Cho dù các đại thế gia Thượng kinh đều có vườn hoa rất đẹp của mình, nhưng vườn hoa Nguyên Trân vẫn là một nơi hoàn toàn khác, có non xanh nước biếc, gió thổi chim bay, sáng sớm có sương mù bảng lảng, buổi chiều có hoàng hôn tuyệt đẹp, sóng lúa trải dài trùng điệp xa xa, mang theo mùi thơm thoang thoảng của thóc lúa.
Cùng là hoa, nhưng hoa do nàng trồng luôn tốt hơn rất nhiều hoa của những vườn khác, màu sắc rực rỡ, không nói đến việc nàng chăm sóc bằng nhiều vật phẩm trân quý, thẩm mỹ của nàng còn cực tốt, cho dù là hoa bình thường nhất, trong vườn của nàng được thiết kế xen lẫn độc đáo, cũng lộ vẻ đẹp giữa muôn loài hoa quý giá.
Vườn hoa như tiên cảnh, các phu nhân thế gia luôn thích thường xuyên lui tới.
Thẩm Tinh Ngữ thường không tự mình làm việc, chủ yếu chỉ đạo các nhân công, tỳ tử đã làm lâu năm, nên ngón tay của nàng vẫn tươi non như củ hành, nhưng nàng vẫn thích việc tưới hoa.
Sống cùng hoa lâu, nàng càng hiểu rõ vì sao Bạch Nguyên lại thích trồng hoa, so với việc giao thiệp với con người, trồng hoa thực sự là một công việc đẹp đẽ thuần tuý, mà vừa vặn Thư Nhàn lại giỏi xã giao, thích náo nhiệt, Thẩm Tinh Ngữ thì ngược lại, vì thế hai người phối hợp với nhau rất ăn ý.
“Châu Châu!”
Cái người Thư Nhàn kia chưa thấy bóng, giọng cố ý thô trọng đã tới trước: “Mau tới đây, vi phu mang cho nàng vịt bát bảo của Tuý Tiên cư, mau tới nếm thử”
Thẩm Tinh Ngữ: “…” xoa xoa trán, Thẩm Tinh Ngữ hoài nghi nàng ta thật sự nghĩ mình là nam tử.
Mỗi lần đi ra ngoài xã giao ăn uống, nếu đi trà lâu đều bỏ một ít thức ăn ngon vào túi mang về cho nàng, nếu đi chợ thì sẽ mua cho nàng một ít đồ chơi nho nhỏ, tóm lại chưa bao giờ nàng đi tay không quay về, cho dù chỉ là một xâu kẹo hồ lô hay một cái tượng con nít.
Trong mắt mọi người, hai người là đôi thần tiên quyến lữ. Ai cũng biết, chủ nhân vườn hoa Nguyên Trân là một đôi ân ái phu thê, tỳ tử bà tử thường hay dùng chuyện này chọc ghẹo Thẩm Tinh Ngữ.
Lúc này, tỳ tử bà tử lại mập mờ nhìn Thẩm Tinh Ngữ cười một tiếng, chu miệng lên, rối rít đặt các bình tưới nước xuống rồi đi ra ngoài, không quên chọc ghẹo Thẩm Tinh Ngữ vài câu.
Thẩm Tinh Ngữ ngẩng đầu nhìn khung cửa, phu thê giả bọn họ còn khiến người ta hâm mộ hơn cả các cặp phu thê thật!
Tia nước phun ra, Thư Nhàn đi tới, cầm bình tưới trên tay Thẩm Tinh Ngữ, dắt nàng đi về phía bàn đá, ấn nàng ngồi xuống: “Còn nóng đó, đừng để nguội, nguội ăn không ngon”
Thẩm Tinh Ngữ tháo mạng che mặt xuống, Thư Nhàn nhanh chóng gỡ dây buộc, mở túi giấy ra, mùi dầu mỡ thoang thoảng trong không khí, con vịt được nướng vàng lớp da bên ngoài, trông hết sức đẹp mắt, nhìn là muốn thèm ăn.
Thư Nhàn thuần thục đưa chân vịt vào miệng Thẩm Tinh Ngữ, Thẩm Tinh Ngữ ăn luôn trên tay nàng, thoả mãn liếm môi: “Thật ngon,
“Cảm ơn ngươi nha”
Thư Nhàn độ này học kiểu của những nam nhân xấu xa kia rất nhanh, càn rỡ vuốt tóc mai của nàng: “Làm thê tử ta hạnh phúc không?”
Thẩm Tinh Ngữ cắn một miếng thịt vịt, dưới cái nhìn chết người của Thư Nhàn, ung dung mỉm người, nghiêng đầu dựa vào vai nàng: “Hạnh phúc ngất đi!”
Thư Nhàn vui vẻ vểnh mép, nàng thích cuộc sống bây giờ, ban ngày bận bịu công việc, khuya về nhà, hai người cùng nhau vừa ăn cơm vừa nói cười.
Chỉ là hôm nay trên đường lại lần nữa nhìn thấy cáo thị, nhất đẳng Lộc đỉnh công mới được phong lại tiếp tục tìm thê tử, nàng có chút buồn buồn không vui: “Ngươi thật thích cuộc sống bây giờ sao?”
“Dĩ nhiên”, Thẩm Tinh Ngữ nói không chút nghĩ ngợi, ngồi thẳng dậy chuyên tâm ăn vịt bát bảo: “Ta vui vì gặp được ngươi chúng ta ở cùng nhau thật là hạnh phúc.”
Nàng khó có thể tưởng tượng, nếu không gặp Thư Nhàn, chỉ có một mình thì sẽ cô đơn đến thế nào.
Nàng là một người rất sợ cô đơn.
Từ buổi tối phủ Túc thánh công bị thiêu huỷ kia, nàng liền có một tật xấu, đó là rất ghét ở một mình.
Lúc mới bắt đầu trốn ra, lòng nàng luôn cảm thấy sợ hãi, nhất là vào buổi tối, giờ có hai người, nàng ngủ cũng yên ổn hơn.
Trong nháy mắt, Thư Nhàn thật không muốn nhìn thấy những cáo thị kia, nàng mím môi, vẫn nói: “Tiền phu tôn quý của ngươi lại tiếp tục tìm ngươi, trên đường lại dán cáo thị nữa rồi, thanh thế thật lớn, phỏng đoán hắn lại muốn lật đi lật lại Thượng kinh mấy lần nữa”
Thẩm Tinh Ngữ ngẩn người ra một chút, rất nhanh đã khôi phục tinh thần: “Ta sẽ không trở về, ngươi đừng suy nghĩ nhiều”
Thư Nhàn nói: “Thân phận này của hắn mà lại tìm ngươi lâu như vậy, cũng rất là hiếm thấy”
Nam nhân thế gian đều là bạc tình, thế gia công tử ưu tú quá mức, từ những gì nàng tiếp xúc được với các nam nhân kia, Cố Tu là cực kỳ hiếm có, không nạp thiếp, giữ thân tốt, lại tìm kiếm nàng lâu như vậy.
Thẩm Tinh Ngữ nói một cách bình thản: “Không nói đến hắn nữa,
“Thế tử phi phủ Trấn Quốc công đã chết, ta là Bạch Trân Châu”
Thư Nhàn thấy nàng thật sự không có ý muốn về, liền nói theo nàng: “Được, không về”
Nàng khêu lửa trong cái lò lên, pha trà cho Thẩm Tinh Ngữ: “Nam nhân có thể sủng ái như thế nào thì ta cũng đều có thể cho ngươi như thế, nhất định làm cho ngươi hạnh phúc hơn cả việc làm một thê tử thật sự.
“Nào, buổi tối muốn ăn gì, vi phu tự làm cho nàng”
Thẩm Tinh Ngữ cười khúc khích, điểm chóp mũi nàng.
- --
Ngay sau ngày diệt trừ phế Thái tử mưu phản, Cửu hoàng tử được ban thánh chỉ phong làm Thái tử, làm chủ Đông cung đã lâu, giám quốc được vài tháng, đế vương thấy hắn vẫn hiếu thuận ngoan ngoãn như cũ, cho dù hôm nay ông mơ hồ nâng đỡ Tam hoàng tử, Cửu hoàng tử vẫn không có bất kỳ bất mãn nào, mọi chuyện xử lý không tệ, đế vương đối với hắn vẫn đầy yêu thương, không có nghi kỵ gì.
Cố Tu châm trà cho Cửu hoàng tử, nói: “Bệ hạ muốn nâng đỡ Tam hoàng tử, ngài liền để cho hắn ở trong triều thể hiện nhiều hơn, đừng để cho bệ hạ thấy ngài là người không bao dung, nếu trấn áp hắn, bệ hạ sẽ cảm thấy người không có lòng dạ.
“Người làm cha luôn hy vọng mỗi hài tử của mình đều có một kết cục tốt, hôm nay ngài ngồi trên vị trí này, điều phải làm chính là hiền đức, khoan hậu”
Cửu hoàng tử thấy hắn lông mày nghiêm túc, trên người vẫn là vẻ cẩn trọng, cười nói: “Hiện tại ta đã ổn định địa vị, ngươi nên thả lỏng một chút, học cách tận hưởng cuộc sống. "
Cố Tu sửng sốt một lát, sau đó nhận lại tách trà: “Là ta hồ đồ, điện hạ vốn là tính tình khoan hậu, đã làm rất tốt, không cần ta nhắc nhở”
“Ngươi đó, chính là mệnh vất vả, lúc nào cũng căng thẳng, chỉ biết làm việc, không biết hưởng thụ cuộc sống”, Cửu hoàng tử thần thần bí bí nói: “Hôm nay ta sẽ dạy ngươi buông lỏng hưởng thụ”
Vừa nói hắn vừa vỗ tay, cửa điện vũ mở ra, một đám vũ cơ xinh đẹp đi vào, làn váy bồng bềnh phiêu dật, đợi những vũ cơ này vào giữa chính điện, eo cong xuống như cánh hoa, ở giữa lộ ra một nữ nhân, dải lụa trắng tung bay, lộ ra một dung nhan tinh xảo như hoa, khuôn mặt mỹ lệ, rạng rỡ như mây, vừa như những giọt châu trong veo trên cánh phù dung sau cơn mưa.
Cố Tu ngây người, quên cả uống trà.
Cái người sáng ngời trong trẻo ở giữa đó, hắn tưởng là Thẩm Tinh Ngữ trở lại, môi hé mở nụ cười.
Cửu hoàng tử thấy Cố Tu chịu nhìn vũ cơ, trái tim cuối cùng cũng thả lỏng, có triển vọng!
Ánh mắt Cửu hoàng tử quét qua, tỏ vẻ khích lệ, vũ cơ kia hiểu ý, gót sen bước tới bước lui, dải lụa trắng phất qua mặt Cố Tu, để lại mùi hương nhẹ nhàng của thiếu nữ.
Điệu vũ kết thúc, vũ cơ ôn nhu quỳ xuống dưới chân Cố Tu, Cửu hoàng tử nói: “Nô này tên là Yểu Hương, đã lâu như vậy bên cạnh ngươi cũng không có ai nóng lạnh, mang về làm bạn còn tốt hơn đêm dài cô đơn buồn tẻ”
Cửu hoàng tử thấy Cố Tu rũ mắt không nói gì, lại ra lệnh: “Yểu Hương, ngẩng mặt lên”
“Ngươi nhìn mặt nàng một cái.
“Có phải rất giống thế tử phi hay không?”
Thiếu nữ nằm bên chân ngửa cổ lên, ôn nhu nói: “Cầu xin đại nhân rủ lòng thương xót”
Cố Tu nhướn mi nhìn sang, yên lặng hồi lâu nói: “Có mấy phần giống”
Cửu hoàng tử thấy Cố Tu thấp giọng, vừa định hừ một tiếng thì Cố Tu lại nói: “Nhưng cũng không phải là nàng”
Cửu hoàng tử lại thót tim một cái, Cố Tu hỏi: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
Vũ cơ nhìn Cố Tu thật sâu, tim như nhảy lên, chỉ cảm thấy ánh mắt của vị đại nhân này như vòng xoáy cuốn hút người, người quyền cao chức trọng như vậy mà tình cảm trong mắt như muốn tràn ra:
“19”
“19”, Cố Tu than một tiếng: “Nếu nàng ở đây, cũng qua sinh thần 19 rồi.
“Chắc chắn đẹp hơn ngươi gấp mấy lần.”
Vẻ ngượng ngùng trên mặt vũ cơ biến mất, nhưng lại nghe Cố Tu nói với Cửu hoàng tử: “Xoá nô tịch cho nàng đi”
Cửu hoàng tử mừng rỡ: “Ta cho người mang đến phủ cho ngươi”
“Không cần”, Cố Tu phất tay một cái: “Thưởng chút bạc, trả nô tịch, để nàng thích đi đâu thì đi, ta không thu”
Cửu hoàng tử không đồng ý nói: “Ngươi cũng nói là rất giống, thế tử phi không tìm về được, ngươi tỉnh táo một chút, nếu nàng còn sống, sao ngươi không tìm được nàng?
“Nàng đã về cõi tiên rồi.
“Ngươi tìm một người an ủi thì có gì không tốt?”
Vũ cơ lanh lợi nắm một đoạn áo bào của hắn, thanh âm nhu nhược như gió: “Đại nhân, nô có thể phục vụ tốt cho ngài, an ủi ngài”
Cố Tu hất tay nàng ra: “Nàng có thành tro bụi, cũng không tới một vũ cơ như ngươi tới thay”
Cửu hoàng tử phất tay một cái, vũ cơ che miệng lui ra.
“Ngươi đó, sao cứ tự làm khổ mình”, Cửu hoàng tử nói: “Thế tử phi đã đi lâu như vậy, ngươi định như vậy đến bao giờ, cả đời à?”
Cố Tu đứng dậy: “Trong phủ còn có việc, thần cáo lui”
“Biểu ca”
Cố Tu vừa nói xong, Thịnh Như Nguyệt từ sau bình phong đi ra, hướng về phía Cửu hoàng tử, ôn nhu gọi.
Thịnh Như Nguyệt đã mang thai 6 tháng, Cửu hoàng tử đỡ tay nàng: “Ngồi qua đây”
Thịnh Như Nguyệt ngồi xuống cùng Cửu hoàng tử, Cửu hoàng tử nói: “Ngươi có biết vũ cơ đó là Như Nguyệt mất bao nhiêu công sức mới tìm ra được, nàng không đành lòng thấy ngươi bơ vơ, thường nhắc tới ngươi, ngươi thật phụ tâm ý của nàng”
Cố Tu không tiếng động liếc nhìn cái bụng lớn của Thịnh Như Nguyệt, bình tĩnh hỏi: “Thai kỳ còn mấy tháng?”
“Còn 3 tháng”, Thịnh Như Nguyệt trả lời.
Cửu hoàng tử sờ bụng Thịnh Như Nguyệt, khoé mắt chân mày đều là niềm vui: “Còn 3 tháng nữa là ta làm cha rồi, cũng muốn Đông cung náo nhiệt lên. Ngươi đó, nghe ta khuyên một câu, nghiêm túc suy nghĩ đến lời của ta, tái giá đi, có hài tử là có một gia đình mới, vui vẻ mới tốt”
Thịnh Như Nguyệt nói: “Đúng vậy, biểu ca, di mẫu một mực mong chờ người thành hôn, hôm qua ta đi thăm bà, phát hiện trên đầu bà đã có tóc bạc.
“Di mẫu mới 42”
Cố Tu mím môi: “Thần cáo lui”
Cửu hoàng tử nhìn bóng lưng Cố Tu, thở dài nói: “Làm thế nào bây giờ,
“Hắn vẫn còn bướng bỉnh như vậy, định cô độc cả đời sao.
“Sao thế?”
Thấy Thịnh Như Nguyệt không trả lời, chằm chằm nhìn theo bóng lưng Cố Tu ngẩn người, Cửu hoàng tử bóp bóp tay nàng hỏi nhỏ.
Thịnh Như Nguyệt giật mình: “Không có gì, chỉ là khổ sở thay biểu ca”
Cửu hoàng tử cúi người, nghe tim đứa trẻ đập trong bụng, đây là trò chơi yêu thích nhất của hắn.
Bụng Thịnh Như Nguyệt bỗng có dấu vết chuyển động, là đứa nhỏ đang nghịch, Cửu hoàng tử sờ sờ bụng, cười:
“Có lão bà hài tử tốt biết bao,
“Cố Tu khi nào nếm được niềm vui này?”
Cố Tu rời khỏi Đông cung, vốn đang đánh ngựa chạy, đột nhiên dừng lại trước một đám người ăn xin.
Hắn tháo hà bao bên hông xuống, lấy ra một đồng bạc: “Chỉ cần nói theo ta một câu, số bạc này là của ngươi”
Tên ăn xin đang ôm cái bát mẻ sứt sẹo ngẩn người ra, đời này hắn chưa thấy cách kiếm tiền nào dễ như vậy: “Quan gia ngài nói gì?”, chỉ cần cho bạc, bắt ta chửi chính mình cũng được!
Cố Tu: “Thế tử phi còn sống”
Tên ăn xin: “…” vậy thôi hả?
“Thế tử phi còn sống”, tên ăn mày chần chừ lặp lại, thấy người này quả nhiên đưa bạc tới, hắn cầm cắn vào một góc, là bạc thật!
“Thế tử phi còn sống”
“Thế tử phi còn sống”
…
Đám ăn mày thấy kiếm tiền ngon quá liền bu tới, Song Thuỵ cúi đầu ở bên cạnh, cung kính chờ Cố Tu phát bạc xong để về phủ, không ngờ Cố Tu lại ra lệnh: “Đi tiền trang đổi một ngàn lượng bạc vụn tới”
Phát tiền ngoài đường phố, người xếp thành một hàng dài, Cố Tu phát đi mấy giỏ tiền, hài lòng phủi bụi không có trên người rồi lại lên ngựa, từ đêm nay, hắn về ở Triêu Huy viện…