Thịnh Như Nguyệt quỳ bên giường, nước mắt nước mũi giàn giụa, nắm chặt tay Tào thị, trên thế giới này, chỉ có bà yêu nàng vô điều kiện.
Người nhất định không thể có chuyện!
“Di mẫu, người nói người còn phải xem con đăng quang, người còn chưa nhìn thấy, thế nào mà đã tự vận, người nhất định không thể có chuyện…” Thịnh Như Nguyệt nghẹn ngào lau nước mắt.
Cố Tân Ninh, phu phụ Cố Trạm, tất cả mọi người đều vây quanh giường, ai cũng khóc.
“Mẫu thân ngươi cho tất cả hạ nhân lui ra ngoài, đúng lúc ta đến tìm bà nói chuyện, vừa lúc gặp phải!
“Lúc ta ôm bà xuống, sợi dây đã siết vào cổ, mặt đã tím, hơi thở không còn, tim cũng không đập, ta phải độ khí rất lâu bà mới có chút hô hấp yếu ớt mà tỉnh lại.
“Đại phu nói, nếu chậm một bước thì đã hoàn toàn không cứu kịp”
Cố Tử Trực nhìn Tào thị trên giường, trong mắt nồng đậm áy náy cùng ưu tư. Phu thê gắn bó hơn 20 năm, trong lòng bà đè nặng bao nhiêu chuyện, thà tự vận chứ không thèm chia sẻ thương lượng với ông một chữ.
Vài năm trước, dù trong lòng bà có oán hận, dù đè nén ưu tư, vẫn còn nói với ông vài câu.
Đối với Tào thị, ông vốn thấy thẹn trong lòng, biết bà không muốn nhìn thấy mình, mấy năm này dường như mọi chuyện đều làm theo ý của bà, nhưng hôm nay, chuyện lớn như sinh tử mà bà cũng không nói một câu nào.
“Đây là di thư bà viết cho ngươi, ta tìm thấy ở trong ngăn kéo”, Cố Tử Trực đưa ra một phong thư: “Các ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Đến mức bà ấy không còn muốn sống?”
Lá thư màu vàng, bên trên viết: “Cho Tu nhi con ta”
Cố Tử Trực cầm một góc lá thư, Cố Tu nhìn chằm chằm vào những dòng chữ kia không nhúc nhích, lông mày tối sầm như vực sâu.
Đại khái có thể đoán được trong di thư Tào thị viết gì, theo tính tình của bà, sẽ là nói hắn không được gây rắc rối nữa, quên Thẩm Tinh Ngữ, đối xử tử tế với Thịnh Như Nguyệt, sống tốt mỗi ngày.
“Di thư của mẫu thân mà ngươi cũng không xem?” Cố Tử Trực trợn mắt, trong lòng như có thanh kiếm đâm xuyên qua, đau lòng vì thấy sự hy sinh của Tào thị không đáng.
Bà đau ba ngày ba đêm sinh ra đứa nhỏ, lại trở thành một đứa con bất hiếu như thế, mẫu thân suýt chút nữa chết mà vẫn lãnh đạm lạnh lùng.
“Ngươi có còn là người không?” ông kéo ống tay áo Cố Tu, để cho hắn nhìn vết hằn trên cổ bà: “Ngươi nhìn đi, người nằm trên giường kia, người suýt chết kia, là mẫu thân ngươi.
“Những năm này bà nhân nhượng ngươi mọi chuyện, chiếu cố ngươi mọi chuyện, có là đại tội thì cũng chuộc được rồi”
Nắm tay Cố Tu trong tay áo siết chặt lại.
“Đại ca!” Cố Trạm hết sức oán hận: “Có một số việc, lúc tẩu tử vừa mất tích ta đã muốn nói, nhưng thấy ca khó chịu nên kìm lại, bây giờ ta không nhịn được.
“Mẫu thân thấy tẩu tử và ca ầm ĩ không giải quyết được, mới bố trí để cả nhà cùng đi du thuyền để kết hợp các người lại, gặp thuỷ phỉ là chuyện không ai muốn, ca thì hay rồi, đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu mẫu thân, không nói một lời đuổi mẹ ra ngoài.
“Mẫu thân có lỗi, biểu muội có lỗi, vậy còn huynh?
“Chính người có sai lầm hay không?
“Bất kể quá khứ bà có như thế nào, bà cũng vẫn là mẫu thân của chúng ta, sinh dưỡng chúng ta, người sao có thể đối xử với bà như vậy?”
“Biểu ca”, Thịnh Như Nguyệt quỳ ở mép giường, nghiêng nửa người qua, ngửa cổ nhìn Cố Tu, lúc này nàng thật sự tức giận, chẳng qua chỉ là một tỳ tử, nếu Thẩm Tinh Ngữ không làm loạn lên, bám nàng không buông, nàng cần gì phải động thủ!
Hết thảy đều do Thẩm Tinh Ngữ ép nàng, nàng chẳng qua chỉ tự vệ thôi.
Tại sao, tại sao phải ép nàng đến mức độ này?
“Hôm nay di mẫu thành thế này, ngươi hài lòng chưa?
“Nếu ngươi còn chưa hài lòng, ta cùng di mẫu đi xuống đó bồi tẩu tử, như vậy ngươi có thoả mãn không?”
“Quốc công gia, thuốc của phu nhân nấu xong rồi”, Lưu Trùng Gia ngoài hành lang bẩm báo, cắt ngang lời đổ tội.
Cố Tử Trực để Lưu Trùng Gia đi vào, Thịnh Như Nguyệt cẩn thận đỡ đầu Tào thị, bón thuốc cho bà, động tác vô tình chạm vào vết thương khiến Tào thị tỉnh dậy, cố gắng hết sức mới mở được mắt, cản bàn tay đang đưa thuốc đến của Cố Tử Trực.
Vừa rồi tuy bà nhắm mắt, không mở ra được nhưng rất tỉnh táo, nghe thấy hết lời mọi người nói, chậm rãi lên tiếng: “Ta không uống”
Để thể hiện quyết tâm của mình, bà nhịn đau nhìn về phía Cố Tu: “Mọi chuyện trước đây, là ta nợ con.
“Nếu con vẫn nhất định phải như thế này, ta sẽ đi xuống dưới đó cầu nàng tha lỗi”, bà khó thở, động một cái là đau từng dây thần kinh, trán rịn mồ hôi, dùng hết sức nói từng lời rất chậm: “Con đừng tự dày vò nữa,
“Bỏ qua cho Như Nguyệt, cũng bỏ qua cho chính mình, sống thật tốt mỗi ngày.
“Coi như ta cầu xin con”
Bộ dạng yếu ớt thê thảm, trong phòng mỗi người đều khổ sở nhìn Tào thị, đối với bà thương xót bao nhiêu thì ánh mắt nhìn Cố Tu trách móc, bạc tình bấy nhiêu.
Trong gian phòng dường như mọi người đều thân thiết gắn bó, chỉ có Cố Tu là người ngoài.
Cố Tu không khỏi nhớ đến Thẩm Tinh Ngữ những ngày tháng đó, cũng là bộ dạng này, tất cả mọi người, bao gồm cả phu quân là hắn, bọn họ đều là một khối, chỉ có Thẩm Tinh Ngữ là người ngoài.
Tại sao hắn lại tự phụ cho rằng, có thể mài giũa tính tình của nàng chứ?
Đúng là thiên lý tuần hoàn.
Tào thị ôm ngực đợi rất lâu, cuối cùng thấy đôi môi mỏng của hắn khẽ động: “Người uống thuốc trước đi.
“Không ai muốn mạng của người hết”
Tào thị vẫn chưa yên tâm, bà đã chết một lần rồi, kiểu gì cũng phải có được một lời chắc chắn của Cố Tu: “Không làm khó Như Nguyệt nữa?”
Chờ ngày hắn từ Thiên đồng quan trở lại, chắc lúc đó bắt được Thẩm Tinh Ngữ rồi.
Quang minh chính đại xử lý cũng tốt, Cố Tu nghĩ vậy liền nói: “Ta đáp ứng người”
- --
Trận cung biến này chấm dứt, Hộ quốc công cùng Thái tử hoàn toàn thất bại. Đế vương chắc căm hận tộc Thượng Quan, hoặc là vì chấn động với Thiên đồng quan, với dư đảng của Hộ quốc công trong triều mà thủ đoạn tàn nhẫn, phế hoàng hậu, ban rượu độc, toàn bộ gia tộc Thượng Quan từ 8 tuổi trở lên đều ngũ mã phanh thây, tất cả nữ quyến xung vào giáo phường. Thi thể của Hộ quốc công treo ở cổng thành ba ngày, không cho người nhặt xác. Thượng Quan gia cùng Đường Miện bị tiêu diệt, vạ lây đến Thượng Quan Tiên Dung vốn đã được chôn trong hoàng lăng như phế Thái tử phi.
Đường Miện bị phế làm thứ dân, Thượng Quan Tiên Dung cũng đương nhiên không có tư cách chôn ở hoàng lăng, Lễ hộ chỉ huy thái giám dời quan quách của nàng cùng Đường Miện ra ngoài, chôn cất qua loa.
Trong xử tội Đường Miện, hoàng thất chỉ có thể công bố một phế Thái tử mưu phản, không thể nói đến chuyện một hoàng tử biến thái lăng ngược dân nữ, việc này hoàn toàn không được xuất hiện trong cáo trạng của quan phủ.
Nếu nói tang lễ lần trước chẳng qua chỉ thay đổi mức độ không còn long trọng thì lần di quan này, khó có thể nói đến sự chênh lệch, Thẩm Tinh Ngữ không thể tưởng tượng được, nếu Duệ bối tử không tới đích thân lo lót, có lẽ nàng chỉ được kéo lê trong chiếc chiếu rơm, sợ không còn chút tôn nghiêm nào sau khi chết.
Thẩm Tinh Ngữ nhìn mộ huyệt trống rỗng, trong lòng cảm thấy thật châm chọc, trượng phu rõ ràng là hung thủ, vậy mà nàng vẫn phải chôn cùng một mộ.
Đạo lý trong nhân gian, đến cuối cùng là đạo lý gì?
Cái gì mới là công đạo?
“Không thể lén đưa vào mộ phần của Thượng Quan gia sao?”
Duệ bối tử nói: “Thi thể của Thượng Quan gia còn không được nhặt, hoàng đế ra lệnh ném thi thể vào bãi hoang rồi”
Thẩm Tinh Ngữ nhìn chằm chằm vào mộ bia ghi hai chữ phu phụ, trong mắt đầy ưu tư, trong lòng ê ẩm đau xót, không khỏi nghĩ tới Bạch Nguyên. Nàng dường như cảm nhận được năm đó Bạch Nguyên bị bắt cùng tổ phụ tổ mẫu phải sinh sống cùng nhau là như thế nào.
Tâm trạng u ám của Thẩm Tinh Ngữ cho đến khi rời khỏi khu mộ vẫn không hết, Duệ bối tử thấy nàng không vui, liền đem những chuyện khác ra nói:
“Thế tử gia rời kinh đi Thiên đồng quan, 5-6 nhi tử của Hộ quốc công đều đóng quân ở đó, sợ là sẽ có một trận đánh lớn, nhất thời không thể về ngay được.
“Ta chuẩn bị sắp xếp đem tỳ tử của nàng ra, nếu không nàng đưa cho ta một cái tín vật để cho nàng ta biết, đồng ý đi cùng người của ta”
Thẩm Tinh Ngữ nghe vậy, phản ứng đầu tiên là hỏi: “Hắn có nguy hiểm không?”
Hắn này dĩ nhiên là Cố Tu.
Duệ bối tử hiểu ý: “Hộ quốc công nhất môn cửu tử đều là quân thiện chiến, quân binh không thể khinh thường, thẳng lợi ở Thượng kinh chẳng qua chỉ là bước đầu, đội ngũ bên kia mới là trọng yếu, đương nhiên nguy hiểm”
Duệ bối tử thấy nàng nhíu mày, thở dài một tiếng, an ủi: “Đối với người ngoài sẽ là nguy hiểm, nhưng với Cố thế tử, hắn quá mức cường hãn.
“Ta cho là hắn sẽ an toàn trở về, chờ khi hắn quay lại, sợ là lại được thăng chức.
“Công trạng lớn như thế, sau này xứng đáng là dưới một người trên vạn người”
Thẩm Tinh Ngữ bấm tay vào váy, im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Không nên.
“Nàng đợi ở đó cũng tốt”
Duệ bối tử nhướn mi: “Sao lại không nên?
“Không phải nàng một mực tìm đủ mọi cách để đưa nàng ta ra sao?”
Thẩm Tinh Ngữ nhìn đám mây trên trời, nhớ lại lần đó từ xa nhìn thấy A Điều mặc y phục sang trọng, tỳ tử đối với nàng cúi đầu cung kính, những thứ này, vốn dành cho nàng.
Nghĩ đến những chuyện nàng phải làm, sợ rằng đời này cũng không cho nàng ấy được một cuộc sống như thế.
“Trước là ta nghĩ chưa thông, ngươi cũng nói, A Điều ở trong phủ rất tốt, có lẽ sau này sẽ còn nhiều may mắn, như vậy còn tốt hơn ở bên cạnh ta.”
Duệ bối tử mơ hồ cảm thấy đạo lý này có vẻ như không đúng, nhưng Thẩm Tinh Ngữ không nhắc tới nữa, hắn cũng chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của nàng.
- --
Phát sinh cung biến ngay trong đêm giao thừa, cái này quả thực khiến dân chúng kinh hoảng, đối với chiến tranh, dân chúng luôn có một nỗi sợ hãi và bất an từ trong xương tuỷ, càng là dân thường thì càng sợ, bởi vì họ không biết phải nghe tin từ đâu, chỉ thấy trên đường cái quân binh đi tới đi lui, nhà ai bị lục soát, ai bị chém đầu ngoài chợ, ai bị treo ở cổng thành, tất cả đều rất đáng sợ.
Cũng may, vì phản loạn bị tiêu diệt nhanh chóng nên đến ngày 15 nguyên tiêu tết đoàn viên, nỗi sợ hãi đó đã gần như tan biến hết, Thư Nhàn liền chuẩn bị đón tết nguyên tiêu thật tốt, tránh đi xui rủi của ngày mùng 1 năm mới.
Thẩm Tinh Ngữ cứ khăng khăng tết nguyên tiêu này phải vào chùa, thành kính bái Phật.
Thư Nhàn u oán: “Ngươi nói xem, cầu thần bái phật cũng được đi, nhưng ai như ngươi đòi quỳ ở đó một ngày? Có phải định quỳ lạy tất cả Bồ tát trong chùa không?”
Thẩm Tinh Ngữ rũ thấp mi mắt, viết tên Cố Tu lên bùa bình an: “Như vậy mới thành tâm, cầu nguyện mới linh ứng”
Thư Nhàn nhìn nét chữ trâm hoa nhỏ của nàng, kinh ngạc nói: “Ngươi không thèm làm thế tử phi tôn vinh cao quý, còn bỏ ra ngoài, ta tưởng ngươi phải hận hắn lắm”
Nàng hận hắn sao?
Mới đầu là có, hận hắn bạc tình, hận hắn tâm địa sắt đá, nhưng khi nhìn thấy hắn chém chết phế Thái tử kia, nàng cảm thấy có thể tha thứ được cho hắn.
Từng là phu thê, nàng nghĩ đây là chút việc nhỏ nàng có thể làm cho hắn.
Thẩm Tinh Ngữ nhón chân, thành kính treo bùa bình an lên cây, lạnh nhạt nói: “Đều đã qua rồi”
Thư Nhàn càng không hiểu, hỏi: “Tại sao ngươi cố gắng để chạy ra ngoài như vậy mà lại cầu nguyện cho người khác? Chẳng lẽ trong lòng ngươi vẫn còn có hắn?” Vậy thì bỏ chạy làm gì?
Thẩm Tinh Ngữ treo bùa bình an, không ngẩng đầu lên, nói: “Không có.
“Ngươi không hiểu, ta chẳng qua là hy vọng hắn bình an”
Thư Nhàn không tin: “Ai cầu phúc giống như ngươi chứ, người ta treo bùa bình an lên người, ngươi lại treo lên cây?”
Thẩm Tinh Ngữ: “Ta cảm thấy treo lên đây sẽ linh nghiệm hơn”
Thư Nhàn hoài nghi là nàng mạnh miệng, nhưng lại thấy nàng ghi một túi phúc cầu duyên, trên đó có tên Cố Tu và một nữ nhân khác, Thư Nhàn mơ hồ cảm thấy mình hiểu, nhưng cũng không hiểu.
Bữa tối, Thẩm Tinh Ngữ hiếm khi gọi một chai rượu hoa, một mình uống hết, Thư Nhàn nghe thấy nàng lặp đi lặp lại nỉ non: “Ai về chỗ nấy, thật tốt”
Thư Nhàn thật sự lo lắng, không ngờ hôm sau, tinh thần Thẩm Tinh Ngữ lại sáng láng, lao vào vườn hoa xây dựng thêm, mỗi ngày đều rất bận rộn.
Thư Nhàn thấy không có gì bất thường mới yên tâm.
- --
Lúc Cố Tu trở lại đã là nửa năm sau, cuộc chiến này hắn đánh rất đẹp, ngay cả binh quyền ở biên ải cũng được hắn sắp xếp qua một lần, giống như Duệ bối tử nói, đế vương hết sức cao hứng, tự mình ra tận cổng Thừa Ân để đón, ban cho hắn nhất đẳng Lộc đỉnh công, có thể cha truyền con nối.
Công yến cực kỳ thịnh soạn, nhất thời, Cố Tu đứng ở đỉnh vinh quang, vô số triều thần tâng bốc mời rượu, Cố Tu uống say tuý luý, Viên Tâm biết nửa năm qua, tâm bệnh của hắn càng ngày càng không đè ép xuống được, đỡ hắn về phủ đệ của mình.
Nhưng Cố Tu hất hắn ra, quay về phủ Trấn Quốc công, đầu tiên là về thư phòng, phòng tối thui, không một bóng đèn, án thư trống rỗng, không còn thấy bóng dáng kiều diễm của nàng nằm trên bàn sách, thấy hắn trở về sẽ dụi mắt, cười nũng nịu tựa như giận hờn: “Gia, ngài trở về muộn như vậy…”
Hắn giống như nằm mộng, không cam lòng, lại như tự ngược, đến Triêu Huy viện, vẫn là một mảnh đen thui, giường lạnh ngắt. Bởi vì Cố Tu cố ý ra lệnh cho tỳ tử không được phơi chăn màn, chiếc chăn lụa tơ tằm cũng đã cứng lại, cúi người xuống, không còn một chút mùi nào của nàng.
Hắn bỗng nhiên không nhớ nổi cuộc sống trước kia, thật giống như người này chưa bao giờ tồn tại, hắn như trải qua một giấc mộng khiến hắn thật sự hoài nghi.
Sau cơn say vẫn là một đêm tịch mịch đặc biệt kéo dài.
Hoặc là cơn say đã phóng đại nội tâm của hắn, làm cho hắn trở nên yếu ớt, cảm thấy căn phòng không có người này thật đáng sợ.
Hắn như chạy trốn ra khỏi căn phòng, đến bên cây thạch lựu trong sân, khàn giọng hỏi: “Thiếu phu nhân không liên lạc một lần nào với A Điều sao?”
Mới đầu Cố Tu cách mấy ngày gửi một lần bồ câu đưa thư, về sau một ngày gửi 2 3 lần, hắn làm gì không biết, thậm chí A Điều làm gì cũng tỉ mỉ báo cho hắn, nhưng không có một dấu vết liên lạc nào của Thẩm Tinh Ngữ.
Song Thuỵ làm sao không biết, Cố Tu có chấp nhận điều này hay không thôi.
Trên đời này, điều hành hạ người ta nhất không phải là vĩnh viễn cách biệt, mà là mờ mịt không tung tích, không ngừng ôm hy vọng nàng còn sống, rồi lại một lần một lần thất vọng.
Lặp đi lặp lại như vậy.
“Gia”, Song Thuỵ hiểu nỗi đau của Cố Tu, khàn giọng: “Ngài đừng tìm nữa”, quá mệt nhọc!
Hắn cũng không chịu nổi.
Ánh trăng lung linh trên bầu trời nhưng không chạm được vào đáy mắt Cố Tu, trong đôi mắt đó chỉ có một mảnh khô cằn u tối.
“Tu nhi, quyền thế đủ cao, tất cả mọi người đều phải lấy lòng con”
Giọng hắn nghèn nghẹt vì say: “Mẫu thân không phải nói, chỉ cần quyền thế đủ cao, tất cả mọi người đều phải lấy lòng ta sao?
“Tại sao nàng muốn biến mất?”
Tại sao Thẩm Tinh Ngữ không đến lấy lòng hắn?
Thẩm Tinh Ngữ, nàng giống như trước đây đến lấy lòng ta đi… ta giết hắn rồi,
Nàng đến lấy lòng ta đi.