Hạ nhân báo Cố Tu tới, Duệ bối tử dừng tiếng sáo trong giây lát, nói hạ nhân mời Cố Tu vào rồi lại tiếp tục bát ngát thổi sáo trong bóng đêm.
Cố Tu được hạ nhân dẫn tới tư đình, Duệ bối tử thổi đến khúc cuối cùng mới dừng tiếng sáo lại.
“Cố đại nhân, mời vào phòng”
Cố Tu mím môi, quay chân vào phòng khách, hạ nhân nhanh nhẹn dâng trà lên.
“Tất cả đi ra ngoài”, Cố Tu lạnh giọng.
Hạ nhân dâng trà ngây người nhìn Duệ bối tử, Duệ bối tử phất tay một cái, cho mọi người lui xuống.
Cố Tu không vòng vo, trực tiếp lấy tịch khế ra đập vào mặt hắn.
“Ngươi làm tốt lắm!” để bọn họ chia lìa suốt ba năm liền.
Duệ bối tử nhẹ nhàng đặt cây sáo lên bàn, nhướn mắt nhìn những giấy tờ kia: “Là ta làm”
Cố Tu cầm ly trà lên bóp chặt trong tay, ly trà vỡ tan thành nhiều mảnh, thanh âm hắn lạnh như sắt: “Nàng là thê tử của ta!
“Đời này, nàng sống là người của ta, chết là quỷ của ta, ngươi đừng mơ tưởng có nàng!”
Duệ bối tử một chút cũng không tức giận, cũng không có vẻ gì là bị sỉ nhục, chỉ bình tĩnh nhặt những mảnh vỡ lên, những mảnh vụn nhỏ thì dùng khăn tay nhặt lên, khi làm những việc này, ánh mắt hắn vẫn luôn ôn nhu.
Mọi người đều biết, chỉ trong môi trường yêu thương mới nuôi dưỡng được con người có lòng dạ rộng rãi, tâm tư ổn định.
Ba năm trước, Duệ bối tử còn là thiếu niên có chút ngây thơ, hôm nay đã thành nam tử trưởng thành, chân mày khoé mắt đều là sự nhu hoà mà mạnh mẽ.
Nhìn lại mình, thời gian qua, chỉ cần một chút chuyện của Thẩm Tinh Ngữ cũng có thể kích thích thần kinh của hắn, giống như kẻ điên.
Lần đầu tiên trong đời, Cố Tu nảy sinh cảm giác tự ti.
Đúng rồi, hắn còn thổi sáo, bọn họ cùng yêu thích âm luật.
Hắn lại rơi vào một loại sợ hãi, Thẩm Tinh Ngữ bây giờ sẽ không thích loại người khí chất dịu dàng như vậy chứ?
Hắn muốn hỏi, các người đã đến mức độ nào rồi?
Nhưng lại không dám hỏi, miệng như bị dính nhựa, chỉ sợ Duệ bối tử nói một câu: Ngươi tác thành cho chúng ta đi!
Trong lúc đầu óc hắn còn đang loạn một khối, Duệ bối tử đã nhặt hết tất cả các mảnh vỡ, lại vén áo khoác ngồi xuống, thanh âm nhẹ nhàng: “Mảnh vỡ dễ làm người ta bị thương, không nên ném tuỳ tiện!”
Cố Tu bị sự dịu dàng bình tĩnh của hắn thiêu đốt.
Duệ bối tử rũ mắt xuống, nhìn những mảnh vỡ: “Ly khắc hoa nhỏ này có giá một lượng một cái.
“Lộc đỉnh công có thể không coi trọng một lượng bạc này, cũng không biết trên đời này, có người chỉ vì ba văn tiền có thể làm được những gì.
“Tay trái thế tử phi có một vết thương, vết rách đó có thể nhỏ, nhưng chắc vẫn còn, đó là vết thương do dao chẻ củi, nàng tự bửa củi mà bị thương, nàng nói nàng tự làm vì một bó củi bán có giá ba văn tiền.
“Ta nói với nàng để ta hỗ trợ, muốn cấp cho nàng nô bộc, nhà cửa, không cần nàng phải hồi báo bất cứ cái gì.
“Nàng không muốn”
Tim giống như bị ngâm trong chất lỏng chua xót nhất, Thư Nhàn nói nàng ngay cả chén mỳ chay 3 văn tiền cũng không dám ăn, ngón tay Cố Tu đặt trên đầu gối lạnh buốt.
Nội tâm dâng trào đau buốt, hắn không dám nghĩ nàng đã trải qua những gì.
“Nàng rốt cuộc là tại sao?”
Tình nguyện trải qua cuộc sống như thế, cũng nhất định phải rời khỏi hắn?
“Lời này ngươi nên tự hỏi mình”, Duệ bối tử hỏi ngược lại: “Ngươi đã làm những gì để mất ái thê của mình?”
Sắc mặt Cố Tu đột nhiên tái nhợt.
Trong đầu hắn chợt hiện lên một đôi mắt hoa đào thê lương bất lực, quần áo ướt đẫm nước.
Hắn nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là đồ chơi của ta,
“Cút!”
Nàng khóc nghẹn ngào, giọng cầu xin: “Chàng có thể đối tốt với ta một lần được không?”
Đầu Cố Tu ong ong, trên mặt là sự hoảng hốt, hắn có chút không dám nghĩ đến.
Hắn am hiểu nhất là lung lạc lòng người, cho dù là đối thủ trên triều đình, trong lòng cực hận, trên mặt hắn vẫn bình tĩnh diễn xuất hàn huyên, cho dù đối mặt với Tào thị hay Cố Tử Trực, hắn chưa bao giờ dùng những từ ngữ ác độc.
Vì sao lại cay nghiệt với thê tử của mình như vậy?
Cứ coi như trong lòng nàng, hắn thấp hơn tỳ tử A Điều một chút đi, thì đã có làm sao?
Hắn vì tỳ tử đó mà hành hạ người yêu thương mình có đáng không?
Nàng cũng là người quan trọng thứ hai trong lòng hắn, vì sao hắn nhất định phải so đo cái này với nàng?
Nàng ôn nhu tốt đẹp như vậy, một lòng một dạ vì hắn, sao hắn lại dùng những từ ác độc như vậy với nàng?
Sao hắn có thể nói chuyện với nàng như vậy?
Cố Tu hối hận, ruột xoắn lại, hận không thể đập chết chính mình lúc đó.
Trầm mặc chốc lát, hắn lại do dự, khàn giọng hỏi: “Trên thuyền, nàng đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta đã từng hỏi nàng, nàng luôn im lặng”, Duệ bối tử nói: “Nhưng ta nghĩ, chính mắt nhìn thấy bị người mình yêu bỏ rơi hai lần, ai cũng sẽ biết đau”
“Hai lần?” Cố Tu nhíu chặt chân mày.
“Lần ám sát đó”, Duệ bối tử nhắc nhở: “Không phải ngươi đã lựa chọn rồi sao?”
“Không phải”, Cố Tu giải thích: “Mục tiêu của thích khách là ta và Như Nguyệt, nàng ở một mình là an toàn nhất”
Duệ bối tử hỏi ngược lại: “Vậy nàng có an toàn không?”
Nàng chịu nhục, còn Thịnh Như Nguyệt không hề có chút thương tổn nào.
Duệ bối tử nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Ngươi lúc ấy có cho nàng lựa chọn không?
“Hay trực tiếp bỏ nàng ở lại?”
Thấy Cố Tu im lặng, Duệ bối tử chợt hiểu, trả lời: “Ngươi không cho nàng cơ hội được hỏi thì làm sao biết, liệu nàng có tình nguyện lựa chọn nguy hiểm, muốn cùng ngươi một chỗ không?”
Sự kiện ám sát kia đã từng là cái mà Cố Tu hận phế Thái tử nhất, những ngày đó hắn phải kìm nén thật sâu, không ăn không ngủ tìm cách hạ bệ phế Thái tử, chính là sớm hạ gục hắn.
Giờ khắc này, hắn phát hiện ra, mình lại tạo thêm tổn thương cho Thẩm Tinh Ngữ.
Nếu như Thẩm Tinh Ngữ đã tích quá nhiều thất vọng về hắn mà rời đi, vậy thì tất cả những gì nàng gặp phải, đều do một tay hắn đưa đến.
Nàng sẽ còn tha thứ cho hắn sao?
Mặt hồ rộng lớn như vậy nàng vẫn nhất định lội qua, cho dù có mệt chết cũng nhất định phải rời xa hắn?
Chén mỳ chay giá ba văn tiền là như thế nào?
Cố Tu tìm được quán ăn nhỏ trong một con hẻm đổ nát, người bán hàng sờ chiếc khăn vắt trên vai, nhìn quần áo Cố Tu từ trên xuống dưới.
Ăn mặc như vậy mà lại muốn tô mỳ 3 văn tiền!
Nhà này lụn bại à?
“Mỳ Dương xuân chỉ có nước với mỳ, không thêm gì đâu”
Cố Tu: “Chính là món đó”
“Ngồi bên kia đi”, chủ quán vẻ mặt đầy khinh thường, chỉ về phía cái bàn.
Cố Tu không nói gì, ngồi theo hướng được chỉ, trên mặt bàn có một lớp dầu mỡ, sờ vào còn thấy nhớp nhúa, chiếc bàn đen đúa cao đến bắp chân, đũa lại càng không sạch.
Rất nhanh chủ quán đã nấu xong mỳ, bà vợ chủ quán bê tô mỳ tới, đó là chiếc tô sứ màu đen thô kệch, còn có vài chỗ bị sứt mẻ, bên trong chỉ có sợi mỳ được nấu chín, không có thêm bất cứ mùi vị gì.
Cố Tu cầm đũa, trầm mặc ăn, không nói một lời.
Song Thuỵ tuy là hạ nhân nhưng chưa từng ăn món nào không mùi vị như vậy, mặt nhăn nhó, như kiểu không phải ăn cơm mà là độc dược, yên lặng bỏ đũa xuống.
Thấy ánh mắt Cố Tu, hắn ngượng ngùng: “… Không đói, buổi tối ăn nhiều”
Cố Tu thu hồi ánh mắt, ăn hết chỗ mỳ trong tô rồi mới để đũa xuống.
Đừng nói Cố Tu, ngay cả Song Thuỵ cũng chưa bao giờ mua món gì giá 6 văn tiền. Song Thuỵ lấy đồng bạc nhỏ nhất đặt xuống, nương tử dọn bàn kinh ngạc: “Các ngươi cho nhiều quá”
Nương tử có chút ngượng ngùng: “Nếu biết các ngươi có bạc, nói sớm thì cho thêm thịt dê tưới dầu lên, cũng không bằng chỗ bạc này đâu.
“Tội gì phải ăn cái mỳ Dương xuân đạm bạc này”
Cố Tu đặt tay trên đầu gối hỏi: “Một quan thái thái cao môn đại hộ, có cẩm y ngọc thực, có nô tỳ hầu hạ nàng lại không muốn, chọn cuộc sống chỉ được ăn tô mỳ như thế này, là vì cái gì?”
Nữ tử nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhất định là bị oan ức quá lớn, ăn cái gì cũng đều không có cảm giác”
- --
Lần này Thẩm Tinh Ngữ ra ngoài, mang về rất nhiều thứ mà Đại Khánh không có. Những thứ này phải trồng trong mùa xuân mới tốt, Thẩm Tinh Ngữ lăn lộn một hồi trên giường rồi đứng dậy.
Nàng chọn bộ áo thêu hoa thuỷ tiên, áo khoác màu xanh, váy cạp cao thêu hoa sương, chải tóc gọn gàng để tiện làm việc rồi đi ăn sáng.
“Sao lại có tuyết yến?” Thẩm Tinh Ngữ ngồi xuống hỏi, tuyết yến này là đồ rất quý giá, phần lớn được tiến cung, chỉ còn một số rất ít chỉ có những thế gia cực kỳ tôn quý mới có được.
Thư Nhàn ho khan một tiếng: “Cái đó, của Lý đại nhân phủ Nội vụ”
Thẩm Tinh Ngữ nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn sáng: “Ngươi mới tìm được đầu bếp à?
“Thức ăn này so với trước tinh tế hơn”
Thư Nhàn không nhìn Thẩm Tinh Ngữ, nói: “Mới đổi, nấu nướng tốt hơn”
Nàng dùng muỗng khuấy cháo, nói: “Đúng rồi, phủ Trấn Quốc công muốn dùng hoa của vườn chúng ta, ngươi thấy sao?
“Có nhận không?”
Thẩm Tinh Ngữ gắp một miếng cá sốt, đầu cũng không ngẩng lên: “Tìm lý do từ chối”
Thư Nhàn: “Ngay cả chuyện làm ăn với phủ cũng không muốn sao?”
Thẩm Tinh Ngữ: “Không muốn”
Nàng cảm giác có chút không đúng: “Ngươi sao vậy?”
Nuốt miếng cháo, ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Thư Nhàn: “Vì sao từ tối hôm qua đến giờ, ngươi luôn nói về hắn?”
“Ta có à?” Thư Nhàn nuốt miếng cháo trong miệng: “Ta chẳng qua tự nhiên nhớ thì thuận tiện hỏi thôi.
“Những vườn hoa khác vỗ ngựa cũng không đuổi kịp vườn chúng ta, quản sự bên kia chắc nghe danh tiếng của vườn chúng ta, muốn đặt hoa cũng là chuyện bình thường”
Thẩm Tinh Ngữ đặt đũa, thái độ rất kiên quyết: “Vậy cũng không làm.
“Phủ Trấn Quốc công, kể cả điền trang cũng không làm”
Thư Nhàn: “Không làm không làm, cũng có nói là nhận đâu, ngươi đừng giận”
Thẩm Tinh Ngữ ăn sáng xong, đeo mạng ra đồng làm việc, Thư Nhàn bên này lập tức quay về nói chuyện với quản sự của Cố Tu.
“Đại nhân, bọn họ nói không dư hoa, không nhận được đơn này”, quản sự quay về phủ Trấn Quốc công, lập tức bẩm báo: “Bọn họ trả lại tiền đặt cọc”
Cố Tu nhìn ngân phiếu bị trả lại nguyên vẹn, trong mắt đầy vẻ ấm ức.
Nàng ngay cả hoa còn không cho vào phủ Trấn Quốc công, nói gì đến người?
Nàng đã quyết định đời này không quay trở lại nữa sao?
Giống như có linh cảm, trong lồng Tiểu Khiết Tiểu Bạch vỗ cánh kêu gù gù.
Cố Tu sờ cái lồng, khoé miệng nhếch lên khổ sở: “Đừng kêu”
Hắn thở dốc, làn khói tím bốc lên từ hương liệu đang đốt, chính là mùi hương của Thẩm Tinh Ngữ.
Trong mắt hắn vẩn đục màu đen sâu thẳm.
… Kêu cũng vô ích.
Nàng không muốn chúng ta.