Kế hoạch của nàng có chứng cớ hợp lý, rất hoàn mỹ, có điều trong kế hoạch đó, nàng đều đơn độc thực hiện một mình.
Duệ bối tử vẫn nhớ dáng vẻ của nàng trên thảo nguyên, luôn hận không thể dính luôn lên người Cố Tu, đi bộ một lúc cũng không chịu được: “Đường thật là dài, chân ta đau, chàng cõng ta được không”
Trời tối, nàng phải vịn vào cánh tay Cố Tu: “Tối quá, ta sợ”
Vấp phải một cục đá rất nhỏ, mắt cũng ậng nước: “Thật là đau…”
Ngay cả cung nhân thái miếng thịt mỏng để nướng, nàng cũng ngại: “Gia, chàng nhìn miệng ta nhỏ như vậy, thịt cứng như thế không cắn nổi, chàng dùng dao cắt nhỏ hơn được không?”
Cố Tu thường chê bai nhìn nàng, rút lưỡi dao từ bắp chân, cắt miếng thịt làm bốn.
Nàng sẽ dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Cố Tu: “Gia thật là lợi hại”
Trước mặt Cố Tu, ngay cả khả năng tự sống của nàng cũng không có.
Giống như không thèm để ý đến sự lãnh đạm của Cố Tu, tự chịu mọi uỷ khuất, chỉ để Cố Tu chú ý thêm đến mình vài lần.
Bây giờ nàng nói về bờ hồ rộng lớn kia, nửa đêm đi xuyên qua ngọn núi chỉ để tìm am ni cô làm chỗ nghỉ trọ, chạy trốn dưới mắt Cố Tu… một cách thật bình tĩnh, thản nhiên, như kiểu tối nay ăn gì.
Nhìn thấy Thẩm Tinh Ngữ như vậy, tim Duệ bối tử rất buồn, rất khó chịu:
“Nàng dường như sợ làm phiền ta?”
Duệ bối tử sờ ly trà, ánh mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm cái ly trong tay: “Hoặc là nói, nàng rất sợ phải dính dáng với ta?
“Phải không?”
Thẩm Tinh Ngữ không hiểu ý của hắn: “Duệ bối tử cứu ta hai lần, ta rất cảm kích, sao bối tử lại nói như vậy?
“Có phải ta đã làm sai gì không?
“Hay nói gì sai rồi?”
“Những loại tin đồn này rất dễ lan toả, nhưng lại khó tra được ngọn nguồn, đối với nàng hiện tại cũng không dễ dàng”, Duệ bối tử nói: “Cố Tu truy đuổi nàng gắt gao như vậy, căn bản nàng không thích hợp xuất hiện, cho dù có lộ mặt ra, nàng cũng chỉ có thể tiếp xúc với vài người hàng xóm, hiệu suất chậm, mất thời gian, còn phải đề phòng những nguy hiểm nhất định. Nhưng đối với ta mà nói, ta chỉ cần dài tay hơn một chút là có thể làm mọi chuyện tốt hơn, nàng không muốn mở miệng để ta giúp sao?”
Hắn đặt ly xuống, chống hai tay lên đầu gối, nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Ngữ: “Tiếp nhận sự trợ giúp của ta, đối với nàng là rất khó sao?”
Thẩm Tinh Ngữ phải mất một lúc mới tiêu hoá được tâm tình của Duệ bối tử, nàng đứng trên lập trường của Duệ bối tử để suy nghĩ, cứu nàng hai lần, lo lắng cho an nguy của nàng, nàng lại chỉ muốn tránh thật xa hắn.
“Xin lỗi…”
Nhưng nếu mình đã biết tâm ý của hắn, không thể đáp lại, nhưng lại thản nhiên nhận sự giúp đỡ của hắn, nhìn giống như nàng đang lợi dụng hắn.
Quan hệ tốt nhất của bọn họ là không gặp lại nhau, nàng đã xác định như thế, dĩ nhiên không gặp nhau không phải vì Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy hắn không tốt, mà ngược lại, đây là cách nàng trân trọng Duệ bối tử.
Không liên quan đến chuyện phong nguyệt.
Một sự im lặng lúng túng, làn gió chiều trong xanh thổi vào cửa sổ, đàn chim sẻ vỗ cánh rời khỏi cây cối, trên con đường đá bên ngoài sân vang lên tiếng rao của người bán hàng.
Ngay lúc Thẩm Tinh Ngữ định cáo từ, Duệ bối tử lại nói: “Thế tử phi, ta ái mộ nàng…”
Trên mặt Thẩm Tinh Ngữ lộ ra vẻ xấu hổ, nàng không nghĩ Duệ bối tử lại có hành vi càn rỡ như vậy, đang định mở miệng thì lại nghe Duệ bối tử nói: “Nhưng ta giúp nàng, không phải để nàng cảm thấy nợ ta, sau đó nương thân với ta, cũng không phải mưu tính, không trao đổi lợi ích, không có bất kỳ mục đích gì.
“Nếu như nhất định phải gọi cho được mục đích của những trợ giúp này, đó là ta hy vọng nàng có thể tự do”
Thẩm Tinh Ngữ lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Duệ bối tử. Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, mặc thường y trắng muốt, bên hông có một cây sáo ngọc, đuôi mắt phượng, ánh mắt sáng ngời trong trẻo.
Là một thiếu niên rất sạch sẽ.
Thẩm Tinh Ngữ bỗng nhiên chú ý tới chi tiết, từ lúc gặp nhau đến giờ, hắn vẫn gọi nàng là “thế tử phi”
Hắn cùng Cố Tu không có điểm nào giống nhau.
Lúc đầu ở trên thảo nguyên, sau khi xảy ra chuyện kia, Cố Tu giống như có vẻ ghen tuông, mấy ngày sau đó một mực hành hạ hắn. Khi đó, nàng cho là trong lòng Cố Tu cũng có mình.
Bây giờ nhìn lại, nàng nhận ra Cố Tu chỉ có tính chiếm hữu mà thôi.
Hắn có thể không thương mình, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ để thê tử mình có chút gì đó không trong sáng với người ngoài. Cái này giống như rất nhiều nam nhân ở bên ngoài chơi kỹ nữ, nhưng lại yêu cầu thê tử ở nhà phải thủ giữ trinh tiết.
Duệ bối tử sợ mình giải thích không kỹ, lại nói thêm: “Ta có năng lực mà phải khoanh tay đứng nhìn, giống như thấy một người chết đuối mà không cứu, trong lòng ta sẽ bất an”
“Ta hiểu ý của ngươi”, Thẩm Tinh Ngữ gật đầu.
Nàng nhoẻn cười: “Vậy chuyện này phải làm phiền Duệ bối tử rồi”
Duệ bối tử: “Đương nhiên ta sẽ làm được”
Hắn đem những tính toán trong lòng nói từng bước kế hoạch với Thẩm Tinh Ngữ. Thẩm Tinh Ngữ có ý tưởng giao hết trang sức trên người cho hắn, để hắn thuận tiện xử lý.
Nói xong, Duệ bối tử mới hỏi sinh kế, chỗ ở hiện nay của nàng.
Thẩm Tinh Ngữ tự nhiên không giấu diếm gì, nói rõ từng chuyện. Duệ bối tử thấy nàng hôm nay cuối cùng cũng thuê được nhà để ở, có thể tưởng tượng được, một mình nàng đã làm tất cả mọi việc, ánh mắt không khỏi liếc qua mấy ngón tay đang cầm cái ly của nàng, thon dài trắng nõn, móng tay hồng hào lộ ra ngoài.
Đây là đôi tay dùng để đánh đàn, trời sinh mười ngón mượt mà không chạm nước.
Hắn muốn nói mình có viện tử riêng cho nàng ở, các hạ nhân này cũng giao cho nàng, cuối cùng vẫn mím môi nuốt lại những lời này, chỉ nói: “Giờ không còn sớm, để ta bảo Đông Tử đánh xe đưa nàng về”
Đông Tử là tâm phúc của Duệ bối tử, nụ cười của Thẩm Tinh Ngữ tự nhiên hơn một chút: “Ta cáo từ”
Duệ bối tử gật đầu.
Thẩm Tinh Ngữ xoay người đi ra bên ngoài, lên xe ngựa, đi qua chừng năm sáu con phố, Thẩm Tinh Ngữ xuống xe ở đầu hẻm nhà mình.
Hiện giờ nàng là nữ tử độc thân thuê nhà, loại xe ngựa này chỉ gia đình giàu có mới sắm được, không thích hợp xuất hiện trước cửa nhà nàng, huống chi Đông Tử là người hầu của vương phủ, càng dễ gây ra những tin đồn bất lợi.
Thẩm Tinh Ngữ dùng chìa khoá mở cửa sân nhỏ của mình, ngay khi thuê, nàng đã đặc biệt gọi thợ mộc đến sửa sang lại cửa cho chắc chắn. Nàng không chỉ cài ba chốt, mà còn choàng thêm một sợi xích dày, mấy người thợ thủ công còn cài một lớp dầy các mảnh sứ sắc nhọn lên trên tường cho nàng.
Trong nhà nàng có giếng nước, hôm nay trời không lạnh, nàng lấy hai thùng nước đổ vào nồi, thêm củi vào, chẳng bao lâu đã có một nồi nước nóng.
Sau đó đi tới thùng gỗ, múc nước lạnh pha thành nước ấm, đương nhiên không có mấy thứ cao cấp như hương hoa mẫu đơn, chỉ có một cục xà phòng thơm rẻ tiền.
Loại nước ấm này đương nhiên không bằng trong phủ Trấn Quốc công, Thẩm Tinh Ngữ ngâm mình một lúc rồi bước ra thay bộ đồ ngủ bằng vải bông, lau khô tóc.
Trước kia đừng nói những chuyện nặng nhọc này, ngay cả việc tắm nàng cũng không phải động tay, nên tự mình làm khá chậm chạp, cho đến khi lau khô được mái tóc dài đến eo, mí mắt như dính vào nhau.
Nàng đi vào phòng bếp, lấy con dao mang vào phòng ngủ, đặt dưới chiếc gối sứ. Vừa nằm xuống, mi mắt đã nhắm lại, mơ mơ màng màng nghĩ, chưa đưa A Điều đi ngay cũng là chuyện tốt, chờ nàng làm ăn chỗ vườn hoa lớn một chút, mua được căn nhà, có thêm tỳ tử, sai vặt, tối thiểu cũng phải có được cuộc sống tử tế.
Nàng phải sớm kiếm tiền, để cuộc sống của chính mình tốt hơn mỗi ngày
- --
“Gia, ngài yên tâm”, bên kia, Đông Tử quay về bẩm báo lại với Duệ bối tử: “Nô làm theo ngài phân phó, nhìn thế tử phi vào sân, khoá cửa, trong phòng mở đèn nô mới về”
Duệ bối tử lại phân phó: “Ngươi tìm cách mua một căn nhà gần chỗ nàng ở, cử một người đáng tin cậy đến đó ở, âm thầm chăm sóc nàng”
Đông Tử lớn lên từ nhỏ với Duệ bối tử, Duệ bối tử tính tình vốn cũng hiền, nên Đông Tử không có nhiều kiêng kỵ, nói thẳng: “Bây giờ thế tử phi đã trốn ra ngoài, công tử vui mừng như thế sao không qua đó ở cho gần nàng, mưa dầm thấm lâu”
“Im miệng!” Duệ bối tử hung hăng trợn mắt nhìn Đông Tử một cái: “Thế tử phi không phải là người ngươi khinh bạc được, nếu ta còn nghe một lời phá hư danh tiết của nàng nữa, ngươi tự đi nhận phạt”
“Aiz”, Đông Tử xoa đầu, hối hận không thôi, sao mình lại nói như vậy chứ.
- --
Núi Nga Mi rất lớn, người tới thắp hương ở Vân Yên tự rất nhiều, mất 3 ngày đào 3 tấc đất, một bóng dáng của Thẩm Tinh Ngữ cũng không tìm thấy.
Phía bên kia, ám vệ đi theo A Điều, ra đến ngoài kinh đô cũng không thấy ai hội họp với A Điều, nếu cứ kéo dài nữa sợ là A Điều đến luôn Mẫn Châu, vì thế ám vệ đành phải “mời” A Điều quay trở lại.
Mắt thấy Cố Tu ngày càng trầm lặng, giống như một hòn đá, Viên Tâm không đành lòng, nói: “Có lẽ ban đầu chúng ta đã nghĩ nhầm, vùng nước kia quá rộng, một mình thiếu phu nhân chưa chắc đã bơi qua được”
“Nàng còn sống”, Cố Tu nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch ở trong lồng, nói.
Viên Tâm: “Đại nhân, thiếu phu nhân yếu đuối như vậy, nếu nàng thật sự còn sống, ngài đã sớm tra ra được rồi”
“Nàng còn sống”, Cố Tu tiếp tục nói, cắt ngang Viên Tâm.
Viên Tâm thấy hắn cào mấy kinh mạch trên mu bàn tay.
Ánh mắt Viên Tâm loé lên, không đành lòng được nữa.
Ở Đại Lý tự, lúc tội phạm bị thẩm vấn đến mức hoảng loạn, cũng có những hành vi tương tự như vậy, đại nhân nhà hắn liệu có thật sự tin thiếu phu nhân còn sống không?
Hay là đang cố gắng tự lừa gạt bản thân?
Động tĩnh này của Cố Tu quá lớn, kinh động cả đến hoàng đế, khó tránh khỏi nhắc nhở: “Biết ngươi nóng lòng tìm thê, nhưng cũng phải chú ý, đừng để lòng dân phàn nàn… Dùng hơn ngàn người để làm cái việc tìm kiếm này, không thể tiếp tục như vậy được”
Ánh mắt Cố Tu nhìn vào nền gạch lát vàng, đế vương hiếm khi nhìn thấy vẻ mất lý trí như vậy của hắn, nghĩ đến Thẩm Tinh Ngữ kia mỹ lệ, nóng bỏng như thế, trong lòng cũng cảm thấy tiếc nuối.
Đi đâu để tìm được một thê tử vừa lòng hắn như vậy?
Đế vương không nhịn được, oán trách: “Ngươi á, khi người ta còn sống cũng không thấy ngươi chăm sóc cho nàng. Bây giờ không rõ tung tích,” hắn cười: “Ngươi cũng có lúc gấp gáp”
Cố Tu yên lặng.
Đế vương lần đầu thấy một Cố Tu trầm lặng như thế: “Thôi, nếu phu nhân kia không tìm về được, trẫm một lần nữa ban hôn tú nữ gia tộc khác cho ngươi”
“Không cần”, Cố Tu nói: “Thần phải tìm thấy nàng mang về”
Đế vương bóp bóp mi tâm, Cố thế tử từ khi nào lại trở nên cố chấp như vậy?
Những manh mối ở Vân Yên tự bị cắt đứt, Cố Tu càng ngày càng trầm mặc. Loại trầm mặc này mỗi ngày sâu hơn một ít, toàn bộ những người ở Duyệt thảo đường đều cảm thấy bị ép đến không thở nổi, cho đến ngày thứ năm!
Viên Tâm mang đến một tin tốt, cửa hàng cầm đồ gần Niệm an đường, hình như có người mang vòng tay của Thẩm Tinh Ngữ đi cầm.
“Chất ngọc cũng như kiểu dáng không khác so với ngài vẽ, ta đã nhìn qua”
“Đi!”
Viên Tâm vừa nói, Cố Tu đã như cơn gió lướt qua người hắn, chỉ còn nghe được đúng một chữ.
Cố đại nhân cưỡi ngựa phi như bay, giống chim bồ câu đưa thư của Đại Lý tự.
Cưỡi ngựa gần một giờ trong đêm, đến nơi, chưởng quỹ đã cung kính cầm vòng tay chờ đợi.
Cố Tu cầm lấy nhìn, chất ngọc trong veo thượng hạng, đúng là vòng gia truyền của con dâu Cố gia, hôm thành thân, chính Tào thị đã đeo lên tay cho nàng.
Cuối cùng trên mặt Cố Tu cũng có sinh khí: “Nàng đâu?
“Người mang vòng tay này đang ở đâu?”
“Trên lầu, đang giữ ở trên lầu”, chưởng quỹ nói.
Cố Tu hối hả chạy lên, đẩy cửa ra, nhưng bên trong là một phụ nhân hoàn toàn xa lạ.
“Ta không biết, sáng sớm nay ta nhặt được vòng ngọc này trong lưới đánh cá, mấy ngư dân có thể làm chứng”
Cố Tu đương nhiên muốn kiểm chứng, nhưng kiểm tra xong mới thấy là thật, những lời phụ nhân nói là thật. Sáng sớm hôm sau, lại có thôn dân nhặt được một bông tai của Thẩm Tinh Ngữ, chạng vạng tối, lại có người nhặt được trâm cài đầu.
Rốt cuộc cũng đã có những đầu mối của Thẩm Tinh Ngữ, nhưng sắc mặt Cố Tu vô cùng khó chịu.
Viên Tâm phân tích: “… Hôm nay chúng ta đã điều tra kỹ chuyện này, cơ hồ là đào cả ba thước đất lên rồi. Có thể những người lấy những thứ này cảm thấy có tội và sợ hãi nên đã vứt bỏ đi, có thể nói, thiếu phu nhân đã sớm gặp…”
“Sẽ không!
“Sẽ không!
“Sẽ không!”
Cố Tu nói liên tiếp ba từ “sẽ không” mà không dừng lại, cũng không phân tích gì hết, chỉ dùng một hơi khẳng định: “Nàng còn sống”
“Gia!
“Thế tử gia!”
Song Thuỵ vội vàng chạy tới: “Có người tới phủ báo án, nói ngày 29 tháng 6 ở mé nước vớt được một nữ tử…”