Bây giờ Cố Tu đột nhiên rời khỏi triều đình, Du trắc phi không có bối cảnh, ngược lại trở thành nhân tuyển duy nhất được sáu vị các lão nội các miễn cưỡng đồng ý, dù sao cũng không phải nhân tuyển của mình, cũng không gia tăng thế lực của đối phương.
Đan Quế thuận lợi làm hoàng hậu
“Thiếp thế nào có thể làm hoàng hậu chứ?” Đan Quế nhìn thánh chỉ, cả người ngơ ngẩn, còn có chút hoang mang bất an: “Thiếp không có đủ tư cách mà”
Nàng gấp thánh chỉ trả lại.
“Không thích hợp”
Làm gì có hoàng hậu xuất thân từ nô tỳ, ai sẽ chịu phục nàng chứ.
Đế vương cong môi, đây là lần đầu tiên hắn thấy người được nhận thánh chỉ phong hậu lại cho rằng mình không xứng: “Nàng không muốn làm hoàng hậu?”
Đan Quế suy nghĩ một hồi, đứng lên, chỉ lên bầu trời, giọng rất nghiêm túc: “Vầng trăng kia rất đẹp đúng không? Thiếp rất thích, nhưng ta chính là mặt đất, đứng cạnh trăng sáng chỉ có những vì sao mới thích hợp.
“Thiếp không làm hoàng hậu được, bệ hạ nên chọn một người có thân phận bối cảnh thích hợp”
Đế vương trẻ tuổi ôm eo Đan Quế, vùi mặt vào bụng nàng, bày tỏ nỗi đau khi bị lừa dối cùng mưu mô:
"Trước kia Như Nguyệt rất thích hợp, sau này... Minh Hi cũng thích hợp, nhưng đều là lừa dối" trên đời này, còn có cái gì là thật hay không?
“Nàng nói thế nào mới là thích hợp?”
Eo bị ôm đến mức cơ hồ không thở nổi, Đan Quế cảm nhận được sự thống khổ sâu đậm của hắn, rũ mi mắt, sờ nhẹ lên đỉnh đầu mềm mại: “Thiếp vĩnh viễn sẽ không lừa gạt ngài, cả đời này vĩnh viễn trung thành với ngài”
Bàn tay trên đỉnh đầu rất mềm, thanh âm yếu ớt, đầy thương cảm.
Đế vương ôm nàng càng chặt hơn: “Trẫm biết”
Đan Quế khẩn khoản nối: “Vậy thì để thiếp thử học làm hoàng hậu một chút, sợ rằng sẽ xảy ra nhiều sơ suất, sợ bệ hạ phải chịu khổ cực”
Hắn không sợ khổ cực, chỉ sợ lòng người lương bạc.
Đế vương ngửa đầu, đập vào mắt là một đôi mắt nữ tử trong sáng thuần khiết, hắn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác được đền bù, nói: “Trẫm sẽ giúp nàng quản.
“Nàng không cần hiền huệ hoàn mỹ cái gì cả, chỉ cần giống như bây giờ, nàng cứ làm những gì nàng muốn làm, thích làm là được”
“Làm hoàng hậu còn có thể như vậy sao?” Đan Quế kinh ngạc.
“Có cái gì không được”, đế vương cười nói: “Trẫm nói được là được”
- --
Mưa xuân kéo dài, bầu trời nhạt màu như một bức tranh thủy mặc, sương mù dày đặc.
Cố Tu đang ngồi trong đình, mưa to từ bốn phía đổ xuống, đập trên mặt đất tạo thành những bọt nước, chảy thành dòng trên nền gạch.
Trên đùi đắp một tấm chăn, trên bàn đá là chiếc lò nhỏ, khói bốc lên cuồn cuộn, hắn nhìn trời mưa, trong mắt có chút ngơ ngác.
Hắn lớn như vậy, chưa bao giờ có thời gian ăn không ngồi rồi, dù là sáng sớm hay tối, uống thuốc hay ngủ, tất cả đều là rất máy móc, thời gian là trôi đi hay dừng lại cũng không có gì khác nhau.
Thuở niên thiếu có nhiều thứ phải học, 15 tuổi, các thế gia công tử khác hoặc đi học hoặc đi chơi hoa lầu, hắn đã một đường tranh danh đoạt lợi. 16 tuổi đã tra vụ án kết bè kết đảng giết trăm người, máu chảy thành sông.
Phụ nhân hậu trạch cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua như vậy sao? Thật quá buồn chán.
Nàng trước kia khi còn ở trong nhà, những lúc này nàng làm gì?
Cố Tu rất muốn tìm một chuyện gì đó để làm.
“Công tử, Bạch đại phu nói, thân thể ngài bây giờ tốt nhất là phải tĩnh dưỡng, không thể đọc sách.
“Hay là chơi đầu hồ đi?”
“Cũng được”
“Ra sảnh khách chơi đi, ở đây gió thổi lớn khéo nhiễm lạnh”, Song Thuỵ định đỡ Cố Tu đi vào.
“Đặt ở đây đi”, tiếng mưa rơi ào ạt có thể xua đi phần nào hiu quạnh, có còn hơn không, Cố Tu ngồi ở ngoài đình, không muốn đi vào.
Song Thuỵ rất nhanh cầm một cái bình đen tới, cố gắng đặt gần Cố Tu, cách khoảng một trượng.
Cố Tu nắm đuôi mũi tên, nhìn chằm chằm miệng bình, mắt nheo lại, thử mấy lần rồi ném ra, mũi tên bị mưa hắt, đụng vào miệng chai rơi xuống đất.
Cố Tu chỉ nhìn chằm chằm vào mũi tên rơi kia, không có nhiều cảm xúc.
Ngược lại là Song Thuỵ quay mặt đi chỗ khác, trong mắt có chút thương xót.
Hắn muốn an ủi mấy câu, nhưng há mồm ra cũng không biết phải nói điều gì.
Cái đó so với giết Cố Tu còn khó chịu hơn.
Chủ tử cùng người hầu đều trầm mặc, có tiếng gõ cửa bên ngoài viện.
Song Thuỵ giơ dù đi ra mở cửa, Cố Tu nghĩ là thuộc hạ tới truyền tin, không để ý, lại cầm một mũi tên, hướng về cái bình kia thử lại, bỗng nghe thấy giọng nữ nhân:
“Vị tiểu ca này, trời mưa to quá, xe ngựa của chúng ta hư rồi, có thể cho chủ tử của ta vào tránh mưa một lúc được không?”
Tiếp đó lại vang lên một giọng nữ khác: “Song Thuỵ…”
Âm thanh thanh thuý đầy vẻ kinh ngạc, thanh âm này đến chết hắn cũng không thể quên.
Hắn nghiêng đầu, nhìn ra nơi cửa viện, cách một màn mưa trắng xoá mơ hồ nhìn thấy một cổ tay trắng nõn cầm cán dù, bộ quần áo trắng như tuyết, gấu váy bị bùn bám bẩn, ẩm ướt dán lên đùi, trên mặt bám những hạt mưa nhỏ, tóc mai tán loạn, dính ướt dán vào má.
Gương mặt này không đeo mạng.
Hắn thất thần, khuôn mặt vô cùng quen thuộc này, trước kia ngũ quan còn có chút non nớt, bây giờ đã hoàn toàn trưởng thành.
Dung nhan rung động xen lẫn quyến rũ trưởng thành, đầy đặn giống như mật đào.
Khuôn mặt bị nước mưa làm cho tái nhợt, gò má có chút chật vật thẹn thùng, ánh mắt chạm nhau, đuôi mắt bày ra vẻ uỷ khuất ửng đỏ ướt át.
Gần khóc.
Mũi tên trong tay Cố Tu rơi xoảng xuống đất, hắn một mạch đứng dậy, đi vào trong mưa.
“Gia, ngài chậm một chút”, Song Thuỵ thấy Cố Tu đi tới, xoay người lại, che dù cho hắn.
Cố Tu mang cả người mưa gió đi tới, dừng trước mặt nàng, không nhận ra trong giọng mình có bao nhiêu khẩn cấp: “Xảy ra chuyện gì? Bị khi dễ à?”
Thẩm Tinh Ngữ khoanh tay xoa xoa, ngẩng đầu nhìn hắn: “Đi xem ruộng, trời mưa, xe ngựa lại hỏng.”
"Mau vào đi."
Cố Tu nghiêng người cho nàng đi vào, sau đó theo nàng vào trong sân.
Đây là một tứ hợp viện nhỏ nhắn, chỉ có một gian chính rộng rãi, dùng vách hoa lê ngăn cách thành thư phòng và phòng ngủ, hai bên trái phải là phòng bếp và chỗ ở của hạ nhân.
Người làm chỉ có mình Song Thuỵ, Cố Tu kêu Song Thuỵ đi nấu canh gừng, đưa Thẩm Tinh Ngữ vào phòng ngủ, trên mặt thoáng qua vẻ mất tự nhiên chỉ trong chớp mắt.
Hắn lui về sau một bước, ánh mắt thản nhiên giải thích: “Nàng không nên hiểu nhầm, chính phòng chỉ có một gian này”
“Ừ”, Thẩm Tinh Ngữ cúi mặt, lông mi yêu kiều khẽ động, thấp giọng trả lời.
Cố Tu nhìn chiếc váy ướt của nàng đang dán vào đùi: “Phòng tắm có nước suốt nóng từ trên núi dẫn xuống, nàng có quần áo thay không?
“Cũng bị ướt”
“Nàng đi tắm trước đi, lát ta bảo tỳ tử của nàng đưa tới”
“Đa tạ”
“Nàng chờ một chút, ta kiểm tra xem có khăn sạch không”
Vừa nói hắn vừa đi nhanh vào phòng tắm, ánh mắt đảo một vòng, không có đồ tư mật nào, khom lưng mở ngăn tủ đồ dùng, tìm một bộ đồ dùng mới đặt lên bàn, cất đồ riêng của mình vào trong.
“Được rồi, nàng vào đi”
Nói xong, hắn tránh tị hiềm nên bước ra ngoài, che dù, đi vào màn mưa.
Hắn nhớ dưới chân núi có một thôn nhỏ, đánh xe ngựa rời khỏi sân.
Tiếng mưa lớn át đi tiếng vó ngựa, Song Thụy nấu canh gừng xong đi ra, đã thấy Cố Tu nửa người ướt đẫm xuống xe, từ trong xe lấy ra một bọc quần áo đưa tới:
“Giao cho tỳ tử của nương tử cầm đi”
Song Thuỵ nhận bọc quần áo, có chút sốt ruột:
“Chuyện này ngài phân phó ta đi làm là được rồi”
“Đừng có nói nhảm”, Cố Tu liếc mắt qua.
“Vậy ngài mau vào phòng bếp uống canh gừng đi, ngài đang phong nhiệt, bệnh lâu hơn người khác cả mười ngày”
Thẩm Tinh Ngữ tắm xong đi ra, Cố Tu trong thư phòng cũng thay xong quần áo ướt, mặc một thường y đơn giản gần giống nhau.
“Có lạnh không?
“Uống một chén canh gừng, khéo không bị phong hàn”
Thẩm Tinh Ngữ đi theo hắn, ngồi xuống ghế ở sảnh khách, bưng chén canh gừng nóng uống từng ngụm nhỏ.
Canh gừng cay chui qua cổ họng, nàng khẽ ho.
Cố Tu cau mày: “Cay như vậy à?
“Là cho nhiều gừng quá sao?”
Thẩm Tinh Ngữ bưng chén, khói trắng bay lững lờ, che đi tầng hơi nước trong mắt, đầu lưỡi bị nóng đỏ liếm bên mép:
“Là ta không thể ăn cay, chứ không phải là nhiều gừng”
Cố Tu khẽ run, nhớ tới trước kia nàng cũng sợ cay như vậy, lúc ăn cơm cứ thích kẹp theo chút cay, ăn xong dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.
Cố Tu dời ánh mắt ra phía cửa sổ, khắc chế không nhìn nàng nữa, không nói thêm câu nào.
Thẩm Tinh Ngữ uống từng ngụm nhỏ hết chén canh gừng, đặt sang một bên nói: “Thật may gặp ngươi, nếu không hôm nay không biết sẽ như thế nào”
Hai tay nàng ôm má, trên môi nở một nụ cười ngọt ngào như hoa mùa xuân.
Đôi mắt sáng, giọng nói nhẹ nhàng.
Một loại cảm giác nũng nịu quen thuộc xâm chiếm.
Cố Tu hoài nghi mình bị ảo giác, một lần nữa khắc chế mình nhìn đi chỗ khác.
“Thức ăn ở đây không bằng trong phủ, có thể nàng sẽ không thích”
“Có ăn là tốt rồi”
Thẩm Tinh Ngữ lại nói một ít chuyện liên quan đến Tào thị, Song Thuỵ bưng mâm cơm lên.
Có mấy món thức ăn, còn có một chén canh gà kỷ tử dưỡng sinh.
Vừa nói có ăn là tốt rồi, nếm thử một chút canh gà, khuôn mặt nhỏ nhắn sụp xuống: “Tại sao không mang theo đầu bếp?”
Cố Tu múc một muỗng canh gà nếm thử: “Khó ăn vậy à?”
“Rất khó ăn”, nàng đặt muỗng, dùng đũa gắp một miếng rau cải bỏ vào miệng: “Cái này càng khó ăn hơn”
Cố Tu xoa xoa trán: “… Ăn tạm một chút đi”
Thẩm Tinh Ngữ: “Không muốn ăn”
Cố Tu tốt tính đặt đũa xuống: “Nàng muốn ăn cái gì?”
Thẩm Tinh Ngữ nhìn trời mưa bên ngoài đang nhỏ dần: “Muốn ăn mì, gần đây có tửu lâu nào không?”
Cố Tu tốt tính: “Cách hơi xa, mất khoảng nửa giờ, nàng muốn đi không?”
Thẩm Tinh Ngữ gật đầu một cái: “Muốn”
“Vậy chúng ta đi”
Cố Tu liếc nhìn chân trời thấy mây đen đã nhạt, đứng lên.
Thẩm Tinh Ngữ cũng đứng lên theo, hắn đi chậm, nàng dễ dàng đuổi kịp bước chân hắn, sóng vai.
“Tính khí ngươi bây giờ rất tốt”
Cố Tu thoáng nghiêng đầu: “Phải không?” hoá ra nàng dễ dàng thoả mãn như vậy.
Thẩm Tinh Ngữ gật đầu: “Đúng vậy, trước kia ngươi sẽ không chiều ta như vậy”
Tim Cố Tu dâng lên một trận đau xót, có một tia đau nhức nhối.
Hắn theo bản năng mở miệng: “Ta trước kia, có phải khiến nàng có những ký ức không tốt?”
Hắn đối tốt với nàng là thật, nhưng cho nàng rất nhiều khổ sở cũng là thật.
“Có một ít trí nhớ rất tàn ác hung dữ”
Cố Tu nhìn thấy uỷ khuất trong mắt nàng, trong lòng lại có cảm giác đau nhức nhối.
Hắn muốn đưa tay, ôm nàng vào lòng, giải thích, dỗ nàng mỉm cười.
Nhưng hắn hôm nay có tư cách gì?
Bàn tay siết chặt bên trong tay áo, cuối cùng cũng không dám giơ lên.
Lúc ấy còn trẻ, không biết phải yêu người như thế nào.
Đời người lần đầu dâng ra trái tim chân thành, nhưng tuỳ tiện bị buông bỏ, trong lòng tràn đầy tức giận chỉ muốn nàng cùng chịu, giống như dùng những ngôn từ ác độc nhất làm tổn thương nàng, để nàng có thể hiểu được nỗi đau trong lòng mình.
Hắn học được vì yêu mà nhượng bộ, cả đời đã thành thương.