• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày 19 tháng 10, Song Thuỵ, Đàm mama, Lục Kiều không bị phạt thì cũng bị mắng, ba người chỉ nghĩ hôm nay tâm tình Cố Tu không tốt.

Sau khi Thẩm Tinh Ngữ không rõ tung tích, âm tình của hắn rất bất định.

Cho đến khi Cố Tu thấy A Điều làm bánh bảy màu, chân mày hắn mới giãn ra, trong đôi mắt rốt cuộc có vẻ hài lòng, Song Thuỵ mới ý thức được mình đã chọc phải chỗ nào của vị chủ tử này.

Tất cả mọi người đều quên ngày sinh thần của thiếu phu nhân Thẩm Tinh Ngữ.

Thật sự là ngày sinh thần của Thẩm Tinh Ngữ, Cố Tu cũng chưa từng làm cho nàng. Lúc thành hôn, Thẩm Tinh Ngữ đã qua sinh thần 16 tuổi, năm sau đó lại xảy ra chuyện nàng rơi xuống nước, không rõ tung tích, không biết sống chết, Cố Tu phát điên đi tìm, ai còn nghĩ đến chuyện sinh thần của nàng.

“Gia, là nô sai rồi”, Song Thuỵ quỳ xuống nhận tội: “Nô không nên quên sinh thần của thiếu phu nhân”

Nếu Thẩm Tinh Ngữ còn ở đây, hạ nhân cũng sẽ nhớ, chúc mừng chủ tử.

Lục Kiều cũng nhận tội, mặt Cố Tu căng ra: “Các ngươi phải giống như A Điều, phải đem chủ tử thiếu phu nhân đặt ở trong lòng, hết thảy mọi chuyện đều phải giống như nàng còn đang ở đây”

Lục Kiều cùng Song Thuỵ xin tự nhận hình phạt, Cố Tu mới phất tay một cái cho bọn họ lui xuống.

A Điều không có chuẩn bị phần của Cố Tu, chỉ làm có 2 chén, một chén cho Thẩm Tinh Ngữ, một chén cho nàng, không ngờ Cố Tu vén trường bào màu trắng ngồi xuống, cầm đũa lên, một chén bánh bảy màu ngụ ý trường thọ bị hắn ăn sạch sẽ, một chút nước dùng cũng không bỏ lại.

A Điều không dám có ý kiến, chỉ mong hắn ăn xong rồi đi.

Không ngờ, Cố Tu lại lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gấm khảm xà cừ sặc sỡ, là tay nghề của Trân bảo các, A Điều nhận ra thương diện của cửa hàng.

Bên trong là một cây trâm hình hoa hải đường, từng cánh hoa li ti xoè ra lớn dần, nhuỵ hoa màu ngà, cánh hoa hiện lên óng ánh trong suốt, vô cùng đẹp mắt.

“Coi như quà sinh thần, liệu nàng có thích không?”

Cây trâm tinh tế như vậy, nhìn ra là giá trị không nhỏ, thiết kế cũng rất tinh xảo, đúng phong cách của Thẩm Tinh Ngữ, A Điều gật đầu một cái, coi như là khẳng định.

Cố Tu cố hình dung ra vẻ mặt vui mừng của nàng khi nhìn thấy cây trâm, nhưng trong đầu chỉ trống rỗng, bỗng nhiên hắn không còn nhớ nổi hình dáng của Thẩm Tinh Ngữ.

Chân mày hắn lại nhíu chặt: “Ta chưa từng tặng quà sinh thần cho nàng”

A Điều khoa tay múa chân một trận: “Thiếu phu nhân có chuẩn bị quà sinh thần cho ngài, nhưng là ngài không tới”

Cố Tu bây giờ đã có thể hiểu được thủ ngữ, nhớ lại, hình như có chuyện như vậy. A Điều lại khoa chân múa tay: “Đồ chắc vẫn còn ở trong”

A Điều đi vào trong phòng, lấy ra một hộp gấm dài như cánh tay, mở ra, dưới lớp gấm trắng như tuyết là một thanh kiếm nằm đó, bao kiếm bằng da cá có hoa văn lăng tiêu, trên chuôi kiếm gắn một viên mã não sáng ngời.

Rút kiếm ra, Cố Tu nhìn một cái là biết nó được chế tạo bằng loại thép sắc bén nhất, trên thân kiếm loé ra ánh sáng bạc, đường cong lưu loát, vô cùng đẹp, hẳn là do đại sư chế tạo.

“Kiếm này thiếu phu nhân tốn rất nhiều tâm tư, hỏi rất nhiều người mới tìm được đại sư rèn kiếm tốt nhất, hoa văn này do nàng tự thiết kế, chuẩn bị rất lâu”, A Điều ra dấu nói lại những tâm tư đó của Thẩm Tinh Ngữ.

Ngón tay Cố Tu vuốt ve hoa văn trên thân kiếm, giống như muốn đem những hoa văn này khắc vào trong lòng.

Hắn đem kiếm cùng hộp gấm bày ở một chỗ, thời điểm năm ngoái, hắn cũng chuẩn bị quà sinh thần cho Thẩm Tinh Ngữ, quay đầu lại, bọn họ cũng không ai tặng quà được cho nhau.

Nếu như cho hắn thêm một cơ hội, làm một cái sinh thần cho nàng thì thật là tốt!

Sinh thần của Thẩm Tinh Ngữ không hề ảm đạm, ngược lại còn rất sôi động, rất nhiều nông hộ đi theo nàng trồng hồng quả quả cũng đã tặng quà cho nàng, đừng nói tới rất nhiều quản sự, người giao hàng nhờ có nàng mà giàu có lên.

Ban ngày đã nhiệt náo qua một trận, đến buổi chiều, Thư Nhàn lại làm cho nàng một tiệc riêng, đánh đàn, uống rượu, rất thoải mái.

Thẩm Tinh Ngữ uống say chuếnh choáng, tay chống trán, đôi mắt cong cong: "Cuộc sống nơi này quá mức thoải mái, ta cũng an nhàn đến mức không muốn đi ra ngoài."

Trong đầu Thư Nhàn cảnh giác: “Ngươi muốn đi đâu?”

Thẩm Tinh Ngữ nói: “Qua năm, băng tan, muốn đi vòng quanh Tây dương một chút”. Dựa vào trồng hoa, nàng chỉ có thể kiếm tiền, nhưng muốn có thành tựu, còn phải tìm hiểu công phu canh tác nông nghiệp.

Đi đến những nơi xa xôi để tìm hiểu không chỉ là mơ ước của mẹ nàng, Thẩm Kỳ cũng rất muốn đi những nơi đó, biết đâu có thể tìm được những giống lúa tốt hơn.

Thư Nhàn: “Ngươi đi chuyến này cũng phải nửa năm một năm”

Thẩm Tinh Ngữ gật đầu một cái.

Thư Nhàn có chút không bỏ được người bạn tâm giao, nhưng nàng biết, Thẩm Tinh Ngữ vẫn có chuyện muốn làm: “Yên tâm, ta nhất định chăm sóc tốt vườn hoa”

Vườn hoa giao cho Thư Nhàn, Thẩm Tinh Ngữ yên tâm nhất: “Vất vả cho ngươi rồi”

Thư Nhàn cù nàng: “Ngươi đừng có ở bên ngoài chơi phát điên rồi quên đường về là được.”

- --

Đảo mắt đã đến năm mới, hôm đó là giao thừa.

Cửu hoàng tử coi Lân nhi như bảo bối, hoàng đế cũng rất thích tiểu tôn này, hài tử hai tháng tuổi, xương thịt đều mềm, trong cung yến tân niên, ôm mãi không rời tay.

Một luồng ấm áp từ trong ống tay áo truyền tới, tiếp đó là một cái mùi gay gay toả trong không khí, Cửu hoàng tử đang định xin tha tội, hoàng đế đã đưa tiểu hoàng tử cho Tào thị, nở nụ cười hiền hoà: “Trẻ nít hiểu cái gì, không sao.

“Dám tiểu trên long bào, thiên hạ cũng chỉ có mình hắn”

“Đợi hắn lớn ta đánh vào mông hắn”, Cửu hoàng tử tự mình đỡ hoàng đế vào tẩm cung đổi long bào, vừa cười trêu ghẹo: “Phụ hoàng ngài cũng đừng có tha cho nó”

Hai phụ tử đỡ nhau đi xa dần.

“Di mẫu, những việc này để hạ nhân làm, sao cứ phải tự mình thay tã?”

Thịnh Như Nguyệt dùng khăn tay che mũi, thanh âm nghèn nghẹt sau chiếc khăn, từ lần trước, sau khi Tào thị tự sát hồi phục, nàng đưa Tào thị vào Đông cung để bầu bạn, Cửu hoàng tử cũng coi bà như nhạc mẫu mà hiếu kính.

Tào thị thay tã cho tiểu hoàng tử, nạt nàng: “Con có phải là đích mẫu của tiểu hoàng tử không đó, có mẹ nào còn ngại hài tử của mình?”

Thịnh Như Nguyệt cười: “Bẩn là con chê, sạch sẽ con mới ôm”

Tào thị hết cách với nàng, đem tiểu hoàng tử thay từ trong ra ngoài cho sạch sẽ. Tiểu hoàng tử lại thơm tho, núng nính, được mọi người tranh nhau ôm ấp.

“Thật là đáng yêu”, Cố Tử Trực dí vào mũi đứa nhỏ trêu chọc, cười với Tào thị.

Cố Tử Trực một năm nay hoàn toàn không còn nghĩ đến thể diện gì nữa, không đến phòng của bất kỳ thiếp thất nào, đối với Tào thị một mực ân cần, chu toàn, thậm chí còn ra vẻ của một tiểu công tử nhiệt tình theo đuổi tiểu cô nương. Lâu dần, Tào thị bây giờ đối với ông cũng thân mật hơn trước nhiều, cười nói: “Đúng vậy, khoẻ mạnh kháu khỉnh, khí lực cũng lớn, mới hơn hai tháng đã dài như vậy rồi”

Cố Tu từ đầu đến cuối hờ hững nhìn một nhà này náo náo nhiệt nhiệt, không có ai nhắc đến Thẩm Tinh Ngữ.

Không có ai muốn nói đến chuyện không vui, người đi rồi sẽ trở thành cấm kỵ, người ở lại sẽ ngày càng thân thiết hơn.

Tất cả mọi người đều đã quên nàng, chỉ còn Cố Tu còn nhớ.

Kết thúc cung yến, Cố Tu theo dòng người đi dạo trong chợ rất lâu, cho đến khi chợ sắp tan, người trên đường cũng giải tán, hắn mới trở về phủ Trấn Quốc công, một mình đứng trong sân, lặng lẽ đứng nhìn chính viện hồi lâu, cho đến khi viền mây trắng bạc hé ra đường chân trời.

Hắn trầm giọng ra lệnh: "Song Thuỵ, truyền tin ra ngoài."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK