Ánh sáng trên mũi đao di chuyển, tiếng đao xé không khí vụt tới, có lẽ trong bản năng cảm thấy nguy hiểm, A Điều bất ngờ mở mắt ra.
Con ngươi nàng nhìn thấy mũi đao đang thẳng tắp chém xuống, chuẩn bị rơi vào đầu mình, trong nháy mắt lại có một cây đao khác đưa ra chặn lại, hai lưỡi đao đụng nhau toé lửa, da đầu A Điều tê dại, ô ô đẩy tay một cái. Thư Nhàn bị lay tỉnh, Thẩm Tinh Ngữ cũng mở mắt, thấy đao quang kiếm ảnh hoa lên, một mũi đao nghiêng về phía A Điều, một cái như ngăn trở, một mũi đao không ngừng nhắm vào A Điều, hiểm nguy lại được cứu, nhìn mà kinh sợ.
Ba cô nương dồn lại thành một cục, không biết võ công, lảo đảo chạy ra phía cửa, có thêm nhiều tên mặc hắc y nhảy qua cửa sổ xông tới, đồng thời cũng xuất hiện một đội chặn bọn hắn lại, trong lúc đánh nhau, ba cô nương bị buộc phải tách ra.
“A Điều!”
Ánh trăng yếu ớt miễn cưỡng chiếu sáng được một vài thân ảnh, Thẩm Tinh Ngữ nhìn thấy, A Điều bị một lưỡi đao xuyên qua cơ thể.
Thẩm Tinh Ngữ hét lên, lao tới giống như phát điên, một tên áo đen chém tới, nàng bị ba người khác kéo một cái, buộc phải lùi về sau một bước.
Trong bóng tối, nàng thấy A Điều té xuống đất lăn một vòng, đao kia vẫn đuổi theo chém nàng, Thẩm Tinh Ngữ nghiến răng, hận ý đầy lồng ngực, hướng chỗ tối hét lớn:
“Thịnh Như Nguyệt!
“Ngươi mau cho bọn họ dừng tay!
“Ta đã đáp ứng ngươi không nói ra, sao ngươi vẫn ác độc như vậy?
“A Điều nếu có chuyện, ta nhất định sẽ cùng ngươi lấy mạng đổi mạng!”
Trong lòng nàng tràn đầy hối hận, nước mắt rơi như mưa: “Ta nhất định phải giết ngươi!”
Đám hắc y chém giết một hồi dần rơi vào thế hạ phong, tên cầm đầu hô một tiếng rút lui, trong nháy mắt, đám hắc y biến mất, Thẩm Tinh Ngữ nhào qua, ôm lấy A Điều: “Ngươi có sao không?”
A Điều khoa chân múa tay: “Ta không sao”
Mũi đao kia chỉ còn một tấc nữa là xuyên qua người nàng, vì trời tối, Thẩm Tinh Ngữ đứng trong góc đó nhìn sang, tưởng A Điều bị đâm trúng bụng.
Thẩm Tinh Ngữ giờ mới thấy sợ, oà khóc một tiếng: “Thật may!
“Thật may ngươi không sao…”
Cửa bị mở ra, Duệ bối tử vội vàng chạy tới, đuổi theo Thẩm Tinh Ngữ hỏi: “Thái tử phi đã làm gì nàng?”
Trong bóng đêm, Thẩm Tinh Ngữ hai mắt đẫm lệ nhìn sang, hôm nay nàng chỉ muốn liều mạng với Thịnh Như Nguyệt: “Nàng ta cấu kết với phế Thái tử, sợ ta tra được chứng cứ, nàng đẩy ta xuống nước.
“Nàng ta luôn muốn giết ta diệt khẩu… A Điều thiếu chút nữa thì chết…”
Huyết dịch trong người A Điều như đông cứng lại, hồi lâu mới kịp phản ứng, ra hiệu: “Nàng giết ngươi sao?
“Nàng nói với ta, nàng bị phế Thái tử cưỡng bách”
Duệ bối tử thấy được thông tin của hai người không giống nhau, liền nói: “Sợ là các nàng bị Thái tử phi che mắt, bây giờ cả hai phải nói hết ra, đừng để hiểu lầm”
Lại quay đầu phân phó những người trong sân: “Các ngươi dọn dẹp nơi này một chút rồi cũng rút lui đi”
Thuộc hạ dẫn đầu phụng mệnh.
A Điều cắn môi cúi đầu xuống.
Thẩm Tinh Ngữ vừa thoát được cơn tức giận tột độ, lúc này mới lấy lại tinh thần: “Bối tử, đây đều là người của ngươi sao?”
Duệ bối tử tránh ánh mắt nàng, ho khan một tiếng, ừ một tiếng rất nhạt.
Thẩm Tinh Ngữ lại hỏi: “Người của ngài sao lại ở chỗ này?”
Duệ bối tử nói: “Ta thấy thân phận nàng bại lộ, vạn nhất có nguy hiểm nên để người ở đây trông nom, không nghĩ ngoài ý muốn lại hữu dụng”
Thư Nhàn vốn chỉ nghe nói qua những âm mưu thủ đoạn trong triều đình, lần đầu tiên chân chân chính chính biết được phong vân kiểu này.
Mặc dù vẫn biết trong tranh đấu quyền lợi, mạng người chỉ là rau củ, nhưng cảm giác chính mình sắp bị chém chết thật sự kinh khủng!
Trong lòng nàng yên lặng cân nhắc, xem ra cao môn đại viện có vẻ cũng không an toàn bằng thanh lâu.
Mọi người đều có thể bất trắc mà mất mạng.
Nàng ổn định tinh thần, tạ ơn: “Ta vẫn còn giữ được cái mạng này, cũng nhờ có quý nhân, nếu không cái đầu này của ta cũng mất rồi”
Nàng đi tới đỡ A Điều, nhìn Thẩm Tinh Ngữ nói: “Hôm nay rõ ràng đã thấy đối phương muốn lấy mạng của hai người, các người phải đưa hết thông tin cho Bối tử, lúc này mới dễ thương lượng được đối sách”
Duệ bối tử nhìn về phía A Điều: “Nói hết những gì nàng biết ra”
A Điều không dám nhìn Duệ bối tử, môi run run, cúi đầu. Thẩm Tinh Ngữ biết tâm bệnh của nàng, đối với một người phải nói ra chuyện quá khứ, không khác gì trải qua chuyện ác đó một lần nữa, nàng nói: “Ngươi cùng ta vào trong nhà, đem hết chuyện của Thịnh Như Nguyệt nói ra cho ta”
A Điều cắn cắn môi, lại lắc đầu, lúc này nàng bỗng thấy vui mừng vì mình không nói được, khoa chân múa tay: “Ta không sao”
Nàng cúi đầu nhìn mũi giày, dùng ngón tay nói chuyện: “Hôm đó, ta ở trong viện của biểu cô nương uống trà, lúc tỉnh lại đã ở chỗ phế Thái tử… về sau, là biểu cô nương cứu ta ra.
“Nàng ta nói, phế Thái tử đã sớm thèm muốn cô nương, lúc nàng ta đi dự tiệc, bị Thái tử cướp đi trong sạch, nàng bị bức bách phải lui hôn sự với Trần công tử…”
Thẩm Tinh Ngữ cũng tiếp theo A Điều nói ra chuyện ở trên thuyền: “… Nàng ta thật ra là sợ ta tiếp tục truy cứu, lại không dám để cho người ta biết rằng ta bị bức hại, muốn mọi chuyện diễn ra tự nhiên, nói ra những lời đó chính là muốn ta tự vận, lại chắc chắn ta không biết bơi, ta sẽ không sống nổi, như vậy không ai hoài nghi nàng ta”
Duệ bối tử phân tích: “Dựa vào việc nàng ta không còn thân trong sạch, không xứng đáng làm Thái tử phi, thiên hạ này, người có thể lột bỏ được địa vị của nàng ta chỉ có Thái tử và bệ hạ.
“Nhưng bây giờ bệ hạ đang bệnh nặng, dùng chuyện này để quấy nhiễu sức khoẻ của người là không thích hợp.
“Thái tử đã giám quốc được một năm, thực quyền nằm trong tay hắn, chuyện này hắn là người bị hại lớn nhất, các nàng chuẩn bị sẵn sàng, sáng sớm mai cùng ta đi Đông cung diện kiến Thái tử”
Hôm nay người ta đến tận cửa giết mình, mình không có lý nào cứ làm con rùa đen rụt đầu rụt cổ.
A Điều cùng Thư Nhàn không biết hung hiểm trong chuyện này, tuy nói Thịnh Như Nguyệt làm những chuyện xấu xa, nhưng Cửu hoàng tử yêu nàng ta rất sâu đậm.
Hai người bọn họ chỉ có lời nói, không hề có bất kỳ chứng cứ xác thực nào, Cửu hoàng tử có thể tin các nàng không?
Thịnh Như Nguyệt dám trắng trợn phái người tới ám sát, biết nàng không chết, liệu nàng ta còn chuẩn bị kế sách đối phó nào nữa không?
Ngày mai đương nhiên sẽ có khẩu chiến.
Cho dù nàng là người cuối cùng còn sót lại, Cửu hoàng tử tin nàng thì đây cũng vẫn là một sự sỉ nhục lớn đối với hắn, hơn nữa chuyện này có liên quan đến danh dự của hoàng trưởng tôn, cơ hội công khai chuyện này là rất nhỏ. Theo cách xử lý thông thường, có thể sẽ tìm lý do quang minh chính đại để phế Thịnh Như Nguyệt.
Còn 2 người các nàng? Cửu hoàng tử sẽ không tìm cách diệt khẩu họ chứ?
Duệ bối tử có bị giận cá chém thớt không, tất cả những điều này đều cần phải cân nhắc.
Thẩm Tinh Ngữ không muốn để các nàng lo lắng, bảo bọn họ đi dọn dẹp nhà cửa, tự mình đưa Duệ bối tử ra ngoài nói chuyện: “Ngài coi như không biết chuyện này đi, ngày mai chỉ cần tạo cơ hội cho ta và A Điều gặp Thái tử, bất kể Thái tử xử lý bọn ta như thế nào, ngài cũng đừng lên tiếng”
Duệ bối tử nói: "Thái tử tâm tư nghiêm túc, yên tâm, hắn không phải là người không biết nặng nhẹ.
“Thái tử cũng khá thân thiện với mọi người trong tộc, cũng không phải là người không phân biệt đúng sai.
“Huống hồ, nàng và A Điều vạch rõ bộ mặt của Thái tử phi, không có lý gì làm khó nàng, nàng cứ yên tâm”
Thẩm Tinh Ngữ nhìn bóng đêm đang nhạt dần, gió xuân mong manh nói: “Ta đương nhiên hy vọng như vậy, chẳng qua mấy năm làm ăn, ta đã có thói quen, bất cứ việc gì cũng cân nhắc hậu quả xấu nhất trước, nếu chẳng may phát sinh thì cũng không luống cuống”
Nếu nàng chỉ có một mình, nàng không ngại bóp chết Thịnh Như Nguyệt cũng không muốn A Điều liên luỵ vào. Cho dù nàng có làm một mình, A Điều cũng không thể tránh được là người liên quan và nhân chứng.
Hơn nữa, nếu lần này không hạ bệ được vị trí Thái tử phi của Thịnh Như Nguyệt, A Điều sớm muộn cũng bị giết chết.
Chân mày Duệ bối tử nhíu chặt: “Nếu thật sự có chuyện đó xảy ra, ta không thể trơ mắt nhìn các nàng xảy ra chuyện”
“Không”, Thẩm Tinh Ngữ bình tĩnh nói: “Người trước sau cũng chết, có một số chuyện còn quan trọng hơn sinh mạng”
Nàng tháo chiếc trâm hải đường trên tóc xuống, trước cái nhìn kinh ngạc của Duệ bối tử, mở cây trâm, lấy ra một phong thư.
Nàng đưa cho Duệ bối tử: “Nếu ngày mai tỷ muội chúng ta xảy ra chuyện, Bối tử không cần cứu chúng ta, đưa phong thư này chuyển lên còn quan trọng hơn sinh mạng của chúng ta.
“Nếu ngài thật muốn giúp chúng ta, xin ngài giúp ta làm tiếp gạo yên chi, chuyển cây mạ thành giống lúa hai mùa, để người trong thiên hạ biết Bạch Nguyên đã phải chịu mọi bức hại, còn có… Thẩm Kỳ, công lao của ông xứng đáng với vinh hiển ông được nhận.
“Ta sẽ viết ra phương pháp cũng như những gì cần chú ý của loại gạo này, ngài chỉ cần làm theo chỉ dẫn của ta, mọi người cứ ươm trồng như vậy là được”
Khuê phòng của Thẩm Tinh Ngữ là hiện trường đầu tiên, bị ảnh hưởng nặng nhất, bàn trang điểm bị đẩy đổ, trên đất đầy phấn son, bình hoa vỡ nát, chăn màn trướng nệm đều không tránh khỏi. Vừa bước vào sân, mấy nô bộc đều hoảng sợ, lúc đầu còn chưa sáng rõ nên dọn dẹp cũng chậm chạp, Thư Nhàn tự mình dọn, nghiêng đầu nhìn A Điều nói:
“Cũng còn may, đánh nhau lớn như vậy mà trong phòng không có máu, không có mạng người nào.
“Người ta nói đại nạn không chết nhất định có phúc phần, xem ra chúng ta sẽ gặp may đấy”
A Điều trải qua một trận ám sát, mặt còn tái nhợt, chậm chạp gật đầu một cái.
Thẩm Tinh Ngữ vừa lúc quay lại, trấn an A Điều mấy câu, sợ nàng ban đêm gặp ác mộng, kêu bà tử nấu cho nàng một chén thuốc an thần.
Quay lại, Thư Nhàn đã thu dọn xong, giường chiếu cũng đều đã thay mới.
Thẩm Tinh Ngữ nói Thư Nhàn đi ngủ, tự mình ngồi xuống bàn, lấy giấy bút ra viết phương thức trồng gạo yên chi.
Thư Nhàn bưng trà đi vào, liếc mắt thấy nội dung Thẩm Tinh Ngữ đang viết, khoanh tay nói: “Ngươi đây là sợ ngày mai không quay về được sao?”
Thẩm Tinh Ngữ dừng bút nhìn qua, đáy mắt có chút kinh ngạc, Thư Nhàn nói: “Ta gặp qua đạt quan hiển ý không ít, cũng biết phong cách hành xử cùng thủ đoạn của bọn họ”
Thẩm Tinh Ngữ áy náy: “Là ta liên luỵ ngươi” hy vọng ngày mai mọi chuyện sẽ xử lý không, không ảnh hưởng đến nàng nữa.
“Nói lời này cũng khách khí quá rồi, nếu không có ngươi, không biết bây giờ ta là cái dạng gì”, Thư Nhàn nói: “Đời này của ta, ba năm vừa rồi là hạnh phúc nhất”
Nàng cười: “Đáng giá hơn cả đời của một số người.
“Nếu thật sự ngươi xảy ra chuyện, cả đời này ta sẽ bảo vệ vườn hoa cho ngươi”
Thẩm Tinh Ngữ áp một bên má vào cánh tay nàng.
Thư Nhàn điểm chóp mũi nàng: “Đừng lo lắng về đất đai vườn hoa này, đây là ước mơ của phụ mẫu ngươi, ngươi có lẽ cũng nên suy nghĩ một chút, nếu mai ngươi mất mạng thật, chuyện ngươi tiếc nuối nhất là gì?
“Chuyện ngươi muốn làm nhất là gì?”
Chuyện mình muốn làm nhất là gì?
Thẩm Tinh Ngữ nhìn ra ngoài cửa sổ, vượt qua bóng đêm, ngọn núi nhấp nhô như sóng, gió đêm đưa hương hoa thoang thoảng…
Ánh sáng nhàn nhạt bắt đầu xuất hiện ở phía đông.
Thẩm Tinh Ngữ tắm rửa, cài trâm, miệng tô son đỏ, trên trán gắn hoa lam ngọc, nhìn chính mình trong gương mỉm cười.
Vì uống thuốc an thần, A Điều ngủ được một giấc khá tốt, không mộng mị.
Thẩm Tinh Ngữ ung dung ăn sáng, Duệ bối tử mang ngọc lộ cao tới, ánh mắt vẫn trong sáng ôn hoà như trước: “Vẫn còn nóng đấy”
Thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
A Điều nhìn Duệ bối tử một lúc rồi đưa tay nhận bánh, mang lên xe ngựa ăn, mi mắt cong cong.
Sáng sớm Thượng kinh rất náo nhiệt, khói trắng lượn lờ ở tiệm bánh bao, người xe trên đường như dệt cửi. Trên đường tới hoàng cung phải đi ngang qua phủ Trấn Quốc công, đại môn cao rộng, bảng chữ vàng uy nghi.
Phủ Trấn Quốc công khuất dần tầm mắt, Thẩm Tinh Ngữ từ từ hạ rèm xuống.
Sáng sớm, có rất nhiều quan viên thượng triều, Thẩm Tinh Ngữ xếp hàng trước cửa cung một hồi lâu, đi qua con đường gạch thật dài, cuối cùng cũng đến được Đông cung của Cửu hoàng tử.
Thẩm Tinh Ngữ nhướn cổ, nhìn tấm bảng lớn có hai chữ “Đông cung”, bàn tay nàng nắm chặt trong ống tay áo lá sen.
Có hạ được Thịnh Như Nguyệt hay không, chính là lúc này.