Cánh cửa nặng nề bị đóng kín, thị vệ đeo đao đứng canh cửa ở, lớp lớp canh giữ, chỉ có hai tiểu thái giám phụ trách đồ ăn chạy đi chạy lại mỗi ngày ba lần.
“Hôm nay sao tới muộn vậy?”
Thị vệ giữ cửa hỏi hai tiểu thái giám, bình thường ăn cơm vào giờ Dậu, hôm nay đã là giờ Tuất một khắc, ước chừng chậm một tiếng, đêm đã khá sâu, gió lạnh thổi từng đợt.
Hai người đều mặc trang phục thái giám tối màu, trên đầu đội mũ, người đứng trước cười lấy lòng, giải thích: “Hôm nay bệ hạ dùng bữa tối muộn, ngự thiện phòng bên kia cũng trì hoãn một chút”
Thị vệ nhìn lướt qua tiểu thái giám phía sau, đầu cúi thấp, chỉ nhìn thấy một đoạn cằm nhọn gầy gò, eo nhỏ, nhìn bộ dạng rất biết điều, trong tay xách hộp cơm.
Thị vệ thu hồi tầm mắt, đem hộp đồ ăn kiểm tra qua một lần, cũng chỉ là thức ăn bình thường, không có gì khác lạ: “Vào đi”
“Đa tạ quan gia”
Thái giám lớn tuổi hơn nói lời cảm ơn, hai người xách hộp đồ ăn đi vào.
Trường Ninh cung, so với Đông cung huy hoàng trước đây, chỗ này chỉ là một nơi đổ nát tiêu điều, cây cối úa tàn, lá khô rơi đầy sân viện, tiếng giày đạp lên lá khô, bóng tối trùng trùng, chỉ có vài đốm lửa chập chờn.
Cho dù Đường Miện có là đại hoàng tử, phòng sinh hoạt hàng ngày cũng chỉ có một chiếc giường gỗ liễu tối màu, một chiếc tủ nhỏ đựng quần áo ở sát tường, ở giữa căn phòng nhỏ có một chiếc bàn vuông và một chiếc đèn dầu mộc mạc bằng đồng, không còn thứ gì khác.
Đường Miện liếc nhìn dòng chữ trên tờ giấy: "Bệnh nặng, không còn bao lâu nữa", đưa tờ giấy đến gần ngọn nến, trong phút chốc một làn khói nhẹ bốc lên, biến thành tro bụi.
“Đại hoàng tử, bữa tối của ngài đã tới rồi.”
Giọng nói của một thái giám vang lên từ hành lang, Đường Miện che miệng ho khan: "Vào đi."
Cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, tiểu thái giám cúi thấp mi bước vào, hai tay trái phải cầm hai hộp thức ăn, đi tới bên cạnh, Đường Miện nhướng mi, hơi nheo mắt, sắc bén quan sát thái giám.
Dưới cái nhìn chăm chú của Đường Miện, thái giám mở hộp lấy đồ ăn ra, cá sốt giấm chua được bày rất đẹp mắt, ngay cả cái mâm cũng không bị nghiêng lệch.
“Đại hoàng tử, mời ngài dùng bữa”
Thái giám đem bữa tối dọn xong, thối lui ra khỏi phòng, đi đến dưới hành lang, hướng tiểu thái giám cúi đầu thật sâu.
Đây là ý việc đã thành.
Tiểu thái giám phất tay một cái, thái giám lớn tuổi hiểu ý, đi ra xa, đợi người đi xa hẳn, tiểu thái giám tới gần cửa sổ, nhìn xuyên qua chấn song vào trong nhà.
Người trong phòng quay lưng về phía cửa, đầu hơi cúi xuống, bỗng nhiên có tiếng đũa rơi xuống đất, sống lưng vốn thẳng tắp bỗng ngã sập xuống cái bàn nhỏ.
Vành mũ hạ xuống dưới chiếc cằm gầy, môi nhếch lên, cánh tay giơ lên tháo chiếc mũ tam giác trên đầu, lộ ra gương mặt nữ tử xinh đẹp. Thịnh Như Nguyệt chậm rãi đi vào, một tay giơ cao vỗ lên gáy người đang nằm gục, máu chảy tràn trên bàn.
"Đường Miện, ngươi cũng có ngày hôm nay!"
"Ha ha ha ha..." Thịnh Như Nguyệt vui vẻ cười, vỗ tay, đi vòng quanh vài vòng ngắm trạng thái người đã chết.
Loại sung sướng tột độ này không có ai tận hưởng cùng, Thịnh Như Nguyệt cảm thấy chưa hết giận, hoặc là trong lòng nàng không thích Đường Miện chết thoải mái như vậy, nhanh như vậy, nàng rút trên đầu ra một cây trâm, bước thêm hai bước, đến sau gáy hắn, đôi mắt đẹp tràn đầy điên cuồng: "Thật là quá tiện nghi cho ngươi!
"Ta thật muốn dùng cái trâm này đâm thấu cổ ngươi, tim ngươi, xem máu ngươi có phải màu đen không.
“Nhìn thấy nó chảy từng giọt từng giọt cho đến khi khô kiệt, thật là một chuyện sảng khoái”
“Vậy để cho ngươi thất vọng rồi”
Xác chết vốn đang nằm cứng đờ bỗng nhiên ngồi bật dậy, mắt hé mở, tàn bạo nhìn về phía Thịnh Như Nguyệt.
Tay run lên, cây trâm trong tay Thịnh Như Nguyệt rơi xuống đất, bước lùi về phía sau: “Ngươi…”
Đường Miện khom người, nhặt cây ngọc trâm dưới đất, đưa tới: “Không phải muốn đâm xuyên ta à?”
“Ngươi…” Thịnh Như Nguyệt hô lên một câu, chỉ vết máu dưới khoé miệng hắn: “Máu”
Nếu không chết, sao lại có máu, nếu đã chết, thì đây là trá thi à?
“Cái này à”, Đường Miện thò lưỡi, liếm vết máu ở khoé miệng: “Một mánh khoé nhỏ thôi, ngươi muốn nếm thử không?
“Rất là ngọt”
Nói xong đưa ngón tay dính máu tới, Thịnh Như Nguyệt chán ghét nghiêng đầu tránh, nhìn về phía thức ăn: “Ngươi chưa ăn?
“Ngươi biết trong thức ăn này có độc?”
“Hôm nay ta là phượng hoàng rớt đài, rất nhiều người muốn ta chết”, Đường Miện nói: “Người của ta đều có ám ngữ, không phải ai đưa đồ đến ta cũng dùng. Ngươi không khỏi quá coi thường ta, chút bản lãnh này mà ta cũng không có, ta đã sớm chết từ 800 năm trước rồi”
Thịnh Như Nguyệt biết tình thế không ổn, bước chân lùi ra ngoài, Đường Miện vén vạt áo ngồi trên ghế không nhúc nhích, nhìn nàng bước ra ngoài, rồi lại bị ép phải quay vào.
Một cành trúc xanh rất bình thường để ở trên cổ Thịnh Như Nguyệt, đầu của cành trúc là mũi kiếm sắc bén, hoá ra đây là một ám khí, người cầm kiếm không hề tầm thường chút nào, là một lão thái giám già.
Tên thái giám mà Thịnh Như Nguyệt mua chuộc đang nằm ở trên mặt đất, nàng thậm chí còn không nhận ra, hắn đã bị một kiếm cắt đứt họng.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Như Nguyệt nhìn thấy phe cánh sau lưng Thái tử, không nghĩ tới trong tình cảnh này, hắn vẫn có thể an bài người của mình vào để bảo vệ hắn.
Đầu kiếm của cành trúc đặt trên chỗ thịt non mềm ở cổ, lạnh như băng, chỗ cổ loé lên chút ánh sáng của mũi kiếm.
Thịnh Như Nguyệt không cảm thấy sợ, ngược lại, trong mắt nàng là sự hâm mộ, lần đầu tiên nàng ý thức được, phe cánh phía sau trăm năm đệ nhất thế gia là gì.
“Ngươi muốn giết ta?”
Đường Miện: “Nói đúng một chút, cái này không gọi là giết, gọi là phản kích.
“Ngươi tới giết ta, ta giết lại ngươi là rất bình thường”
Thịnh Như Nguyệt: “Ngươi thật là quá ác, dù gì ta cũng đã từng qua lại với ngươi một lần”
Đường Miện: “Lời này hẳn phải là của ta tặng cho ngươi chứ?”
“Ngươi thật sự cam chịu?” Thịnh Như Nguyệt vén tóc ra sau tai, lùi lại một bước, nghiêng cổ sang một bên, chiếc cổ thon dài dễ khiến người ta có những suy nghĩ này khác: “Ta còn nhớ mang máng, hồi ở hành cung biệt uyển Tây giao, trường dạy võ đột nhiên có mưa lớn, các quý nữ chỉ có thể đứng ở hành lang trú mưa, chỉ có ta có vinh dự được điện hạ cho người mời vào trong phòng tránh mưa.
“Ở tiệc rượu, ta tuỳ ý nói thích thạch anh Nam hải, buổi tối quay về phủ Trấn Quốc công, trên bàn của ta đã có một viên thạch anh Nam hải nằm đó.
“Khi đó ngươi nói với ta, ta đẹp như một bông hoa, ngươi vừa nhìn thấy liền không buông được.
“Mặc dù ta biết ngươi vì lôi kéo biểu ca”, nàng làm ra vẻ bi thương: “Lâu dần, ta còn tưởng ngươi ít nhất có hai phần thật lòng với ta”
“Ngươi vẫn còn nhớ?” Đường Miện tỏ vẻ kinh ngạc: “Ta còn tưởng rằng ngươi không để ý”
“Đương nhiên là nhớ”, Thịnh Như Nguyệt nói: “Đại hoàng tử thân phận tôn quý, phóng túng không bị trói buộc, cao sang quyền quý không nói, lại còn nhu tình mật ý, nam nhân như vậy, vừa quyến rũ, vừa biết dỗ dành nữ nhân, đơn giản sẽ là độc dược của nữ nhân thiên hạ, làm gì có nữ tử nào cự tuyệt được cám dỗ như vậy”
Đường Miện không thể không bội phục cái miệng của Thịnh Như Nguyệt: “Ngươi không phải là ngoại lệ kia sao, ta làm những việc như vậy cũng không động được tâm của ngươi, ngươi lựa chọn Trần Mạt Khâm”
“Chỉ có cái loại không có đầu óc như Chử tam nương mới bị những hoa ngôn xảo ngữ của ngươi mê hoặc”, nữ nhân cổ thon dài khẽ nhấc cằm lên, trong đôi mắt trong trẻo là sự tỉnh táo cũng dã tâm: “Thịnh Như Nguyệt ta chưa bao giờ tin vào hoa ngôn xảo ngữ của nam nhân, người duy nhất có thể lấy mạng ta là chính mình”
Đường Miện chưa từng thấy một nữ nhân nào cao ngạo như vậy.
Đời này hắn đã qua rất nhiều mỹ nhân, hắn ôn nhu dỗ mấy câu lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần ngoắc ngón tay, không một nữ nhân nào mà hắn không có được, kể cả nguyên phối chính thê, Thượng Quan Tiên Dung tôn quý.
Nhìn lại, trong mắt không nhịn được kinh diễm, loại kinh diễm này là kiểu thưởng thức đối với cùng một loại người với mình.
Trong mắt hắn loé lên một tia nghiền ngẫm hứng thú, gõ ngón tay lên mặt bàn: “Đây là di ngôn của ngươi?”
Có phải nàng muốn nói, dù hắn là nam nhân đầu tiên của nàng, nàng chưa từng có một tia động tâm với hắn?
“Ấu trĩ”, hắn cười, cuối cùng vẫn là nữ nhân, vẫn không thoát được cái loại tiết mục ái tình này: “Vậy phải để cho ngươi thất vọng rồi, ta cũng không thèm để ý đến ngươi”
“Như nhau, ta sao có thể nói với một con chó là có thích nó hay không”, Thịnh Như Nguyệt liếc nhìn căn phòng đơn sơ, sau đó dùng ánh mắt thương hại nhìn Đường Miện: “Ta thương hại ngươi, ngươi thua,
“Ngươi thua biểu ca ta,
“Thành tù nhân, sống trong căn nhà tồi tàn, trở thành người hèn mọn bị coi thường nhất."
Nụ cười bất cần nơi khoé mắt Đường Miện cứng lại, mất đi sự dịu dàng, vẻ lạnh lùng tàn bạo trở lại trong ánh mắt, Thịnh Như Nguyệt nhìn thấy gân xanh trên trán hắn nổi lên, đúng lúc hắn muốn bùng nổ thì nói: “Ngươi cam tâm thất bại như vậy, để Cửu hoàng tử yên ổn lấy đi mọi thứ?”
Lời này đã thành công chặn cơn tức của Đường Miện đang chuẩn bị vọt lên đầu, đồng thời cũng sinh ra một tia tò mò: “Có ý gì?
“Ngươi không đến mức muốn phản bội phu quân tới trợ giúp ta chứ?”
“Đương nhiên sẽ không”, Thịnh Như Nguyệt cong môi cười, Đường Miện nhìn thấy ngón tay thon dài của nàng vỗ vỗ vào cái bụng bằng phẳng: “Giờ ngươi đã thua, sao không cho đời sau của ngươi một cơ hội làm lại từ đầu?”
Trong con ngươi nàng thoáng qua một tia hung ác, nàng nói: “Nếu ngươi đem thế lực trong tay ngươi giao cho ta, ta sẽ sinh cho ngươi một hài tử, được không?”
Tim Đường Miện ngừng lại, quên cả hô hấp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng Thịnh Như Nguyệt, trong bộ đồ thái giám màu đen, không một nếp nhăn, thấp thoáng đường cong ưu mỹ, eo thon nhỏ, bụng trơn nhẵn. Ánh nến chiếu xuống bóng người áo đen kia, chiếu vào mắt hắn, cũng chiếu vào trong lòng hắn.
Thịnh Như Nguyệt cũng không thúc giục, những ngón tay thon dài tuỳ tiện vỗ nhẹ vào chiếc bụng thon phẳng của mình.
Nàng có tự tin, Đường Miện sẽ lưu lại cho nàng một con đường này.
Hắn đương nhiên hận nàng tới giết hắn, nhưng so với Cửu hoàng tử và Cố Tu, hiển nhiên hắn sẽ tình nguyện lựa chọn nàng.
Quả nhiên, ánh mắt Đường Miện dừng lại một hồi, vẫy tay cho lão thái giám kia lui xuống, tự mình đứng dậy đi tới, xoa bụng nàng: “Ngược lại, cũng là một ý kiến hay tuyệt diệu.
“Chẳng qua là”, ánh mắt hắn sắc bén nhìn Thịnh Như Nguyệt: “Cửu đệ đối với ngươi sủng ái có thừa, ta nghe nói hắn rất ít khi đến phòng trắc phi, mọi chỗ đều đặt ngươi lên đầu, ngươi chịu để cho hắn bị cắm sừng như vậy à?”
Thịnh Như Nguyệt cảm thấy buồn cười.
Hắn lúc nào mà lại nổi lòng tốt lên vậy, nghĩ lại lúc đầu, hắn tỏ tình bất thành, thẹn quá hoá giận cưỡng bức nàng.
Nàng nhón chân, đôi môi mỏng không son phấn kề sát vào môi Đường Miện: “Giữa nam nữ, không phải chuyện đó.
“Bây giờ ngươi là phế Thái tử, có dám không?”
Đường Miện cúi đầu xuống, dùng răng cắn cổ áo nàng kéo sang một bên, thuận thế ôm lấy người, bước hai bước ném nàng lên giường: “Nực cười, cũng không phải là chưa từng muốn qua”
Thịnh Như Nguyệt bị ném lên giường, thuận thế lăn một cái, chống một tay lên giường, đỡ trán, giơ chân lên: “Cởi giày cho ta”
“Ngươi dám ra lệnh cho ta?” Đường Miện đứng ở mép giường, mi mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm cái chân mang giày giơ trước mặt mình.
Mũi chân Thịnh Như Nguyệt đá đá hắn: “Ta chính là ra lệnh cho ngươi đó”
Đường Miện nhớ lại, lúc lần đầu tiên cưỡng bức nàng, nàng biết mình không thể chạy thoát, bình tĩnh nằm lên giường, chân tay dang ra: “Ta sợ đau, làm phiền ngươi nhẹ một chút.
“Còn nữa, cho ta một chén tị tử thang, ta không muốn bị mọi người cười nhạo”
Bình tĩnh giống như người bị mất trinh tiết không phải là nàng.
Nữ nhân này cũng thật là khác thường, mất trinh tiết nhưng cũng không vào hậu cung của hắn, lại thần kỳ bám được vào Cửu hoàng tử, làm hoàng tử phi của hắn.
Đường Miện lại cảm thấy, dáng vẻ từ trên cao của nàng nhìn xuống lại có chút khả ái, đưa tay cởi giày của nàng ra.
- --
Thịnh Như Nguyệt đeo lại thắt lưng thái giám, hỏi nam nhân y phục nửa kín nửa hở đang dựa trên giường: “Khi nào thì đưa người của ngươi cho ta?”
“Ngươi đi ra ngoài, ngày mai sẽ có cung nga tự tiến vào cung của ngươi, ngươi đưa nàng ta làm nữ quan thiếp thân của ngươi, chờ ta chắc chắn trong bụng ngươi có hài tử, nàng ta sẽ đương nhiên giao người cho ngươi”, Đường Miện nói: “Ta bất kể ngươi dùng phương pháp gì, mỗi ngày đều phải tới một lần mới chắc chắn có được”
“Ta biết”
Thịnh Như Nguyệt đội mũ, không quay đầu lại, bước đi.
“Cô nương, chuyện có thành không?”
Cuối cùng cũng thấy người từ cung Trường Ninh đi ra, Kỳ Vận thấy mi mắt Thịnh Như Nguyệt dường như có nét vui mừng, cười nói: “Thành công rồi à?”
“Không có”, Thịnh Như Nguyệt trả lời.
“Vậy ngài còn…” Kỳ Vận không hiểu.
“So với việc giết Đường Miện, ta có chuyện cao hứng hơn”, Thịnh Như Nguyệt ấn tay lên vai Kỳ Vận, nhìn chằm chằm: “Ta phải đem thế lực, toàn bộ phe cánh của hắn vào tay ta.
“Có bọn họ, ta không còn là một hoàng tử phi vô lực nữa.
“Những người này không phải là loại như trong tay Trần Mạt Khâm, mà là lực lượng mạnh mẽ tới mức, cho dù một ngày nào đó biểu ca ta phát hiện ra, Cửu hoàng tử thay đổi ý định, ta cũng có thể có thể tự bảo vệ mình.
“Kỳ Vận, sau này ta không cần phải lo lắng sợ hãi, sợ một ngày biểu ca ta phát hiện ra.
“Ta không cần phải dựa vào bất cứ ai, ta có thể dựa vào chính mình!"
Kỳ Vận: “Chúc mừng chủ tử”
- --
Trước kia Thư Nhàn sợ đi ra ngoài, từ khi cải nam trang, Thẩm Tinh Ngữ phát hiện, hôm nào không đi ra cửa là nàng cảm thấy không thoải mái. Rõ ràng trong nhà có tỳ nữ, nhưng một mực kéo Thẩm Tinh Ngữ ra chợ tự mua đồ tết.
“Cái này cái này, mỗi loại bánh điểm tâm cho ta hai túi”
“Còn có cái này, những thứ này mỗi loại 10 cái…”
“Những thứ này là đồ chơi trẻ nít”, Thẩm Tinh Ngữ sờ đầu nàng một cái: “Mua về ai chơi?”
“Ở vườn hoa, Vương Thạch Đầu có một muội muội 7 tuổi, vừa thích hợp, Lý Tứ nhà có 3 đứa bé, Vương Ngũ…”
Thẩm Tinh Ngữ: “… Ngay cả người nhà của nhân công mà ngươi cũng nắm rõ vậy à?”
“Lúc ở vườn hoa nhàn rỗi không có việc gì làm, nói chuyện phiếm với bọn họ, ta liền nhớ”, Thư Nhàn vuốt cằm nói: “Số mạng bọn họ tốt mới gặp được quản sự rộng lượng như ta”
Thẩm Tinh Ngữ: “…”
Một nửa xe ngựa đã đầy ắp đồ, Thẩm Tinh Ngữ mệt đến không nhấc được chân: “Chúng ta đi ăn cơm được chưa?”
“Nhìn ngươi thật không có tiền đồ”
Thư Nhàn mặt đầy chê bai: “Phải như ta này, hoạt động nhiều vào mới có khí lực”
Vừa nói chuyện, nàng vừa hơi dạng chân ra, Thẩm Tinh Ngữ chưa kịp phản ứng đã bị nàng bế ngang người lên, vừa kêu lên một tiếng đã bị Thư Nhàn chê bai: “Sợ cái gì, sức ta đủ lớn”
Thẩm Tinh Ngữ luôn cảm thấy mình có nguy cơ rơi xuống: “Ngươi coi như mạnh, ta…”
“Ngươi cái gì?” Thư Nhàn cụp mí mắt xuống hỏi.
“Không có gì”, Thẩm Tinh Ngữ hậm hực ngậm miệng: “Khí lực ngươi mạnh”
Tuý Tiên cư là tửu lầu danh tiếng nhất của Thượng kinh, làm ăn vốn đã tốt, hôm nay gần cuối năm, công việc càng phát đạt hơn. Thư Nhàn vận khí tốt, móc ra một đĩnh bạc, vừa kịp bao được một sương phòng mới trống.
“Vị công tử này, xin lỗi, sương phòng cuối cùng đã được đặt cho vị công tử kia rồi”
Chưởng quỹ từ tốn giải thích với một công tử mặc áo choàng đỏ, công tử kia liếc nhìn Thư Nhàn, lại liếc nhìn qua Thẩm Tinh Ngữ bên cạnh Thư Nhàn, liếc làn da hơi vàng trên trán nàng, khoé mắt nhíu lại, nhướng mày một cái: “Tức phụ xấu xí như vậy mà cũng đưa đến Tuý Tiên cư à?”
Công tử vừa nói vừa ôm nữ nhân xinh đẹp bên cạnh, nhìn Thư Nhàn vẻ khó hiểu: “Huynh đệ, ngươi chưa từng nhìn thấy nữ nhân à?”
Thẩm Tinh Ngữ: “!”
Động tĩnh ở trên lầu khiến mọi người trong sảnh đều để ý. Tuy Tuý Tiên cư đã chú ý cách âm, nhưng Cố Tu đi đâu cũng đã thành thói quen, ăn cơm cũng phải mở cửa sổ, liếc nhìn tất cả những người đi trên đường.
Nhận ra có khách mới tới, hắn bưng ly trà nghiêng về phía sau một chút, nhìn qua cửa sổ xuống dưới lầu, đập vào mắt là một nam nhân mặc áo màu xanh lam, dáng người so với nam nhân hơi bé hơn một chút.
Ở bên cạnh hắn, một nữ nhân mặc áo xanh nhạt, váy trắng bạc, bóng lưng gầy gò nhỏ bé.
Ánh mắt Cố Tu đột nhiên dừng lại, dán mắt vào bóng người đó, tay nắm chặt chiếc cốc.
Hắn đang định đứng dậy thì thấy nam nhân kia chống nạnh, hung hăng đối diện với tên muốn gây chuyện kia: “Ngươi muốn quản à?"
Nam nhân lại nghiêng người, ôm lấy eo nhỏ nhắn của nữ tử kia: “Ngươi muốn quản à?
“Thê tử ngươi chẳng có gì ngoài xinh đẹp, thê tử ta thì khác, ngươi có biết nàng rất nhiều tiền không?
“Ta là ăn bám!”
“Ngươi có biết ăn cơm mềm ngon như thế nào không? Ngươi có biết cảm giác tiêu tiền không cần kiêng kỵ là thế nào không?
“Tiểu nhị, đem tất cả các món ăn trên bảng hiệu của các ngươi phục vụ lên, ta muốn ăn Mãn Hán toàn tịch*”
(*Trong đại thọ lần thứ 66 của Hoàng đế Khang Hy thời nhà Thanh, đã mở tiệc đặc biệt trong 3 ngày với 6 bữa tiệc cho hai tộc Mãn - Hán, tiến cống hơn 300 món ăn. Đây được xem như là một kho tàng ẩm thực của Trung Hoa, là loại yến tiệc cung đình xa hoa kết hợp văn hoá ẩm thực của người Hán và người Mãn. Mãn Hán toàn tịch vừa mang nét đặc trưng của món ăn cung đình, vừa mang nét tinh tuý của ẩm thực địa phương. Ngoài ra, trong bữa tiệc yêu cầu những tiêu chuẩn cao nhất về nghi thức và sự tỉ mỉ của các món ăn)
Nam nhân kia nhìn Thẩm Tinh Ngữ, lại nhìn mỹ thiếp bên cạnh mình, bỗng nhiên không còn thấy cao hứng nữa!
Thư Nhàn khoa trương ôm lấy mặt Thẩm Tinh Ngữ, tựa lên vai nàng: “Loại người nông cạn như vậy đừng để ý, trong lòng ta nàng chính là đẹp nhất.
“Để vi phu ôm nàng đi sương phòng”
Cố Tu thu hồi ánh mắt, ảm đạm nhìn xuống, trái tim vừa đau vừa trướng.
Nàng xinh đẹp như vậy, nếu người nào gặp được, tất nhiên cũng sẽ cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay.
“Đại nhân, ngài sao rồi?”
Song Thuỵ thấy Cố Tu ôm ngực, hốt hoảng móc chai thuốc, đổ ra một viên đưa tới: “Có phải lại đau không?”
Cố gắng nhai nát viên thuốc trong miệng, Cố Tu không có cảm giác gì, lại liếc ra ngoài cửa sổ, bóng người đã không còn, nghĩ tới bóng lưng của người nào đó cũng có hai phần tương tự giống nàng.
“Không sao”, hắn nói.
- --
Ngày 19 tháng chạp, Thẩm Tinh Ngữ cuối cùng cũng nhận được tin của Duệ bối tử, lấy danh nghĩa tiến cống hoa và cây để lại vào cung, nhưng lần này tiếp cận Đường Miện khó khăn hơn nàng nghĩ.
Trường Ninh cung trong ngoài đều có người canh giữ, nơi đó là lãnh cung, căn bản không cần cây hoa, Thẩm Tinh Ngữ đã nghĩ rất nhiều cách tiếp cận nhưng không được, vì vậy nàng yên tĩnh chờ cơ hội, chọn trúng cơ hội vào đêm giao thừa này,
Con người dù sao cũng phải ăn tết, ăn tết đồng nghĩa với buông lỏng.
Chẳng qua nàng không biết, Đường Miện cũng chọn chính ngày này để mưu phản, phối hợp cùng Hộ quốc công, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, khống chế hoàng cung.
Hoàng đế đã bệnh nguy kịch, không phải lúc này thì còn đợi chuyện gì!..