• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngõ hẻm nhỏ hẹp lát đá xanh, ngôi nhà tranh, hai giàn trúc hai bên có mấy thân dây nho đang bò lên, mảng lá vàng úa như kéo dài mùa thu ra, dưới dàn nho trong ánh mặt trời, một nam một nữ đang ôm nhau, lá rơi lả tả xuống, hai người đều không để ý.

Cổ Cố Tu khẽ chuyển, tuỳ ý nhìn vào trong một cái, trước giờ hắn không bao giờ để ý đến mấy chuyện phong nguyệt này, như bình thường, hắn không quan tâm, nhìn sang chỗ khác.

Ánh mắt lại nhìn về phía trước, đôi chân dài sải bước, trong đầu bỗng nhiên như có phản ứng, thoáng hiện lại hình ảnh đôi nam nữ kia ôm nhau.

Quỷ thần xui khiến, hắn lùi lại hai bước, đôi nam nữ ôm nhau vẫn ở đó.

Hai người cao thấp hơn nhau gần nửa cái đầu, cánh tay nam nhân quàng qua vai nữ nhân, mặt nữ nhân tựa vào vai nam nhân, Cố Tu có thể nhìn thấy nửa gò má, đường cong mềm mại, khoé mắt chúm chím cười.

Một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, Cố Tu đang định đưa mắt nhìn về phía nam nhân này thì trước mặt lại xảy ra chuyện kỳ quái.

Nha dịch không biết phát hiện ra cái gì, nghiêm nghị quát: “Đứng lại!

“Không cho phép chạy!”

Cố Tu nhìn hai người phía trước, quay người rời đi.

Thư Nhàn chui ra từ trong ngực Thẩm Tinh Ngữ: “Đi theo ta, kiệu của ta gần đây”

Ra khỏi hẻm, Thẩm Tinh Ngữ nhìn bóng lưng Cố Tu xa xa, đi theo Thư Nhàn xuyên qua một con phố khác, trong lòng suy đoán, không biết Thư Nhàn biết được bao nhiêu.

Thư Nhàn báo một địa chỉ cho phu kiệu, cỗ kiệu dừng lại ở một tứ viện nhỏ, phía trước có một con sông, là một toà lầu hai tầng bằng gỗ, trong không khí thoảng ra mùi thơm của gỗ, Thư Nhàn đẩy cửa: “Vào đi”

Thẩm Tinh Ngữ vén vạt áo bước vào sân được lát gạch xanh, hai bên cây cối xanh tươi, nhà không lớn nhưng bày trí rất trang nhã, lướt qua có lương đình, xích đu, cây hoa loan trong sân đẹp đẽ và tao nhã. Những ngọn cỏ đung đưa như sóng mềm mại trong gió chiều, đây quả thực là khoảng sân trong mơ của nàng!

Nữ nhân luôn khao khát một ngôi nhà nhỏ hoàn toàn thuộc về mình, không nhất thiết phải sang trọng nhưng đó phải là không gian bí mật của riêng mình.

Thẩm Tinh Ngữ khen ngợi: “Thật là đẹp”

Giọng rất hâm mộ: “Ta thật thích”

Thư Nhàn cười: “Cũng đẹp mắt”

Nàng hất hàm, hơi có chút cao hứng: “Ngươi là vị khách đầu tiên của ta.

“Cái nhà nhỏ này ta ở một mình, không tiếp khách, thực ra ta cũng không có cơ hội sống ở đây, các chị em cùng mama cười nhạo ta bỏ tiền ra mua một căn nhà cho tỳ tử ở”.

Thư Nhàn đang nói chuyện, một tỳ nữ tóc chải đôi đi ra, khuôn mặt rất ngây thơ: “Cô nương”

Thư Nhàn ra lệnh: “Đi pha một ấm trà ngon”

Thư Nhàn nói tỳ nữ xong mới quay đầu nhìn Thẩm Tinh Ngữ. Thẩm Tinh Ngữ ngước cổ lên nhìn, ánh mặt trời đã hạ xuống, vầng trăng khuyết mỏng manh đã xuất hiện, gió xua tan những đám mây, ngôi nhà nhỏ hiện ra giữa bầu trời trong, nàng nói: “Đây không phải nhà, là ánh trăng trong lòng ngươi.

“Không phải dùng tiền để đo được”

Thư Nhàn: “Ngươi thật sự hiểu ta.”

Bởi Thư Nhàn không hỏi về quan hệ, nên Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy ước chừng nàng cũng sẽ không hỏi.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, nàng cùng Thư Nhàn mới gặp qua một lần, còn với Thịnh Như Nguyệt là hàng ngày tiếp xúc, vậy mà nàng lại có một loại trực giác rằng, Thư Nhàn sẽ không bán đứng nàng.

Ngồi trên xích đu, ngắm ánh trăng, Thẩm Tinh Ngữ nói: “Khi nào có tiền, ta cũng mua một ngôi nhà nhỏ cho mình”

Thư Nhàn nói: “Giấc mộng này của ngươi, chỉ cần chuyển tay là thực hiện được”

Thẩm Tinh Ngữ tưởng là nàng nói về cuộc thi hoa khôi: “Ngươi có vẻ rất tin tưởng ta”

Thư Nhàn xoay người đi vào trong nhà, cầm một quyển kinh thư đi ra: "Nhìn một chút..."

Kinh Phật có gì thú vị?

Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy Thư Nhàn có phần bí hiểm, liền cầm lấy mở ra, từ bên trong kinh thi bay ra một tờ giấy mỏng, từ từ rơi xuống, Thẩm Tinh Ngữ khom người nhặt lên, là tấm ngân phiếu một ngàn lượng!

“Cái gì?”

Thư Nhàn: “Ngươi quên rồi sao?

“Lúc đó ngươi bảo thư đồng mang tới cho ta”

Thẩm Tinh Ngữ lúc ấy giả nam trang đi dạo thanh lâu, tự nhiên bị bắt vào Đại Lý tự, Thư Nhàn biết tin dám tới cứu, Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy cô nương này rất trượng nghĩa, liền rút một tờ ngân phiếu trong số mà Cố Tu đưa cho, nhét vào bên trong, sai Lục Kiều đưa cho nàng.

“Đây là tờ ngân phiếu kia?”

Thư Nhàn gật đầu: “Hôm nay vật về nguyên chủ, để cho ngươi dùng lúc khẩn cấp”

Thẩm Tinh Ngữ sờ sờ lỗ tai: “Đây là ta tặng ngươi”

“Nếu ta muốn chuộc thân thì đã sớm chuộc rồi, ta không phải chỉ cầm tờ khế ước chuộc thân về là có thể sống tốt, giấy đã biến màu thì không thể quay về như cũ, cuộc đời sẽ không tiếp nhận chúng ta. Chúng ta ở thanh lâu, thoát tịch rồi, quay về nhà cũng không hoà hợp được với những người bình thường. Chuyện này phức tạp, nói ngươi cũng sẽ không hiểu”, Thư Nhàn nói: “Đây là ban đầu ngươi kết thiện duyên, bây giờ có thiện quả.

“Ngươi nên cầm”

Đây thật là biết mình đang khẩn cấp!

Không đúng, không chỉ là giải quyết khẩn cấp, nửa đời sau nàng và A Điều đều mỗi ngày có thể nằm đếm tiền, ăn ngon, trải qua cuộc sống như thế đến già!

Thư Nhàn thấy Thẩm Tinh Ngữ sững sờ nhìn tấm ngân phiếu chằm chằm, cho là nàng thấy xấu hổ khi nhận, cười nói: “Thanh lâu là nơi tiêu tiền, chỉ cần ta muốn, không bao giờ thiếu tiền, ngươi cho ta ngân phiếu này, ta trân trọng mỗi ngày, mỗi ngày đều để trên hương án”

Thẩm Tinh Ngữ: “…” khó trách trên tờ ngân phiếu này toàn mùi đàn hương.

Thẩm Tinh Ngữ ôm Thư Nhàn thật chặt, cảm động muốn khóc!

“Tiền thưởng hoa khôi kia ta không cần chia, cho ngươi hết”

Thư Nhàn nghiêng người nhìn: “Ngươi làm cho ta chiến thắng rồi hãy nói”

Thẩm Tinh Ngữ: “… Coi thường ta phải không?”

“Có một chút”, Thư Nhàn cười.

Thẩm Tinh Ngữ: “… Ta phát hiện bây giờ ngươi rất thích cười, so với lúc hời hợt lãnh đạm đó không hề giống nhau”

Thư Nhàn bước ra, vừa lúc đến hành lang, ngửa đầu nhìn trời: “Đại khái là bởi vì ta tìm được ánh trăng đi”

Thẩm Tinh Ngữ cũng ngước đầu lên nhìn: “Ánh trăng gì?”

Thư Nhàn: “Hắc nguyệt quang”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

Hai người vào phòng, tỳ nữ cũng pha trà xong, hơn một tháng qua, ngay cả lá trà vụn Thẩm Tinh Ngữ cũng không dám mua, nàng ngậm ngụm trà nồng đậm ở đầu lưỡi, đây mới là cuộc sống nên có!

Thư Nhàn chống cằm nhìn nàng: “Ở lại dùng bữa chứ?”

“Hôm nay không còn sớm nữa rồi”, Thẩm Tinh Ngữ do dự: “Không đủ thời gian dạy ngươi, ta sẽ nói rõ ràng kỹ thuật trước”

Thư Nhàn quay đầu phân phó tỳ nữ: “Thuỷ nhi, om thịt bò, làm cá nấu hoa cúc, chân giò nướng”, vừa ra lệnh cho tỳ nữ vừa nhìn Thẩm Tinh Ngữ: “Muốn ăn không?”

“Ăn!” Thẩm Tinh Ngữ nói.

Ăn cơm xong, Thẩm Tinh Ngữ rời đi, Thư Nhàn gác tay sau đầu, nụ cười thật lâu vẫn chưa tan hết, Thuỷ nhi lắc đầu nói: “Cô nương, người thật đúng là bị mê hoặc”.

Nàng ta thấy tiếc thay cho Thư Nhàn, một ngàn lượng bạc, nói trả là trả luôn: “Chưa từng thấy qua có người đưa tiền mà còn vui vẻ như thế”

Thư Nhàn nghiêng đầu nhìn qua: “Ngươi còn nhỏ, không hiểu được.

“Được coi như một người bình thường, trò chuyện tâm tình, mà không bị coi là một miếng giẻ dơ bẩn.

“Ngươi không hiểu được cảm giác này”

Thuỷ nhi nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, lẩm bẩm: “Ta vẫn muốn một ngàn”

Thư Nhàn: “…”

Thuỷ nhi vẫn cảm thấy thua thiệt: “Để xem, người cho nàng một ngàn lượng này, nàng sẽ nhìn người như thế nào.”

“Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết”, Thư Nhàn nhìn bầu trời đêm phía xa nói: “Cho nên ta không muốn nàng phải sống khổ sở”

Đôi tay đó phải cả đời không cần chạm nước, dùng đồ trân bảo, sống cuộc sống giàu sang nhất.

- --

Thẩm Tinh Ngữ có một bữa tối tuyệt mỹ, đối với việc bất thình lình trở nên giàu có, cảm xúc đầu tiên là muốn mua mọi thứ, chỉ là nghĩ đến chỗ ở bây giờ, Thẩm Tinh Ngữ phải kiềm chế cảm xúc của mình lại. Đạo lý không lộ tiền tài nàng đều hiểu, giờ nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối sống một mình, cần nhất là cẩn thận, việc mua sân đất làm vườn hoa cũng phải tính từ từ.

Kích động nửa ngày, cuối cùng nàng mua hai bọc điểm tâm, đưa một bọc cho Dư nương tử.

“Tiểu Nhu Nhu, chúng ta ăn bánh nào”

“Đa tạ, tỷ tỷ”

Tiểu Nhu Nhu ba tuổi như phấn hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn rất khả ái, vừa mềm vừa thơm, nhìn con bé ăn vui vẻ, Thẩm Tinh Ngữ cũng vui theo.

“Sao lại mua bánh đắt tiền cho nó vậy?” Dư nương tử nói: “Lãng phí”

“Không sao”, đột nhiên lộ ra khối tài sản lớn sẽ gặp phải sự soi mói, để ý, Thẩm Tinh Ngữ lấy lý do: “Ta gặp được bằng hữu cũ rất tốt, cho ta một ít sinh kế để kiếm tiền, sau này có thể thường xuyên ăn như vậy”

Dư nương tử trong lòng có chút chua, nụ cười trên môi mất tự nhiên cứng đờ: “Vườn hoa nhà ta làm ăn tốt hơn, cuộc sống sau này cũng sẽ khá giả.”

Thẩm Tinh Ngữ lau khoé miệng dính điểm tâm của Nhu Nhu, hỏi: “Cái đó là Trương quản sự nói à?”

“Đúng vậy”, Dư nương tử nói: “Hắn ở vườn hoa lâu nhất, thái độ cũng tốt, ngươi có biết Hồng Lư tự của Chu phủ không? Trước kia đó chính là mối làm ăn của vườn hoa nhà ta, trước kia nhà chúng ta cũng sung túc, nếu không phải phu quân ta mất sớm, bỏ lại hai mẹ con… aida”, nàng thở dài, thanh âm hạ xuống: “Nếu hắn vẫn còn sống, cuộc sống của chúng ta đâu như thế này”

Thẩm Tinh Ngữ vỗ về Nhu Nhu trong ngực: “Nương tử chớ thương cảm, vẫn còn có Nhu Nhu ngoan ngoãn”

“Thôi không nói nữa”, Dư nương tử nói: “Chờ Trương quản sự bàn bạc xong chuyện làm ăn của vườn hoa, mẹ con ta lại sống tốt thôi”

Thẩm Tinh Ngữ nhìn Trương quản sự ở phía xa, cho dù nàng mang khăn che mặt, ánh mắt của người kia vẫn không ngừng di chuyển trên người nàng, nàng rất không thoải mái.

Sống chung với Dư nương tử lâu như vậy, nàng cũng biết tính tình của nàng ta. Nàng ta tuy không phải người xấu, nhưng không thích người khác nói mình không tốt, có chút không phóng khoáng nên nàng cân nhắc từng từ, nói: “Chuyện này nếu được thì ngươi nên tự mình qua bên đó hỏi một chút, không nên giao tất cả cho người ngoài, vẫn có chủ ý của mình thì tốt hơn”

“Ta biết”, nụ cười trên mặt Dư nương tử nhạt đi hai phần: “Trương quản sự thế nào ta biết, phu quân ta vẫn trọng dụng hắn, chuyện vườn hoa ngươi không hiểu được đâu”

Thẩm Tinh Ngữ liền không nói nữa, chọc Nhu Nhu hai cái rồi quay về phòng. Bây giờ nàng có tiền, không cần phải bắt đầu với cái vườn hoa nhỏ của Dư nương tử nữa, nàng có thể tự mua một miếng đất thích hợp.

Thẩm Tinh Ngữ rời đi, Dư nương tử nhìn túi bánh ngọt nàng để trên bàn, của Khánh Phong lầu, gói trong giấy dầu, mùi thơm tràn ngập căn phòng. Thẩm Tinh Ngữ nhìn chỉ mười mấy tuổi mà cũng tìm được sinh kế, Trương Tứ so ra còn có thể kém nàng, vườn hoa của nàng nhất định sẽ kiếm ra tiền!

Dư nương tử nóng nảy một đêm, trời chưa sáng đã tỉnh, ăn sáng rất xông xênh với trứng gà và bánh kếp, ăn xong mang theo khế ước mua bán nhà, ôm Nhu Nhu đến nhà Trương Tứ, hai người cùng mang đi thế chấp. Dư nương tử thế chấp khế ước nhà, cầm tiền, đưa cho Trương Tứ tiền trả công cho người làm cũng như hoa hồng cho quản sự, trong túi còn lại khoảng 15 lượng bạc.

Đi ngang qua Khánh Phong lầu, thấy không ít người xếp hàng, trong tay xách mấy túi điểm tâm, Dư nương tử do dự một chút rồi cũng mua 4 túi.

Thẩm Tinh Ngữ ngủ đủ giấc thì thức dậy, Dư nương tử đã không có nhà, nàng liền tự mình làm đồ ăn sáng. Không phải nàng không muốn đi ra ngoài ăn, ngoài chợ có hoành thánh, bánh chiên, bánh ngọt rất phong phú, nhưng nghĩ tới hôm qua suýt đụng phải Cố Tu, nàng vẫn không dám ra cửa, vui mừng vì hôm qua đã gặp được Thư Nhàn.

Nàng cảm thấy không cần ra khỏi cửa nàng vẫn có thể tự lo liệu được, liền nấu một ít khoai lang cùng hai quả trứng.

Ăn xong bữa sáng đạm bạc, nàng bắt đầu nghĩ đến việc biên điệu vũ cho Thư Nhàn, tự mình thử một chút thấy hiệu quả cũng không tệ, tính thời gian đi đến chỗ ở của Thư Nhàn, chỗ này cũng không hướng dẫn tỉ mỉ được, lại không thích hợp để lộ mặt với người khác, cho nên quyết định luyện vũ trong ngôi nhà nhỏ của Thư Nhàn.

Khi Thẩm Tinh Ngữ dạy nàng mới phát hiện vì sao Thư Nhàn không quá coi trọng chuyện thi hoa khôi này, hoá ra vì nàng chưa từng học vũ!

Tứ chi cứng ngắc, so với người bình thường, cảm nhận về vũ đạo của nàng còn kém một chút.

“Sơ ý, sơ ý rồi”, Thẩm Tinh Ngữ vỗ đầu: “Ta cứ tưởng rằng các người đều biết nhảy múa”

“Trong bụng ta có thi thư, là phong phạm tài nữ”, nàng đứng thẳng, cầm một lọn tóc trước ngực nghịch chơi: “Ai nói nữ tử thanh lâu nhất định phải nhảy múa?”

Thẩm Tinh Ngữ: “Vậy mà hôm qua ngươi còn tự tin nói, tiền thưởng chia 5-5”

“Dù sao cũng không giành được”, Thư Nhàn nói: “Ta nói vậy để ra vẻ hào phóng”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

“Ngươi có phải đã sớm biết thân phận của ta?”

“Không khó đoán”, nàng nói: “Hành động của ngươi lớn như vậy, vốn đã nổi danh, lại thêm cáo thị khắp phố, còn có chuyện lần trước ở Đại Lý tự”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

Thẩm Tinh Ngữ suy nghĩ một chút liền hiểu, Thư Nhàn từ đầu đã biết nàng không tiện lộ mặt để nhận chuyện này, vì thế đưa nàng đến sân nhỏ này, cho nàng tiền.

Cái gì mà hoa khôi, nàng ta chưa từng để ý đến việc sẽ dựa vào nó.

Thẩm Tinh Ngữ dứt khoát đứng lên, rất hùng hổ: “Ta thế nào cũng phải để cho ngươi thành hoa khôi”

Thư Nhàn rảnh rỗi phe phẩy cái quạt, mủm mỉm cười: “Vậy để ta làm hoa khôi, giống Hoa Nô kia thực giá trị, một ly trà có giá một ngàn, ta sẽ là hoa khôi cao giá nhất”

Thư Nhàn nói xong thì không thể cười được nữa, Thẩm phu tử hoá thân thành phu tử nghiêm khắc nhất, tự mình chỉnh nâng chân, hạ eo, xoạc chân đủ kiểu hết cả.

Đau quá!

Hoàng hôn buông xuống, Thẩm Tinh Ngữ lại quay về sân nhỏ của mình, giữa đường gặp Duệ bối tử, lúc này mới biết, lúc xế chiều, nhà nàng bị Cố Tu dẫn người qua lục soát một lần.

“Không biết vì tiền thưởng báo tin giả hay là vì thật sự nhận ra ta?”

Duệ bối tử nói: “Chắc là cái đầu, vì nếu quả thật có người nhận ra nàng, vậy thì trong sân hiện giờ đã đầy người chờ bắt nàng rồi, đám quân binh kia sẽ không rút nhanh như vậy”

Thẩm Tinh Ngữ sờ mặt mình một cái: “Thật may ta không chủ quan, luôn cải trang, lại thường đeo mạng hoặc mũ trùm đầu che mặt”

Trên mặt nàng chấm mấy cái mụn ruồi, lại cố tình đánh phấn vàng khè, rất khó có người đặt nàng chung một chỗ với cái người xinh đẹp như búp bê sứ - thế tử phi phủ Trấn Quốc công.

“Có lẽ cho dù thế tử gia đứng ở đây cũng không nhận ra ta”

Duệ bối tử quét qua Thẩm Tinh Ngữ đang cố làm ra vẻ đứng tuổi, nhướn mi nói: “Không biết, không phải ta liếc mắt đã nhận ra nàng hay sao?

“Người tầm thường thô lỗ mới không biết được ngọc minh châu.

“Nàng vẫn xinh đẹp như thế”

Nữ tử thanh xuân nào mà lại không thích được khen đẹp, Thẩm Tinh Ngữ thật sự được an ủi, cười thành tiếng.

Duệ bối tử nói: “Sau một thời gian nữa, nàng cũng không cần phải giả trang cho xấu nữa”

“Hy vọng thế”, nhớ tới Cố Tu, trong lòng Thẩm Tinh Ngữ hơi chua xót: “Hắn gầy đi rồi”

Loại tìm kiếm mò sông đáy bể này, trống rỗng mệt mỏi, hắn sẽ kiên trì được bao nhiêu lâu?

Thẩm Tinh Ngữ lắc đầu một cái, gạt bỏ đi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu: “Hôm nay ta mời ngươi uống trà”

Duệ bối tử trêu chọc: “A, chuẩn bị ăn bẩn à?”

“Không”, Thẩm Tinh Ngữ nghênh cằm: “Ta giàu nha!”

Duệ bối tử: “…”

Từ biệt Duệ bối tử, Thẩm Tinh Ngữ quay về sân nhỏ của mình, quả nhiên mọi thứ đều bình thường, không có người chờ trong đó, trong lòng thở ra một hơi.

“Bạch nương tử”

Dư nương tử thấy Thẩm Tinh Ngữ quay về, ôm Nhu Nhu trên tay, đưa ra mấy túi giấy dầu: “Hôm nay đi Khánh Phong lầu mua bánh ngọt, ngươi nếm thử xem”

Thẩm Tinh Ngữ nhướn mày, ánh nến chiếu vào nụ cười trong mắt nàng, đưa tay nhận lấy: “Giàu có rồi?”

“Ha ha”, Dư nương tử cười: “Đã thế chấp nhà rồi, một số cầm đi làm ăn với Chu phủ, trong tay có được chút tiền dư dả”

Thẩm Tinh Ngữ đang nhận bánh ngọt liền dừng lại: “Thế chấp nhà rồi? Làm ăn như vậy nguy hiểm quá, là Trương quản sự nói ngươi à?”

“Không sao”, Dư nương tử có vẻ không vui, mặt cứng lại: “Ngươi đừng nghĩ ai cũng xấu xa, Trương Tứ đã mang khế ước chuẩn bị cây hoa cho tiệc cưới tháng sau ở Chu phủ rồi, đơn đặt hàng cũng đã ký, liệu còn nguy hiểm gì sao?”

Thẩm Tinh Ngữ: “Ngươi có đi hỏi Chu phủ không?”

“Ai nha ngươi tuổi nhỏ, lại chưa biết làm ăn”, Dư nương tử nói: “Đừng nghĩ linh tinh nữa, ngươi không mong ta tốt hơn à?”

Lời nói này giống như mình đang ghen tị với việc nàng kiếm tiền vậy, bầu không khí ngột ngạt yên lặng, Thẩm Tinh Ngữ tự nhận mình đã hết nhiệm vụ tốt bụng nhắc nhở rồi.

“Là ta không biết nông sâu”, Thẩm Tinh Ngữ nói: “Vậy chúc ngươi làm ăn thịnh vượng, kiếm nhiều tiền, chuẩn bị hồi môn phong phú cho Nhu Nhu”

Dư nương tử thật ra cũng dễ đối phó, Thẩm Tinh Ngữ đúng mực, chân thành chúc phúc, Dư nương tử lại cảm thấy có lỗi, thấy mình nói cũng hơi nặng bèn đền bù: “Nhờ lời chúc lành của ngươi, chờ vườn hoa làm ăn khá hơn, ta mời ngươi đi Tuý Tiên cư ăn tiệc”

Thẩm Tinh Ngữ bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu Nhu: “Chúng ta chờ mẹ con dẫn đi ăn tiệc nha, được không?”

Đôi mắt Nhu Nhu trong veo, giọng ngọng nghịu: “Được,

“Ăn!”

Vừa nói nước miếng đã chảy ra, Thẩm Tinh Ngữ cười hì hì, sự lúng túng xấu hổ bị xoá hết.

Thẩm Tinh Ngữ huấn luyện đặc biệt cho Thư Nhàn gần một tháng, cuộc thi so tài hoa khôi của các thanh lâu đã được đồn thổi rất nhiều, tất cả mọi người ở Thượng kinh đều chăm chú ngày thi đấu đó, xem ai giành giải.

Thẩm Tinh Ngữ thiết kế điệu múa cho Thư Nhàn rất thông minh và mới mẻ, chưa từng ai múa như vậy. Một tấm bình phong bằng lụa trắng tinh ngăn cách tầm mắt của người xem, Thư Nhàn mặc vũ y trắng muốt đứng trong bình phong, ánh sáng đột nhiên chiếu xuống, phản chiếu cái bóng của nàng. Theo nhịp điệu, nàng nhanh nhẹn nhảy múa. Xem múa qua bình phong, hơi giống như xem hí kịch bằng đèn chiếu, nhưng đây là người thật, ánh đèn muôn màu chiếu vào bình phong trắng thuần, mang một hương vị rất khác lạ.

Không ngoài dự liệu, Thư Nhàn giành được hoa khôi.

“Ngươi thấy chưa, ta đã nói ngươi sẽ đoạt được hoa khôi”

Thẩm Tinh Ngữ nhìn cái rương đầy ắp kim bảo, mắt lấp loé.

Thư Nhàn giơ ngón tay: “Lợi hại!

“Tiểu nữ bội phục sát đất”

Thẩm Tinh Ngữ sờ cằm: “Như vậy là uống một chung trà giá ngàn lượng phải không?”

“Đương nhiên, bổn cô nương bây giờ là hoa khôi”, Thư Nhàn nói: “Sau này những xú nam nhân uống một chung trà xong đều đuổi đi”

Thẩm Tinh Ngữ: “Đúng là có tư cách đó”

Hai người vừa nói vừa đùa, bên ngoài đã kết thúc một vòng đấu giá, quy nô kêu Thư Nhàn tiếp khách.

Thư Nhàn đứng dậy, sắp xếp cho Thẩm Tinh Ngữ: “Ngươi theo tiểu Phúc đến hậu viện đi”

Thẩm Tinh Ngữ đi theo tiểu Phúc ra ngoài, đi một đoạn, phát hiện bỏ quên mất túi thơm, liền quay trở lại, vừa lúc cửa phòng Thư Nhàn bị đẩy ra, một nam nhân đi vào, nhìn bản lĩnh của nam nhân đó, con ngươi Thẩm Tinh Ngữ co rút lại.

Người kia, sao lại giống như Thái tử? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK