“Đúng vậy!” Diệp Lâm bình tĩnh gật đầu.
Thấy không tìm lầm người, Hình Trung thay đổi sắc mặt, lạnh giọng cảnh cáo: “Nhãi ranh, thiếu gia nhà tao phái tao nói vài lời với mày, bọn tao vì gốc linh chỉ nghìn năm kia mới đến đây, hi vọng mày có thể từ bỏ ra giá, nể mặt nhà họ Trương Phụng Thiên bọn tao một lần.”
Nhà họ Trương Phụng Thiên?
Nghe vậy, Hà trai chủ mới vừa tỉnh lại lập tức thay đổi sắc mặt.
“Là nhà họ Trương - nhà giàu số một Phụng Thiên đấy hả?” Hà trai chủ giật mình hỏi.
“Ha ha...” Hình Trung cười ngạo nghễ: “Ngoài nhà họ Trương kia ra, thì trong cả Phụng Thiên, có ai dám tự xưng là nhà họ Trương nữa?”
Hà trai chủ nghe vậy thì vừa giật mình vừa sợ hãi. Giật mình là vì Diệp Lâm dám tăng giá lên đến năm tỷ. Sợ hãi là vì đối tượng tranh giá là nhà giàu số một Phụng Thiên.
“Được được được!” Hà trai chủ liên tục nhún nhường: “Chúng tôi đương nhiên phải nể mặt nhà họ Trương Phụng Thiên rồi. Chúng tôi sẽ không ra giá nữa...”
Theo Hà trai chủ, có thể thoát thân khỏi tranh giá mù quáng, còn có thể khiến nhà họ Trương nợ một lần ân tình, loại chuyện một mũi tên bắn trúng hai con chim này, tại sao lại không chứ?
“Câm miệng!” Diệp Lâm lạnh lùng cắt ngang lời nói nịnh nọt đối phương của Hà trai chủ: “Ông có tư cách nói chuyện hả?”
Hà trai chủ ngây người, lại thay đổi vẻ mặt, giật mình nói: “Không phải chứ, chẳng lẽ cậu còn định ra giá với nhà họ Trương Phụng Thiên để giành linh chỉ nghìn năm?”
“Tôi biết rồi.” Diệp Lâm bình tĩnh đáp lại: “Quay về nói với thiếu gia nhà anh rằng ở đây là hội đấu giá, dù anh ta coi trọng cái gì, thì cũng phải ra giá cao mới được.”
“Tôi không hề biết Trương gì gì hết, vì sao phải nể mặt các anh?” Cái gì? Diệp Lâm vừa dứt lời, không khí trong phòng bao lập tức trở nên nặng nề.
Hà trai chủ hoảng sợ trợn mắt, để lộ ra vẻ khó có thể tin, cả người không kiềm được run rẩy.
Tên họ Diệp kia... dám chống đối nhà họ Trương Phụng Thiên?
Đây là một chuyện nghiêm trọng hơn cả chuyện đấu giá thành công mà không có tiền chỉ trả.
Đắc tội nhà họ Trương Phụng Thiên, chắc là đến chết cũng không có chỗ chôn.
“Hít..” Hà trai chủ bị dọa đến mức liên tục hít khí lạnh, cuối cùng không hít nổi nữa, đôi mắt nhắm lại, bị dọa ngất đi lần nữa.
“Mày là cái thứ gì? Mày có tư cách gì ra giá với thiếu gia nhà tao?” Lúc này, mặt mày Hình Trung trở nên âm trầm hơn nữa. “Mẹ nó, tao không hề muốn ra tay với loại không tên không họ như mày!”
“Nhưng nếu mày không biết sống chết, thì tao sẽ làm theo lời thiếu gia là đánh gãy chân chó của mày!”
Dứt lời, Hình Trung bước lên trước, định ra tay đánh Diệp Lâm.
“Ai cho phép mày đi vào?”
Thấy Hình Trung không chỉ dám đá cửa, không mời mà đến, còn tự ý đi vào phòng bao, chuẩn bị đánh mình, Diệp Lâm liền đập mạnh xuống bàn, khiến một cốc nước bằng sứ trên bàn bay lên.
Ngay sau đó, cốc nước đang ở giữa không trung bị vỡ thành vô số mảnh sứ vụn.
Diệp Lâm vung tay lên, mảnh sứ giống như viên đạn bay nhanh về phía Hình Trung.
“A!H!"
Có tiếng hét thảm thiết vang lên, Hình Trung bụm cả khuôn mặt mình lại. Mảnh vụn rậm rạp giống như cấy mạ trải dài khắp khuôn mặt gã.
“Mặt tao..”
Hình Trung bụm mặt, vô thức lùi ra sau.
Đến tận giây phút này, gã mới nhận ra được mình đang đối mặt với một đối thủ đáng sợ như thế nào.
Chỉ là một cốc sứ bình thường, lại có thể biến thành vũ khí sắc bén gây tổn thương người khi ở trong tay đối phương.
Nếu những mảnh vỡ vừa rồi không đâm vào khuôn mặt mình, mà đâm vào cổ họng mình, thì chắc là hiện giờ mình đã thành thi thể.
Nghĩ đến đây, Hình Trung run rẩy cả người, còn rất sợ hãi. Thảo nào đối phương dám không nể mặt nhà họ Trương Phụng Thiên. Hóa ra là người ta có đủ thực lực để làm vậy.
“Trở về nói với nhà họ Trương là tao nhất định phải được gốc linh chi nghìn năm kia” Diệp Lâm lạnh lùng nói.
Danh Sách Chương: