• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông cung.

Trong lương đình đều là bạn bè của Cố Tân Ninh, Cố Tân Ninh là người nông nổi, lại thích được tâng bốc, những thế gia tương đương coi thường thái độ nói năng tuỳ tiện của nàng, càng không tâng bốc, cho nên nàng thường kết bạn với những người kém hơn mình. Mấy quý nữ này dù có khinh thường Thẩm Tinh Ngữ đến đâu cũng không dám vô lễ với phu nhân Cố Tu, tất cả đều im lặng quan sát nàng.

Thẩm Tinh Ngữ đương nhiên cũng nhận ra những ánh mắt dò xét này, đứng thẳng người, trên môi nở nụ cười vừa phải, lộ ra vẻ không quá cao ngạo nhưng cũng không dễ dàng bị khi dễ.

Thịnh Như Nguyệt điểm ra mấy cái tên quen thuộc, trực tiếp giới thiệu với Thẩm Tinh Ngữ: “Nhị nương, Cửu nương, đây là tẩu tử mới cưới của biểu ca, thế tử phi”

Hai quý nữ được nhắc đến làm lễ với Thẩm Tinh Ngữ, lục tục những quý nữ khác cũng đến chào hỏi nàng, Thẩm Tinh Ngữ cũng chào hỏi lại một cách chừng mực.

Sảnh tiệc ở bên trong, phần lớn khách mời đều ở trong đó, vì yến tiệc chưa bắt đầu nên mấy quý nữ gia thế hơi thấp tụ tập nơi này để nói chuyện hóng mát, trên bàn đá tinh xảo bày một đĩa trái cây.

Dung nhập vào cái vòng mà không quen biết ai, lần đầu tiếp xúc không biết nói chuyện gì, khỏi phải nói là bất tiện như thế nào, cũng may có Thịnh Như Nguyệt, mà nàng cũng không trông đợi gì ở cái chỗ xã giao này. Nàng ngồi lên ghế đá, cầm một miếng bánh lê xanh lên ăn, giải toả cái cảm xúc kỳ lạ này.

Nhân duyên của Thịnh Như Nguyệt rất tốt, không ngừng có khuê tú tới chào hỏi hàn huyên, nàng đáp lại từng người, đến khi xong thì Thẩm Tinh Ngữ đã ăn được ba miếng bánh.

“Tẩu tử, bên ngoài giá lạnh lắm, chúng ta vào trong thính đường, bái kiến Thái tử phi đi”

Thẩm Tinh Ngữ không có ý kiến, dùng khăn tay lau miệng rồi đứng dậy cùng nàng đi vào trong.

Thịnh Như Nguyệt kéo tay nàng nói: “Tẩu tử đừng lo lắng, Thái tử phi nương nương gầy yếu nhưng người rất tốt, rất hoà ái, chưa bao giờ làm khó người khác”

Thẩm Tinh Ngữ: “Ta nhớ Thượng Quan gia có hai hoàng hậu, Thái tử là cữu cữu của Thái tử phi, hẳn là Thái tử phi nhỏ tuổi hơn Thái tử nhiều, sao lại gầy yếu hơn?”

Thịnh Như Nguyệt: “Cũng bởi vì Thái tử phi ít tuổi hơn Thái tử quá nhiều mới có chuyện, lúc ấy chưởng sự chủ quản Thượng Quan gia thấy chỉ có Thái tử phi có tuổi thích hợp nhất với trữ quân, việc có đích hoàng tôn rất quan trọng, Thái tử phi vừa tròn 15 tuổi, đủ tuổi cập kê.

“Thành hôn xong, trong 3 năm sau đó liên tiếp sảy thai 3 lần, sức khoẻ ảnh hưởng nghiêm trọng, phải dùng thuốc liên tục mỗi ngày, năm nay tình hình chuyển biến tệ hơn”

Thẩm Tinh Ngữ trong lòng buồn bã, sinh con quả thực là tổn hại rất lớn cho nữ nhân, có bầu tưởng vui lại mang về bi thương: “Thái tử phi thực sự đáng thương, mới mười tám tuổi, đang ở tuổi hoa đẹp như thế”

Thịnh Như Nguyệt: “Cũng không còn cách nào”

Đông cung đình đài lầu các, hành lang quanh co uốn lượn, tuyết rơi nhiều phủ kín đám cây cỏ xanh tươi, mùa đông tuyết trắng bao trùm cũng trang nghiêm mỹ lệ.

Yến tiệc được tổ chức trong thuỷ đình với cây cầu dài có mái che. Mùa đông, mặt hồ được bao phủ bởi lớp băng dày, nhảy múa trên băng càng được ưa chuộng. Trong bữa tiệc, nhạc nhân sẽ đi giày trượt nhảy múa trên mặt hồ, bắt chước tiên nữ bay lượn trong mây.

Bên kia cầu uốn lượn có mái che là khu vực của nam nhân.

Thẩm Tinh Ngữ mơ hồ nghe thấy bên kia có tiếng sáo trúc.

Nàng quay sang nhìn, gạch đỏ mái lưu ly, nhạc nhân mặc quần áo lụa mỏng nhảy múa phía trên, nhìn từ bên cạnh cũng không thấy được nhiều.

Vào bên trong phòng, đi qua tấm bình phong vẽ sơn thuỷ, ngồi ở vị trí cao nhất là một nữ nhân đầu đội phượng quan, thân thể có vẻ suy nhược, trong mắt là sự yếu ớt của bệnh tật kéo dài, bên dưới các quý nữ ngồi chơi song lục, chưa cần Thịnh Như Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở, Thẩm Tinh Ngữ đã đoán ra được thân phận nữ nhân đó.

Hai người hướng về Thái tử phi hành lễ.

Thái tử phi kêu miễn lễ, ngón tay chỉ vào một nữ nhân mặc quần áo đơn giản màu xám khói, mái tóc đen chỉ cài một cây ngân trâm, giữa đám khuê tú quần áo hoa lệ, nàng có vẻ thật khiêm tốn.

“Đây là Quận chúa Ngọc Hoa”

Thẩm Tinh Ngữ và Thịnh Như Nguyệt lại làm lễ với Quận chúa.

“Miễn lễ đi”, Quận chúa Ngọc Hoa nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm nhỏ yếu.

Chân mày nàng nhíu lại có nét u sầu, trong tay mặc dù cầm xúc xắc, trước mặt có bàn cờ nhưng ánh mắt nàng trống không, Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy trên người nàng như có một cái lồng giam, sự ưu tư đó không phù hợp với khung cảnh nơi này.

Thái tử phi phân phó cung nga mang ghế thượng cẩm cho hai người ngồi, lúc này mới hoà ái nói: “Đây là thế tử phi mới cưới của thế tử phủ Trấn Quốc công sao?

“Quả nhiên là một mỹ nhân”

Các quý nữ thế gia đều quan sát Thẩm Tinh Ngữ: “Thái tử phi quá lời rồi”

Thái tử phi lại hỏi: “Ngươi biết chơi song lục* không?”

(*Đây là một trò chơi cho 2 người, mỗi người có 15 quân cờ di chuyển bằng việc đổ xúc xắc. Mỗi lần tung xúc xắc, người chơi phải chọn trong nhiều tùy chọn để di chuyển quân cờ của mình và dự đoán các động tác phản công có thể có của đối thủ. Ai di chuyển tất cả 15 quân cờ ra khỏi bàn cờ là chiến thắng – trò này giống game Backgammon).

Nói được mấy câu, Thái tử phi quay mặt đi chỗ khác, che khăn lên miệng ho khan, Thẩm Tinh Ngữ đương nhiên không thể trả lời.

Quận chúa Ngọc Hoa ném xúc xắc, lo lắng nhìn thái tử phi đang thở dốc.

Ho khan hồi lâu, Thái tử phi quay người lại nói: “Điện hạ coi trọng nhất Cố thế tử, ngươi tới Đông cung cũng không cần câu nệ, cứ coi như ở nhà mình”

Nàng đáp lại: “Tạ ơn nương nương”

Quận chúa Ngọc Hoa nói: “Nương nương, để các nàng ở đây tự chơi đi, ta đỡ ngài đi uống thuốc”

“Cũng được, bổn cung mang bệnh, làm các ngươi mất hứng, các ngươi cứ vui chơi thoải mái như ở nhà”

Quận chúa Ngọc Hoa: “Nương nương lại nói càn”

Nói xong đứng dậy, chậm rãi đỡ Thái tử phi đi từng bước rất chậm, Thẩm Tinh Ngữ đưa mắt nhìn theo bóng lưng của nàng.

Thịnh Như Nguyệt xoay chuyển ánh mắt, nàng thấy Chử Tam nương trong mắt loé lên sự chán ghét, hất cằm với người ngồi bên, tỳ nữ bên người nàng hiểu ý, lập tức bê ghế của Quận chúa Quỳnh Hoa vừa ngồi mang đi.

Chử Tam nương cầm chiếc khăn khẽ vẫy trong không khí, giống như ngửi thấy cái gì bẩn thỉu.

Ánh mắt nàng ta nhìn quanh, rơi vào mặt Thẩm Tinh Ngữ: “Thế tử phi, biết chơi song lục không?”

Thịnh Như Nguyệt giới thiệu với Thẩm Tinh Ngữ: “Đây là tam nương tử Lạc Di, cha nàng là đại nhân nguyên lão nội các, am hiểu nhất là chơi song lục, trước nay không có địch thủ”

Song lục, đầu hồ, đấu cỏ, đấu thơ, chơi bài lá là những trò mà nữ tử khuê các thường chơi nhất, các quý nữ thế gia chơi đấu với nhau, có thua cũng không gây khó dễ, chủ yếu là tập hợp để chơi cùng nhau

“Tam nương tử, cũng hơi biết…”

“Vậy là biết chơi rồi”, Chử tam nương cong môi khẽ cười một tiếng: “Ta đấu cùng ngươi, nếu ngươi thua…”, nàng ngừng một chút, nghiêng đầu nhìn thái độ của mọi người, mắt đảo một vòng mới nói: “Ngươi sẽ đi giày trượt, múa một điệu trên sân băng cho chúng ta”

Đây chính là hạ nhục.

Trời giá rét, mặt đất đã lạnh, mặt băng còn lạnh hơn, chỉ có những nhạc nhân địa vị thấp mới phải gánh chịu tội này để mua vui cho quý nhân. Mấy quý nữ thế gia xem chuyện nhảy múa trên băng này là trò đùa để tiêu khiển, bắt đi giày trượt nhảy múa trên băng mua vui trong cung yến, bất kể họ có phải vũ cơ hay không.

Thẩm Tinh Ngữ không muốn gây chuyện, cúi đầu đủ cho đối phương có mặt mũi: “Chử cô nương đừng khi dễ người mới như ta, ta không phải đối thủ của ngươi, không muốn bị bêu xấu trên băng”

Chử tam cô nương không hề cảm kích: “Thế tử phi có đôi chân rất tốt mà, 3 ngàn bậc ở Vân Yên tự còn leo được mà nhảy múa trên băng không được là sao?”

Đây là cố tình hạ thấp nàng trước mặt mọi người.

Thịnh Như Nguyệt lên tiếng: “Tam nương, biểu ca đã dặn dò ta phải chiếu cố kỹ tẩu tử, nếu hắn biết ta không chăm sóc kỹ sẽ tức giận, nể mặt ta, chơi trò khác đi”

Chử tam cô nương hung hăng càn quấy, không hề biết điều: “Thịnh cô nương, ngươi quản trời quản đất, còn muốn quản cả bổn cô nương chơi gì sao?”

Thịnh Như Nguyệt nhất thời bị làm khó, sắc mặt không tốt lắm.

Bầu không khí trở nên khẩn trương.

Người khác đã đưa tay tát lên mặt ngươi, không đánh lại thì rõ ràng ngươi chịu bị khi dễ.

Thẩm Tinh Ngữ vỗ lên tay Thịnh Như Nguyệt một cái, đưa mắt ý nói mình không sao: “Tam nương tử nghĩ sai rồi, ta lo lắng Chử cô nương bị thua, lại chạy về khóc lóc với Chử đại nhân thôi”

Chử tam cô nương: “Thế tử phi khẩu khí thật lớn”

Chống tay trước bàn, đẩy bàn cờ tới: "Vậy chúng ta bắt đầu đi."

Song lục là một trò chơi bàn cờ, có 30 quân cờ, nửa trắng nửa đen, mỗi người tung xúc xắc, theo số tung ra được mà di chuyển quân cờ, ai đi hết được quân cờ là chiến thắng.

Loại trò chơi này có phần may mắn, nhưng sách lược di chuyển cũng rất quan trọng.

Thẩm Tinh Ngữ có chút xui xẻo, ném ra số 2, Chử tam nương cong môi cười, ngón tay cầm xúc xắc ném tuỳ ý một cái, ra số 6.

Liên tiếp ba lần, Thẩm Tinh Ngữ chỉ ném ra được 1 hoặc 2 điểm, quân cờ phía bên kia đã đi được một nửa.

Một số quý nữ thấy Thẩm Tinh Ngữ sắp thua, không ngờ chỉ cần một quân cờ chi phối, tất cả số cờ trong tay nàng đều sống, nụ cười Chử tam nương bất giác cứng đờ, chỉ cần một quân cờ, Thẩm Tinh Ngữ đã chiến thắng.

Bầu không khí chết lặng, các quý nữ rũ mắt nhìn.

Thịnh Như Nguyệt nhếch môi, nói: “Tẩu tử, chúng ta đi chơi đầu hồ* đi”

(* ném thẻ vào bình rượu)

Nhưng Thẩm Tinh Nguyệt nhìn về phía Chử tam cô nương: “Tam nương tử, ngươi thua phải thực hiện trừng phạt”

Mặt Chử tam nương biến sắc như màu gan heo, nếu nàng ta thực sự nhảy múa trên băng, chuyện này lộ ra ngoài sẽ bị mọi người chê cười, làm sao tính chuyện hôn nhân.

“Thế tử phi, Tam nương là cô nương nhà gia giáo, vẫn còn chưa lớn, người đừng chấp nhặt nàng ta”

“Thế tử phi, ngươi không đúng rồi, Tam nương chỉ trêu chọc ngươi thôi, sao ngươi lại tưởng là thật vậy”

“Đúng vậy đúng vậy, mọi người đều là tỷ muội tốt, không nên so đo”

Một đám khuê tú lên tiếng bênh vực, chỉ bằng mấy lời chỉ trích này, Thẩm Tinh Ngữ lại trở thành kẻ tiểu nhân nhỏ mọn, nhất thời, tình cảnh rất khó chịu.

Dưới gầm bàn, Thịnh Như Nguyệt bấm Thẩm Tinh Ngữ: "Tẩu tử, bên ngoài rất lạnh, thân thể Tam nương vốn yếu ớt, nếu bị bệnh sẽ không tốt”

“Vốn là Thái tử phi quan tâm đến các nữ quyến mới tổ chức cung yến, chủ yếu để giải trí, nhảy múa trên băng đúng là không phải thứ cho quý nhân”, Thẩm Tinh Ngữ có chút chỉ trích cùng khuyên giải, nhìn Chử tam nương: “Ta chỉ muốn hỏi Tam nương một câu, nếu vừa rồi người thua là ta, không biết liệu Tam nương có bỏ qua cho ta như vậy không?”

Chử tam nương bất giác cứng người, khô khốc nói: “Đương nhiên, ta cũng không phải thật sự muốn ngươi nhảy múa”

Thẩm Tinh Ngữ: “Nếu Tam nương chỉ là trêu chọc ta, tất nhiên ta cũng không coi là thật”

Thịnh Như Nguyệt khẽ ho một tiếng: “Nào, chúng ta đi chơi đấu cỏ hoặc đầu hồ đi”

Khuê tú bên cạnh đề nghị: “Không bằng chơi đánh trống chuyền hoa đi”

Chử tam nương đồng ý: “Vậy chơi đánh trống chuyền hoa đi, ai nhận được hoa sẽ bị phạt bằng đọc thuộc lòng”

“Đọc trong sách gì?”, một khuê tú thuộc phe nàng ta phụ hoạ.

“Nữ tuần”, “nữ tắc” đi, nữ nhi chúng ta quan trọng nhất là phải tuân theo quy củ, nhỏ nhẹ văn nhã, nếu bị phạt sai thì cũng uống khổ qua mà chấp nhận đi”, Chử tam nương nhìn Thẩm Tinh Ngữ: “Không biết thế tử phi có thể chơi không?”

Thẩm Tinh Ngữ: “Có thể”

Thịnh Như Nguyệt xung phong: “Ta đánh trống”

Tam nương tử đứng lên nói: “Hôm nay vận khí của ta không tốt lắm, để ta đánh trống đi”

Đánh trống chuyền hoa, tức là một người quay lưng lại đánh trống, những người chơi chuyền hoa cho nhau trong tiếng trống, khi trống dừng, hoa đang trong tay người nào thì người đó phải làm nhiệm vụ theo quy định.

Tuy nói người đánh trống quay lưng về phía mọi người, nhưng về cơ bản thì đều có thể đoán được quy luật, chủ yếu dùng trò này để ghim ai đó trả thù.

Thịnh Như Nguyệt vốn là người không muốn phiền toái, hiển nhiên ngay từ đầu đã không muốn đắc tội Chử tam nương, Thẩm Tinh Ngữ kéo nàng lại, nhìn một cái ý nói không sao.

Cung nga lanh lợi bê lên cái trống da dê một mặt, Chử tam nương đứng sát lại bắt đầu đánh trống.

Tiếng trống bùm bùm vang lên, quả cầu lần lượt được chuyền giữa các khuê tú, người đầu tiên bắt trúng là khuê tú mặc váy xanh Tô Ánh Tuyết, nàng đọc câu đầu tiên: “Tâm còn ở trước mắt, mọi chuyện đều coi trọng”

Sau đó hai khuê tú khác lần lượt bị bắt trúng, đến lần thứ ba, khi tiếng trống dừng lại, quả cầu nằm trong tay Thẩm Tinh Ngữ.

“Vậy thế tử phi đọc câu 31 quyển thứ tư của “Nữ tuần” đi”

Chử tam nương yên tĩnh chờ trò cười của Thẩm Tinh Ngữ, đến cả một tỳ nữ cũng không cho phu quân dùng, là đố kỵ, nhất định nàng ta chưa được học qua quy củ, chưa từng đọc qua “Nữ tuần”, “Nữ tắc”

Thịnh Như Nguyệt lo lắng nhìn Thẩm Tinh Ngữ, người khác đọc “Nữ tuần” cũng là đọc lần lượt từng câu, làm gì có chuyện chỉ định câu bao nhiêu ở quyển số mấy, Thịnh Như Nguyệt hoài nghi ngay cả Chử tam nương cũng không biết.

Thẩm Tinh Ngữ: “Có tâm trí, dụng tâm sẽ dùng được, thuận theo suy nghĩ quy tắc sẽ có kết quả”

"Không đúng!" Chử tam nương rốt cuộc cũng nói lại được một câu, cảm thấy rất hứng chí: “Ta đọc “Nữ tuần” từ nhỏ đến giờ, không hề có câu này, thế tử phi, nếu ngươi không thuộc nữ đức thì cũng không cần phải giả bộ là hiểu biết, đây không phải là đức tính tốt”

Thẩm Tinh Ngữ: “Ta không đọc sai”

Chử tam nương: “Ngươi nói láo bị vạch trần mà vẫn còn cứng miệng, chẳng trách chuyện xảo quyệt như không cho phu quân dùng tỳ nữ cũng làm được”

Hoá ra mọi chuyện là như vậy, khó trách mới là lần đầu tiên gặp mặt mà mấy người này đều tỏ ra địch ý với nàng.

Thẩm Tinh Ngữ: “Nếu Tam nương nhận định ta đọc sai, cần phải có chứng cớ, không thể nói không như thế được”

“Thế tử phi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bổn cô nương đưa chứng cứ cho ngươi”, Chử tam nương phân phó cung nga: “Mang quyển “Nữ tuần” đến đây”

Vật này dễ tìm, rất nhanh cung nga đã dâng lên một bộ “Nữ tuần” đầy đủ.

Chử tam nương cầm sách, nhếch môi, ánh mắt kia nói, ta xem ngươi có kết cục thế nào!

Chử tam nương tìm quyển thứ tư lật ra, tất cả các khuê tú đều tụ lại xem náo nhiệt, Chử tam nương đếm từng câu, bên tai lại nghe giọng nói trong trẻo của Thẩm Tinh Ngữ:

“Có tâm trí, dụng tâm sẽ dùng được, thuận theo suy nghĩ quy tắc sẽ có kết quả”

Chử tam nương mỉm cười: “Khi dùng chiếc lược là nghĩ đến đạo lý của trái tim, khi dùng lược là nghĩ đến sự thuận lợi trong hành động của mình”

"Nàng ta đang quay lưng!"

Khuê tú bên cạnh lên tiếng, nụ cười trên môi Chử tam nương cứng đờ, không nhịn được lẩm bẩm: “Sao ngươi có thể…”

Thẩm Tinh Ngữ: “Trái tim giống như khuôn mặt, làm sao trang trí được…”

Nàng không nhanh không chậm, từng chữ rõ ràng, chậm rãi đọc hết quyển “Nữ tuần” cho tới chữ cuối cùng, không hề sai một câu.

“Tam nương tử, ta giống các ngươi, đều do phụ mẫu dạy bảo lớn lên, biết liêm sỉ lễ nghĩa, ta không làm sai đại sự gì, cũng không thương tổn đến ai, ta chỉ rất yêu phu quân của mình”.

Nữ tử chú trọng kiềm chế tâm tư, những từ ái mộ như thế không được nói ra ở chỗ đông người.

Nhưng Thẩm Tinh Ngữ lại thẳng thắn, bình thản nói ra, hơn nữa không hề cảm thấy xấu hổ khi độc chiếm phu quân mình.

Tất cả khuê tú trong phòng bị suy nghĩ thẳng thắn của nàng làm rối loạn tâm trí, nhất thời không ai lên tiếng, chỉ ngây ngẩn nhìn nữ tử đang ngồi trên ghế.

Một thân áo trắng, váy trắng, gấu váy lộ ra cành trúc xanh non được thêu tinh tế, khí độ ung dung.

“Thế tử phi thật can đảm”

Một giọng nữ tử thanh lệ truyền tới, mọi người đều quay đầu lại nhìn.

Người mới tới cả thân màu lam biển, bên mai cài một cây trâm khổng tước, khuôn mặt tròn trịa, non nớt trẻ trung, cằm hơi hếch, mi mắt kiêu ngạo, trên tay cầm một chiếc roi da, cả người từ trên xuống dưới viết đầy hai chữ tôn quý.

Ánh mắt nàng vượt qua mọi người, nhìn thẳng vào Thẩm Tinh Ngữ, trong con ngươi hơi ngang ngược mang đầy vẻ quan sát dò xét.

Các khuê tú vội vàng đứng dậy, Thẩm Tinh Ngữ lúc này mới biết đây là Thập nhất công chúa, đứng dậy hành lễ theoo mọi người.

Các khuê tú quỳ xuống, Thập nhất công chúa dẫm trên đôi giày da cừu, đi xuyên qua những người đang quỳ, đến thẳng chỗ Thẩm Tinh Ngữ, đỡ tay nàng đứng dậy:

“Ngươi mau dậy đi”

Thẩm Tinh Ngữ nhìn những người khác đang quỳ đầy đất, có chút thụ sủng nhược kinh.

“Mấy người các ngươi cả ngày há miệng ngậm miệng đều treo quy củ trên môi, đã học quy củ tốt như vậy sao còn giống đám nữ nhân dài lưỡi đi bàn tán người khác, thế tử phi người ta leo núi cầu phật, không ảnh hưởng gì đến các ngươi, thế nào mà lại tập hợp thành một đoàn tới đây sỉ nhục thế tử phi?”

Chử tam nương dẫn đầu đứng lên: “Công chúa, cũng không thể nói như thế, nữ nhi chúng ta luôn phải đường đường chính chính, tuân theo quy củ. Thế tử phi đố kỵ như vậy làm mất mặt nữ tử, nàng ta không tuân thủ nữ đức, chúng ta dĩ nhiên có thể chỉ trích. Nếu không mọi người học theo nàng ta, còn gì là quy củ!”

Thập nhất công chúa cười nhạt: “Tam nương tử thật là có đức hạnh, không chỉ lo cho mình mà còn quản cả người khác, không biết sau này sẽ có thanh niên anh tài tuấn tú nào có phúc lấy được Tam nương tử làm hiền thê. Nghĩ đến sau này Tam nương tử nhất định là tấm gương về đạo đức, mọi người chờ xem sau khi thành hôn, Tam nương tử sẽ chọn bao nhiêu thiếp thất cho phu quân”

Chử tam nương: “Sao công chúa lại bênh vực thế tử phi? Nàng ta ghen tuông vô lối, loại không có đức hạnh này không xứng với Cố thế tử công bằng chính trực”

Thẩm Tinh Ngữ ghét nhất là ai nói nàng không xứng với Cố Tu!

Ở Giang Nam, phủ Túc thánh công được mọi người kính ngưỡng, nàng cũng là đại gia khuê tú công dung ngôn hạnh nổi tiếng trăm dặm, cho dù đã sớm bị định hôn sự, vẫn có rất nhiều phu nhân bày tỏ sự tiếc nuối vì không có cơ hội nghị hôn với nàng.

Sao nàng không xứng với Cố Tu?

Hôn sự của nàng đường đường chính chính, không hề làm mất mặt Cố Tu!

“Ta giống như các ngươi, các ngươi như thế nào ta cũng đều như vậy, cầm kỳ thi hoạ, công dung ngôn hạnh, vũ đạo nhạc luật, mọi thứ ta đều không thua người ngoài, vì sao ta không xứng với phu quân? Tam nương tử luôn miệng nói ta không xứng, vậy lấy bản lãnh ra thi thố với ta, đừng đứng ở đây há miệng ra đấu khẩu!

“Ngươi muốn so tài cái gì, ta cho ngươi chọn”

Thấy Thẩm Tinh Ngữ nói giọng chắc chắn, nhớ lại nàng ta vừa đọc hết cuốn “Nữ tuần”, Chử tam nương không dám coi thường, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta so đàn với ngươi, Dao Hoa thi hoạ, Ánh Tuyết thi cờ, Tôn Như thi vũ, thế nào, ngươi dám không?”

Thập nhất công chúa cười nhạt, Chử tam nương quả thật xảo quyệt, nàng ta nói mấy cái này đều chọn những khuê tú đứng đầu ra so: “Tam nương tử quá là tâm cơ đi, bốn người đấu với một người, vậy mà cũng nói ra được”

Chử tam nương cười: “Là thế tử phi khoe khoang cầm kỳ thi hoạ đều thành thạo, nếu là sự thật thì việc gì phải sợ?”

“Ta chấp nhận, không cần ngươi giả bộ khích tướng”, Thẩm Tinh Ngữ hất cằm: “Ta đấu với bốn người các ngươi!”

Thập nhất công chúa trời sinh vô duyên với cầm kỳ thi hoạ, lúc còn nhỏ, trong giờ học của đế sư trong cung, chưa uống cạn chung trà nàng đã lăn ra ngủ. Mặc dù nàng không có tài nhưng với những người có thiên phú thì luôn hảo cảm, nàng cùng Thịnh Như Nguyệt giao hảo qua lại nhiều năm chính là vì điều này.

Thịnh Như Nguyệt một mình ở kinh thành nhưng có được danh tiếng trong giới quý nữ, không tính đến bối cảnh của phủ Trấn Quốc công, ngoài tài năng cầm kỳ thi hoạ, còn bởi vì giao hảo của nàng với Thập nhất công chúa.

Thập nhất công chúa nhìn Thẩm Tinh Ngữ, mắt sáng lên, cảm thấy cả người nàng như toả sáng.

Cái vị thế tử phi này cũng thật lợi hại đi!

Chữ tam nương: “Ở đây có sẵn cờ, các ngươi so cờ trước đi, ta đi chuẩn bị đàn cùng giấy mực”

Thẩm Tinh Ngữ khẽ rũ mắt xuống. Đông cung lớn như vậy, làm sao thiếu những thứ trang nhã như cầm kỳ thư bút, sai một tỳ nữ đi lấy cũng được, cần gì một nữ nhi các lão phải đích thân đi lấy?

Vì sao nàng ta phải tự mình đi?

- --

Thái tử phi không biết những chuyện đã xảy ra này, được Ngọc Hoa hầu hạ, nàng khổ sở uống thuốc, dùng nước bạc hà súc miệng, ăn thêm ít kẹo, bớt đi phần nào vị đắng trong miệng rồi mới nói:

“Gọi ngươi tới vốn để cho ngươi chơi vui vẻ, tránh cho ngươi suốt ngày nhốt mình trong phủ, thế mà còn cứ đòi đi cùng ta là thế nào?”

Quận chúa Ngọc Hoa thần sắc khổ sở, khẽ cười một tiếng: “Ta là dạng gì chứ, huống hồ người ngoài cũng đã biết, trong lòng họ không muốn ở cùng một chỗ với ta.

“Ta hôm nay đã bị đạp vào bùn, là mảnh vải bị nhuốm bẩn, không có ai thật sự muốn chơi cùng ta, ta ở đây cùng ngươi cũng tốt”

Thái tử phi tức giận ho kịch liệt, Quận chúa Ngọc Hoa phải vuốt lưng rất lâu mới hết ho:

“Ngươi nha!

“Chuyện này cũng không phải là lỗi của ngươi, là do tên thị vệ kia, ngươi là người bị hại, tại sao lại tự chê bai mình?

“Khi đến tình cảnh của ta, ngươi sẽ biết, cái gì tôn sùng, cái gì địa vị, đều là giả, chỉ có mình sống tốt mới là thật.

“Ngươi nhìn ta đi, ban đầu vì tranh giành chuyện sinh trưởng tử với trắc phi mà sảy 3 thai liên tiếp. Tới bây giờ, thân phận địa vị đều có, nhưng ngay cả một cơ thể khoẻ mạnh cũng không có, không biết khi nào sẽ nằm xuống đất.

“Ngươi cứ coi như bị chó cắn một cái đi, ta phải nói, không xuất giá không lấy chồng cũng là một cách sống, một mình một nhà, không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, không có tiểu thiếp khiến mình đau đầu chẳng phải là sung sướng sao. Cuộc sống là của chính ngươi, còn có Túc vương bên trên, ngoài mặt bọn hắn cũng không dám khinh thị ngươi, ngươi cứ sống thoải mái đi”

Thái tử phi nói tới những thất bại, phiền não của mình rồi chỉ trích: “Ngươi nhìn ngươi xem, mỗi ngày đóng cửa không ra khỏi phòng, định biến mình thành ni cô thật à?”

Quận chúa Ngọc Hoa: “Ta thật sự chán ghét sự thương hại trong mắt mấy nàng đó, cũng không muốn họ sau lưng cười nhạo ta, ta ở nhà cho thoải mái”

Loại chuyện này phải tự mình nhận biết ra, người ngoài có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, Thái tử phi thở dài một tiếng, không nói thêm gì.

Hai người nhất thời im lặng, nhưng Quận chúa Ngọc Hoa lại thấy nhẹ nhõm hơn.

“Thái tử phi nương nương”, Chử tam nương cười đi tới: “Thần nữ muốn đánh đàn, định mượn “Minh tâm” của người sử dụng một chút”

Lúc Thái tử phi chưa nhập cung, nàng am hiểu về đàn nhất, “Minh tâm” là món quà của một triều thần dâng tặng trong hôn lễ của nàng với Thái tử, là một tuyệt thế danh cầm. Đàn được chế tạo bằng gỗ linh sam thượng đẳng, gân gà được chế tác qua hàng trăm công đoạn mới tạo thành dây đàn, được Thái tử phi nương nương rất yêu quý, thường mang ra chơi. Đến khi sức khoẻ chuyển biến quá xấu mới tạm cất đàn đi.

“Đàn tốt, tiếng đàn có thể tu tâm”, Thái tử phi ra lệnh cho cung nga: “Đem “Minh tâm” ra cho Tam nương tử dùng”

Trong mắt Chử tam nương lóe lên một tia sáng: "Đa tạ nương nương, có một khuê tú bên cạnh cũng muốn chơi đàn, ta đi chọn cho nàng ta một bộ”

Thái tử phi hiền hoà gật đầu: “Tam nương hôm nay cũng biết quan tâm chiếu cố người khác, đi đi”

Thái tử phi rất yêu đàn, có cả một phòng chứa đàn, đi qua mấy chặng hành lang, Chữ tam nương đi theo cung nga vào cầm phòng, mỗi cây đàn trong này đều được bảo dưỡng cực tốt, không có một hạt bụi.

Cung nga chỉ vào một chiếc đàn cổ xưa mà tao nhã: “Quý nữ, đây chính là “Minh tâm”…”

Sợi đàn làm từ gân gà thượng hạng, tỏa ra màu bạc sáng ngời. Chử tam nương dùng đầu ngón tay búng nhẹ, âm thanh cổ xưa vừa dày vừa nặng như ánh trăng rơi xuống, như tiếng suối róc rách.

Thật tuyệt vời!

Nàng ta lại hỏi: “Vậy đàn nào trước kia Thái tử phi nương nương dùng trong khuê phòng?”

Cung nga chỉ vào một chiếc đàn dây dê khác: “Cái này, dù không tốt bằng “Minh tâm” nhưng luôn được Thái tử phi dùng trong khuê các, ý nghĩa rất lớn”

Đầu ngón tay Chử tam nương móc vào nơi chỉnh dây, mắt nhìn chằm chằm dây đàn, môi cong lên. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK