• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong điện Cần Tuyên, Thái tử giám quốc đang nói chuyện với đại thần, tựa hồ phải đợi một lúc.

Quan nội thị dẫn người vào thiền điện, đợi khoảng uống cạn hai chung trà, tiếng quan nội thị hô Thái tử diện kiến vang lên, Thẩm Tinh Ngữ đứng dậy, hít một hơi thật sâu, định bước chân ra, Duệ bối tử nhấc chân, ngăn trước mặt hai người: “Các nàng đợi ở đây,

“Để ta đi”

Thẩm Tinh Ngữ: “Ngài không phải người trong cuộc, ngài nói không đáng tin”

Duệ bối tử: “Ai nói rằng ta sẽ tự nói?”

Trong mắt Thẩm Tinh Ngữ có một dấu hỏi thật to.

Ánh mắt Duệ bối tử đi một vòng từ A Điều qua nàng: “Ý của ta là, các nàng cũng không phải nói”

Thẩm Tinh Ngữ: “?”

- --

Dao quang điện.

Sáng sớm Kỳ Vận thu dọn xong, đang chuẩn bị đi làm việc thì tiểu cung nga tới báo, người của Thượng y cục tới.

Kỳ Vận đương nhiên phải đi gặp.

“Kỳ Vận cô nương, sinh thần của điện hạ sắp tới, Thái tử phi sai làm y phục, hôm qua đã vạch ra được một số ý tưởng, ta xem qua thấy cũng không tệ, ngài phải tới chọn một cái”

Kỳ Vận mỉm cười đồng ý, sai tiểu cung nga Ninh Tửu phục vụ Thái tử phi, tự mình đi Thượng y cục.

Đông cung có tiền sảnh, phía sau là hậu viện, phía trước là điện Cần Tuyên, nơi xử lý việc triều chính, ở giữa có một con hẻm dài.

Kỳ Vận xuyên qua bức tường bình phong, từ xa nhìn thấy phía điện Cần Tuyên có một bóng người nhỏ nhắn thoáng qua, sau đó cánh cửa đóng lại.

Cần Tuyên điện trước giờ chỉ có đại thần và tướng quân ra vào, nữ tử chỉ có cung nhân vẩy nước pha trà, cái loại váy xanh biếc kia hiển nhiên không phải cung nga.

Là ai chứ?

Trong mắt Kỳ Vận loé lên nghi ngờ, thượng cung thấy nàng dừng chân thì hỏi: “Kỳ Vận cô nương, sao vậy?”

“Không sao”

Có thể là một thị thiếp không an phận, sáng sớm muốn mị hoặc điện hạ, để tối quay về tìm nội thị bên cạnh điện hạ dò hỏi một chút.

Ninh Tửu nhận lệnh của Kỳ Vận, dẫn 16 cung nga mặc cung trang hồng nhạt chia làm 2 hàng, bưng chậu mạ vàng cùng khăn mặt, cúi đầu, ngoài hành lang, Du trắc phi Đan Quế dậy sớm, nói: “Chuyện này giao cho ta, để ta hầu Thái tử phi thức dậy”

Chuyện này Du trắc phi thường làm, Ninh Tửu xuôi tay đứng một bên, cầm khăn mặt nhúng vào nước nóng, nhẹ nhàng nâng một góc màn kim sa thêu chỉ vàng lên, quỳ cạnh mép giường, vỗ nhẹ vào tay Thịnh Như Nguyệt:

“Thái tử phi, nên dậy rồi”

Bên trong chiếc chăn tơ tằm, mi mắt Thịnh Như Nguyệt động đậy hai cái, Du trắc phi nhận chiếc khăn nóng từ Ninh Tửu, nhẹ nhàng lau lên trán và mặt, cơn buồn ngủ tan đi, Thịnh Như Nguyệt mở mắt hoàn toàn tỉnh táo, không hề có kiểu mơ màng vừa tỉnh dậy.

“Sáng sớm sao lại là ngươi phục vụ?” Nàng nhấc người dậy nói: “Kỳ Vận đâu?”

“Là chuyện sinh thần của điện hạ, đi Thượng y cục rồi” Đan Quế lại hầu nàng súc miệng đánh răng: “Phải chuẩn bị xiêm y cho cả mùa sau, sợ là đến tối mới về”

Thịnh Như Nguyệt nói: “Những chuyện này giao cho hạ nhân làm, ngươi là trắc phi, sớm như vậy chạy tới đây làm gì, không có dáng vẻ của trắc phi gì cả, không sợ người ta chê cười à”

Du trắc phi nói: “Có gì đâu, ta xuất thân tỳ tử, ai làm được việc này tốt hơn ta, có thể phục vụ ngài và điện hạ là phúc phận của ta”

Lúc đầu Cố Tu đưa Đan Quế tới, Thịnh Như Nguyệt còn lo lắng nàng sẽ không an phận, ba năm qua, nàng vẫn luôn nhu thuận, cũng 3 năm làm trắc phi chưa hề xao lãng bổn phận hầu hạ.

Mặc dù có Cố Tu làm chỗ dựa nhưng chưa hề có nửa điểm lười biếng.

Hẳn là biểu ca cũng có lúc nhìn sai.

Thịnh Như Nguyệt ngay cả một ngón tay cũng không động, được hầu hạ rửa mặt chải đầu, mặc vào tầng tầng lớp lớp vận cẩm cung trang.

Dùng nửa chén cháo cẩu kỷ táo vàng, lúc này mới cùng Du trắc phi đi ra sảnh, nơi thiếp thất trắc phi đã cung kính đứng chờ từ sớm.

Chờ Thịnh Như Nguyệt đi vào, tất cả cúi đầu thỉnh an, Thịnh Như Nguyệt nhàn nhạt cho mọi người ngồi xuống. Quy củ hậu viện của Cửu hoàng tử rất nặng nề, tôn ti trật tự rất rõ ràng, quy củ thỉnh an không ai dám làm sai, cho dù có ỷ vào gia thế mạnh cũng chỉ dám so tài trong lòng, không ai dám gây chuyện, đối với chính thất Thịnh Như Nguyệt cũng hết sức tôn kính, cuộc sống của nàng vô cùng thoải mái.

Thịnh Như Nguyệt được ca tụng một hồi, không hứng thú phất tay một cái, cho mọi người giải tán.

Đan Quế lại hầu Thịnh Như Nguyệt ăn sáng, xong xuôi mới được trở về viện của mình nghỉ ngơi. Thịnh Như Nguyệt ra sảnh chính, chuẩn bị cho yến tiệc sinh thần của Thái tử.

“Chuyện gì đây?

“Sao không có cô cô nào của lục ty ở đây?” Thịnh Như Nguyệt hỏi.

Ninh Tửu nói: “Có lẽ có chuyện gì trì hoãn,

“Nô đi xem một chút”

Ninh Tửu vừa đi ra, chớp mắt sau đã quay lại: “Thái tử phi, không xong… cấm quân tới”

Chiếc quạt thêu hai mặt trên tay Thịnh Như Nguyệt rơi xuống, vừa hốt hoảng từ trên ghế bước xuống, tổng quản thị vệ đã mang người xông vào: “Thái tử phi tha tội, điện hạ có lệnh, cấm túc Dao quang điện”

Bên ngoài, cấm quân đã lùa hạ nhân của Dao quang điện ra ngoài, Thịnh Như Nguyệt mắng: “Càn rỡ,

“Bổn cung là Thái tử phi do chính hoàng thượng sắc phong, há cho các ngươi càn rỡ, tuỳ ý bắt người trong điện của ta?”

“Nương nương tha tội”, tổng quản thị vệ nói: “Ty chức cũng là phụng mệnh làm việc, xin ngài hiểu cho”

Tổng quản thị vệ lui về sau mấy bước, rời đi, Thịnh Như Nguyệt có linh cảm xấu, nếu là một kẻ nào đó hãm hại thì nàng không sợ, nhưng vừa làm ước định với Thẩm Tinh Ngữ mấy ngày trước, không thể có sai lầm nào.

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng yên tâm một chút: “Ngươi nhanh đi tra xem!

“Nhất định phải tìm ra nguyên nhân vụ cấm túc này.

“Ta phải xem, đến tột cùng là kẻ nào dám tự tìm đường chết, đào hố hại ta”

Ninh Tửu nhận lệnh đi ra, một giờ sau quay lại bẩm báo: “Thẩm Tinh Ngữ sáng nay đi gặp Thái tử, đang ở trong Cần Tuyên điện, đã được ba giờ rồi”

Thịnh Như Nguyệt quá mức kinh ngạc, ngã ngồi xuống ghế, trong mắt đều là khiếp sợ, nàng lại bị Thẩm Tinh Ngữ tính kế!

Kỳ Vận sáng sớm vừa đi, Đan Quế có mặt ngay nửa bước không rời, nàng ta vừa đi, cấm quân liền tiến vào!

Không được, nàng không thể ngồi chờ chết, Thẩm Tinh Ngữ nhất định sẽ hại chết nàng!

“Hỏi xem có phải Thẩm Tinh Ngữ đi cùng một tỳ tử không?”

Ninh Tửu: “Họ đi hai người, trong đó có một người câm”

Ngồi nghiêng ngả trên ghế, tim Thịnh Như Nguyệt đập loạn, nàng hung hăng cắn mạnh vào môi, cưỡng bách mình tỉnh táo lại.

Nàng không thể ngồi chỗ này chờ chết!

Cho dù Kỳ Vận có bị dụng hình cũng không có khả năng phản bội nàng, A Điều chỉ biết là nàng bị phế Thái tử cưỡng bách, những chuyện này cũng đã lường trước với Cửu hoàng tử.

Cửu hoàng tử cùng nàng có nền tảng tình cảm với nhau, bọn họ còn có hài tử, chỉ cần nàng có thể xuất hiện đầy thương cảm trước mặt Cửu hoàng tử, hắn có lẽ sẽ buông tha nàng.

Cho dù không giữ được địa vị hiện tại, chỉ cần giữ được ngôi vị hoàng trưởng tôn, sau này nàng vẫn có cơ hội để trở mình.

Điều quan trọng nhất bây giờ là phải gặp Cửu hoàng tử, lệnh phong toả cung điện đã được ban bố, Cửu hoàng tử chắc chắn đã tin vào những gì họ nói.

Nàng nhất định phải đến điện Cần Tuyên gặp Cửu hoàng tử trước khi hắn ra quyết định, quyết không để Thẩm Tinh Ngữ nói những điều bất lợi cho nàng.

Nghĩ tới đây, nàng không do dự, tháo trâm, bỏ giày, đi chân trần, bỏ hết cung trang hoa lệ, chỉ mặc một bộ trung y trắng muốt.

Nhìn cửa Dao quang điện đóng chặt, trong mắt Thịnh Như Nguyệt loé lên tia quyết tuyệt.

Nàng gắng sức đập vào cửa: “Để bổn cung đi ra ngoài”

Bên ngoài, thị vệ giữ cửa nói: “Thái tử phi, điện hạ có lệnh, không có lệnh của điện hạ, ngài không thể ra”

Ánh mắt Thịnh Như Nguyệt dừng ở cửa, quyết tuyệt nói: “Bổn cung ra lệnh cho ngươi, mở cửa ra!

“Nếu không ta đập đầu vào tường, liệu các ngươi có còn giữ được mạng không?”

Thị vệ do dự một lúc, cuối cùng mở cửa ra, nhưng kiên quyết chặn trước mặt Thịnh Như Nguyệt: “Thái tử phi nương nương, điện hạ đã ra lệnh, ngài không thể đi ra ngoài, nếu không chúng ta cũng không có cách nào giải thích với bề trên"

Thịnh Như Nguyệt giả bộ lảo đảo, rút cây đao bên hông thị vệ đặt ngang cổ mình: “Bổn cung bây giờ muốn đi ra ngoài, các ngươi ai dám ngăn trở, ta cắt cổ ngay, lúc điện hạ trách tội xuống, các ngươi có nhận được hết tội không!”

Tuy nói là cấm túc, nhưng dù gì cũng là Đông cung Thái tử phi, bọn thị vệ trố mắt nhìn nhau, lại nhìn thanh đao trên cổ Thịnh Như Nguyệt: “Thái tử phi nương nương cẩn thận, vạn nhất bị đao này làm thương thì đại la thần tiên cũng không cứu được…”

Bọn thị vệ không dám lại gần, Thịnh Như Nguyệt đi thẳng một đường đến điện Cần Tuyên, thị vệ chỉ dám đi theo từ xa, lo lắng hỏi tên đội trưởng: “Cứ để người đi như vậy, liệu cấp trên có trách phạt không?”

Đội trưởng trong lòng muốn nói là vốn để cho nàng đi, đó cũng là ý của cấp trên, trách cái rắm!

“Không sao, ăn nhiều hạt óc chó một chút”

Thuộc hạ: “…”

Nhũ mẫu đang cùng hoàng trưởng tôn chơi đùa, thấy Thịnh Như Nguyệt chân trần cầm đao chạy tới, tóc tai bù xù, ôm hoàng tử chạy đi, thiếu chút nữa thì ngất xỉu: “Thái tử phi, ngài… chuyện này…” là đang làm gì vậy?

“Bổn cung phải dẫn Tông nhi đi gặp phụ hoàng, ngươi đi đằng sau”

Nhũ mẫu: “…” không phải nương nương muốn đi liều mạng đấy chứ?

Thịnh Như Nguyệt như nổi điên, khiến cho lính canh bên ngoài Cần Tuyên điện hoảng sợ.

“Thái tử phi, ngài bình tĩnh”

“Thái tử phi, đó là hoàng trưởng tôn, nếu xảy ra chuyện gì, ngài đảm đương không nổi”

Cửu hoàng tử thấy động tĩnh, vội vàng chạy ra, đằng sau hắn, Thịnh Như Nguyệt nhìn thấy Thẩm Tinh Ngữ và A Điều.

Các nàng quả nhiên bán đứng mình!

Thịnh Như Nguyệt cố ý đi chân trần, một đường đạp lên sỏi đá bùn đất khiến bàn chân tứa máu, ôm đứa nhỏ, trên trán đầy mồ hôi, mái tóc đen ướt bết vào mặt, tròng mắt phủ một tầng hơi nước, bộ trung y trắng muốt càng làm nổi bật dáng người mảnh khảnh, trên tay còn cầm thanh đao dài gần bằng người, khiến người ta kinh hãi.

Thẩm Tinh Ngữ cướp lời Cửu hoàng tử, cố ý dẫn dắt: “Tuy nói việc kia Thái tử đã biết được, nhưng hài tử vô tội, ngươi buông hoàng trưởng tôn ra trước đi”

Thịnh Như Nguyệt ôm đứa nhỏ quỳ xuống: “Điện hạ, chuyện kia không phải là mong muốn của ta, ngài có thể nghe ta giải thích được không?”

Cửu hoàng tử hít sâu một hơi: “Vào trong rồi nói”

Thái giám tâm phúc nhanh nhẹn lấy con đao trên tay, đưa tiểu hoàng tử cho nhũ mẫu, lúc này Thịnh Như Nguyệt mới hít mũi đi cùng Cửu hoàng tử vào đại điện.

Thịnh Như Nguyệt quỳ xuống trong đại điện, Cửu hoàng tử quay lưng về phía nàng, đứng trước án thư, đặt tay lên thành ghế được chạm trổ: “Ngươi nói hết đầu đuôi mọi chuyện ra”

Thịnh Như Nguyệt bò bằng hai đầu gối trên mặt đất, túm lấy một góc tay áo, nước mắt rơi như mưa, bộ dạng vô cùng đáng thương: “Điện hạ, ta không phải cố ý gạt ngài chuyện ta không còn hoàn bích…”

Cửu hoàng tử trợn tròn hai mắt xoay người lại, vừa nhìn thấy nàng đã muốn nổi điên, hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý, dù nàng lừa gạt gì hắn cũng chịu được, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới, nàng đã sớm không còn hoàn bích!

Bàn tay hắn nắm vào thành ghế nổi cả gân xanh, đè xuống cảm giác nhục nhã vì bị lừa dối, cố trấn tĩnh lại: “Ngươi nói hết tường tận mọi chuyện ra…”

Thịnh Như Nguyệt khóc hết sức thương tâm, nói ra những điều đã được chuẩn bị sẵn: “Phế Thái tử không phải là người!”

“Hắn không muốn ta gả cho ngài, muốn phá hư kết minh của ngài và biểu ca, một lần trong yến hội, hắn, hắn…”

Nàng dừng lại một chút: “… Hắn cưỡng bức ta.

“Ta lúc đầu muốn nói cho ngài, nhưng khi đó hắn đang rất mạnh, ta sợ ngài bị ảnh hưởng, về sau ta sợ ngài trong lòng có vướng mắc, cũng sợ ngài không còn muốn ta, ta ái mộ ngài, ta không thể không có ngài, ta sợ bại lộ, mới làm những chuyện sau này.

“Ta làm tất cả những chuyện đó, cũng bởi vì yêu ngài!

“Lần đầu tiên của ta là cho ngài, với phế Thái tử là sau đó, ngài phải tin tưởng ta”

Trong mắt Cửu hoàng tử ngùn ngụt lửa giận, kéo cằm nàng lên, Thịnh Như Nguyệt buộc phải ngửa mặt lên nhìn hắn, hắn cúi xuống, nghiến răng kèn kẹt: “Ngươi nghĩ cô là ngu đần sao? Để cho ngươi tuỳ ý lừa gạt?”

Nếu hắn không chột dạ thì sao phải phong toả cả cung điện, để cho mình tự chủ động nói hết mọi chuyện ra?

Thịnh Như Nguyệt biết rất rõ, có một số chuyện dù chết cũng không được nhận, bây giờ hắn đang nổi giận, nói bình thường hắn sẽ không tin.

Chỉ cần tâm của Cửu hoàng tử vẫn còn đặt trên người nàng, nàng vẫn có thể lật mình.

“Ta không có lừa gạt ngài!” Thịnh Như Nguyệt khóc nói: “Ta nói là sự thật, nếu ngài không tin ta, ta có thể dùng cái chết để chứng minh.

“Ta chỉ cầu ngài, Tông nhi còn nhỏ, ngài đừng giận cá chém thớt lên người hắn.

“Hắn là hài tử đầu tiên của ngài”

Cửu hoàng tử đáy mắt đỏ lên, áp chế không cho nước mắt chảy ra: “Thịnh Như Nguyệt, cô chưa bao giờ nghĩ tới, ngươi lại dám gạt cô!”

Ban đầu chính nàng trêu ghẹo hắn trước, nói ái mộ hắn, ở suối nước nóng không kiềm chế được mà động tình, sợ rằng nàng đã sớm có âm ưu, che giấu chuyện không có lạc hồng.

Rốt cuộc nàng có bao nhiêu câu là nói thật?

Mới vừa rồi bọn họ nói, Thịnh Như Nguyệt gạt hắn một ít chuyện, hắn còn không tin.

Thịnh Như Nguyệt của hắn thông minh như vậy, xử lý hậu viện gọn gàng ngăn nắp, đối với hắn tỉ mỉ chu đáo, sao có thể gạt hắn?

Hắn đã tin tưởng chân thành chắc chắn như vậy.

Giả!

Đều là giả!

Đều là nàng đã bày ra trăm phương ngàn kế.

Hắn bị lừa gạt thật thê thảm!

Trong mắt đều là lệ khí: “Người đâu, đưa Thái tử phi đi Lãnh hương uyển, không có lệnh của cô, không một ai cho phép nàng đi ra”.

Lãnh hương uyển là lãnh cung của Đông cung, nơi giam giữ phi tần phạm tội.

Thịnh Như Nguyệt: “Điện hạ, ngàn vạn sai đều là lỗi của ta, phải đi lãnh cung là tội ta nên chịu.

“Ta chỉ cầu ngài, ngàn vạn lần chớ để mình bị chọc giận”

Mi mắt Cửu hoàng tử khô khốc, đạp một phát bay án thư: “Các ngươi chết hết rồi sao! Đưa nàng ta đi lãnh cung, giáng xuống làm mỹ nhân!”

Thịnh Như Nguyệt bị thị vệ dẫn đi, Thẩm Tinh Ngữ ở cửa cung đợi hồi lâu, cuối cùng cũng thấy Thịnh Như Nguyệt mặt đầy nước mắt được thị vệ đưa ra, hòn đá trong lòng cũng rơi xuống.

Xem ra chính nàng ta đã bị mắc lừa, đem chuyện đó nói ra rồi.

Thịnh Như Nguyệt cũng nhìn thấy Thẩm Tinh Ngữ, giằng khỏi tay thị vệ, đứng thẳng người đi tới.

Cừu nhân gặp nhau mắt đỏ rực.

Ánh mắt nàng như mũi tên bắn thẳng về phía Thẩm Tinh Ngữ và A Điều: “Các ngươi chờ đó… chờ bổn cung xoay mình, các ngươi sẽ chết không được tử tế”

Thẩm Tinh Ngữ cong môi: “Vậy phải xem bản lãnh của ngươi!”

Thịnh Như Nguyệt: “Ngươi chờ đó”

Thịnh Như Nguyệt đi theo thị vệ, Thẩm Tinh Ngữ nói với Duệ bối tử: “Không trực tiếp ban chết, xem ra nàng ta trong lòng Cửu hoàng tử rất rất nặng, nhìn giống như nắm chắc khả năng trở mình, may mà ngươi thiết kế một phen, để tự nàng ta nói ra, nếu không chỉ dựa vào lời nói của ta và A Điều, Cửu hoàng tử chưa chắc đã tin”

A Điều nhìn Duệ bối tử đầy sùng bái, ánh mắt sáng rực.

Duệ bối tử ho khan, tránh ánh mắt của hai người: “Không có gì, hôm qua ta nghe hai người nói chuyện, cũng đoán ra một phần tính tình của nàng ta, người thông minh luôn vì mình mà tranh thủ.

“Điện vũ của nàng ta bị phong toả, tất nhiên sẽ nghĩ ngay đến việc Cửu hoàng tử đã biết chuyện kia, tranh cãi không bằng tự nhận tội sẽ có thêm hảo cảm, lấy tính tình của nàng sẽ không dễ dàng nhận thua, tất nhiên muốn vì mình mà đọ sức, giả bộ khổ sở, nói ra mình có bao nhiêu đáng thương, để cho điện hạ nhìn hài tử mà xem xét cao thấp, không truy cứu chuyện này”.

Đây chính là lỗ hổng thông tin, Thẩm Tinh Ngữ cười nói: "Đa tạ Bối tử, hôm nay tỷ muội chúng ta có thể đến được bước này, hoàn toàn dựa vào Bối tử”

Trong chính điện, mọi người đều lui ra ngoài, Cửu hoàng tử đi tới phía sau bình phong thêu mười hai con chim thiên điểu, một người đang ngồi xe lăn bên cửa sổ, đắp chiếc chăn mỏng trên đầu gối, sắc mặt tái nhợt, một trận gió xuân ấm áp thổi tới, nam nhân không nhịn nổi, ho khan một trận. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK