!
Trong ngõ nhỏ, bóng đêm quỷ mị, đôi giày thêu của Thẩm Tinh Ngữ phát ra những âm thanh nhẹ nhàng, nàng có cảm giác như sau lưng có người, chợt dừng lại, nhìn xung quanh, trong nháy mắt, hai ám vệ bay người lên mái nhà ẩn núp.
Thẩm Tinh Ngữ nhìn trên dưới đều trống vắng, hoài nghi mình suy nghĩ nhiều, lại xoay người đi về phía trước.
Hai ám vệ che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn nhau một cái, bò qua các mái nhà như nhện, nhanh đến mức chỉ trong chốc lát đã vượt qua Thẩm Tinh Ngữ, đang định nhảy xuống.
Đang muốn công kích, chợt có tiếng cồng vang lên chói tai, đúng giờ Hợi, người gõ la đánh lên, hai dài một ngắn.
Người gõ la đánh canh từ phía đối diện chậm rãi đi tới.
Hai ám vệ lại lặng lẽ rút lên mái hiên. Thẩm Tinh Ngữ bị tiếng cồng làm cho điếc tai, bịt tai lại, đi ngang qua người ông già đánh canh, chuyển sang một con đường khác.
Hai ám vệ một lần nữa chờ thời cơ leo xuống, dùng sức định nhảy đến trước mặt Thẩm Tinh Ngữ, đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, cánh cửa của căn nhà bên trái mở ra, một nam nhân bưng theo chậu nước, tạt ra đường.
Nam nhân mặc trường bào màu xám, mái tóc dài buột ở đỉnh đầu, dùng một cây trâm mộc cố định, giống như một thư nhân học hành cực khổ. Thẩm Tinh Ngữ bước lên một bước nói: “Vị công tử này, tiểu nữ đêm khuya phải đi đường xa, có thể bán cho ta một cái đèn lồng được không?”
Thư sinh liếc nhìn trên dưới Thẩm Tinh Ngữ một cái, kỳ quái nói: “Một nữ nhi như ngươi sao một mình đi trong đêm khuya được?
“Không sợ gặp người xấu à?”
Thẩm Tinh Ngữ thấy thư sinh này tốt bụng liền nói: “Đa tạ công tử nhắc nhở, thực là có việc gấp, buộc phải đi ngay”
“Được rồi”, thư sinh nói: “Ngươi đợi một chút, ta mang đèn ra”
Thẩm Tinh Ngữ móc trong túi ra năm văn tiền cầm sẵn, thư sinh cầm một cái đèn lồng từ trong nhà ra, bên trong đã đốt sẵn nến: “Ngươi phải đi xa sao?
“Nếu không xa thì để ta đưa ngươi đi”
Thẩm Tinh Ngữ vẫn giữ cái dao nhỏ phòng thân trong tay áo, liền nói: “Đa tạ công tử, chặng đường có chút xa, ta cũng không quấy rầy công tử, ta có mang vũ khí phòng thân”
Thư sinh đưa đèn lồng, không lấy tiền, còn đưa cho nàng một hộp quẹt, đề phòng nến trong đèn bị tắt: “Một nữ tử đi đường đêm không dễ dàng.
“Ngươi giữ lại dùng đi”
Thẩm Tinh Ngữ cảm tạ, cầm đèn lồng quay lại, chuẩn bị đến Xa hành.
Vừa đi được hai bước, đi qua một vũng nước, ánh sáng từ đèn lồng chiếu vào vũng nước, nàng dường như thấy có bóng đen lướt qua, Thẩm Tinh Ngữ cảnh giác, nhìn xung quanh một vòng.
Nàng nhìn ngôi nhà vừa mới tắt ánh đèn, lại nhìn bóng đêm, thoáng có quyết định, chợt thổi tắt ánh nến, xách váy vụt chạy vào con hẻm bên cạnh.
Nàng giả bộ chạy vào trong hẻm, thực ra không chạy sâu vào trong mà đi vòng vo nép người vào bức tường của khúc quanh, đồng thời nhanh chóng lấy cái muỗng ra, rút vỏ dao.
Quá trình ẩn núp diễn ra rất nhanh, một bóng đen quả nhiên đuổi theo vào ngõ hẻm, nàng không hề do dự, cầm dao đâm thẳng vào bóng đen.
“Là ta…”
Bóng đen cầm lấy cổ tay nàng, cản mũi dao lại, thanh âm trầm thấp như ngọc.
“Ngươi sao lại ở đây?” Nàng không phải vừa cự tuyệt hắn sao?
Nghe thấy giọng Cố Tu, Thẩm Tinh Ngữ thu tay về, cất con dao vào vỏ, nàng vừa bị hù chết!
Cố Tu ngẩng cổ nhìn khắp cái mái nhà một vòng mới thu hồi tầm mắt, từ trong ngực móc ra hộp quẹt, nhặt đèn lồng bị nàng hoảng loạn ném qua một bên, thắp nến lên.
Ánh nến chiếu sáng một vùng xung quanh, Cố Tu không tiếng động liếc nhìn trên người nàng, hai ngón tay thò vào trong áo nàng một cái, ung dung lấy được đồ nàng giấu trên người.
Đó là ngân phiếu một ngàn lượng.
Mắt hắn lạnh xuống, khoé miệng cười như có như không: “Ta phát hiện nàng thật có bản lãnh!”
Bên này nhiễu loạn tâm trí hắn, ra khỏi phủ liền định chạy trốn luôn.
Đây là nhất định không muốn dính dáng một tí nào với hắn!
Thẩm Tinh Ngữ giơ tay ra: “Thân là mệnh quan triều đình, cướp tiền tài của dân nữ là phạm tội.
“Vị đại nhân này, mời trả lại đồ cho ta”
Cố Tu để ngân phiếu ra sau lưng: “Bổn quan chính là cướp” hắn bước thêm một bước, nhìn chằm chằm vào Thẩm Tinh Ngữ, cố ý dừng một chút: “Tiền tài của dân nữ”
Biểu tình rất muốn đánh người: “Nàng báo quan đi!”
Thẩm Tinh Ngữ: “!”
Không muốn nói nhảm, Thẩm Tinh Ngữ trực tiếp xoay người bỏ đi.
Nàng như thế là không muốn còn một chút quan hệ nào với hắn sao?
Một câu thừa thãi cũng không muốn nói với hắn.
Tình nguyện bỏ lại những khổ cực mới có được vườn hoa, bằng hữu, mang ngân phiếu dứt khoát rời đi, đến một nơi xa lạ bắt đầu lại từ đầu.
Đèn lồng trong tay bị bẻ thành hai khúc, Cố Tu bước lên ngăn nàng lại: “Nàng không phải đi hướng về nhà,
“Nàng lại định chạy trốn.
“Nàng cho là ta sẽ bám chết lấy nàng không buông à?”
Thẩm Tinh Ngữ mím môi yên lặng.
Cố Tu nhét ngân phiếu vào trong tay nàng: “Trở về nhà đi,
“Nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bám chết lấy nàng nữa”