“Đại Tiên, tôi giao thằng nhãi này cho ngài đối phó!”
“Tam Gia cứ yên tâm, tôi sẽ tự mình xét nát hắn!”
Hoàng Tam Gia giống như một người đóng hai vai, tự nói chuyện với chính mình, cảnh tượng càng thêm quỷ dị.
“Diệp tiên sinh cẩn thận!”
Bạch Nãi Nãi nhìn thấy cảnh này cũng hơi run run:
“Hoàng Tam Ga đã hoàn toàn bị Hoàng Đại Tiên bám vào người rồi. Hơn nữa, lần bám vào người này có độ hoàn thành cực kì cao, khiến ông ta trở nên rất khó xử lý.
Đây là lần đầu tiên Bạch Nãi Nãi nhìn thấy Hoàng Tam Gia hoàn toàn biến thành dáng vẻ Hoàng Đại Tiên, gần như không còn một chút hình người nào.
Đây cũng là một hành động rất nguy hiểm. Bởi vì phản tổ hoàn toàn rất có thể không biến lại hình người được nữa.
Có thể thấy là Hoàng Tam Gia vì đối phó với Diệp Lâm, gần như là không hề giữ lại mà hiến hết mình ra ngoài.
Diệp Lâm nhìn thoáng qua Hoàng Tam Gia đã hoàn toàn thay đổi, cảm thấy hơi ngẩn ngơ.
Rốt cuộc thì đây là lần đầu tiên anh thấy năng lực phản tổ bám vào người. Không biết đạo hạnh của vị Hoàng Đại Tiên kia thế nào nữa.
Hoàng Tam Giang chợt bay vụt qua, giống như quỷ mị, biến mất trong bóng đêm.
Lúc xuất hiện lần nữa, nó giống như là một con sói đơn độc lao ra khỏi bóng tối.
Nó lao về phía Diệp Lâm từ sau lưng. Bộ mặt dữ tợn, mặt mũi hung tợn.
Năm ngón tay xòe ra giống như đao thép sắc bén có thể xé nát mọi thứ.
Lúc Hoàng Tam Gia hiện thân, Diệp Lâm cảm thấy trước mắt trở nên mơ hồ.
Đối phương thế mà lại đi vận dụng một loại lực lượng ảo thuật nào đó mê hoặc tinh thần mình.
Đồng thời, bên trong đầu còn vang lên tiếng nói mang tính mê hoặc của Hoàng Đại Tiên.
“Nhãi ranh, mày thấy tao giống người hay giống tiên?”
Nếu đổi làm người khác, khi đối mặt với vấn đề này, dù có trả lời thế nào thì tinh thần cũng sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí là bị tấn công, kết quả sẽ rơi sâu vào. trong ảo giác, đứng yên giống người gỗ, để mặc cho Hoàng Tam Gia tấn công.
Nhưng Diệp Lâm sao có thể bị cái loại ảo giác này mê hoặc được!
“Tao thấy mày không giống người, cũng không giống tiên, mà giống một con chồn!"
“Nghiệt súc, dám làm ra vẻ ngay trước mặt tao hải” “Còn khôn mau hiện nguyên hình!”
Diệp Lâm nheo mắt, lập tức tránh thoát được sự khống chế về tinh thần của đối phương.
Sau đó, anh quát lớn một tiếng.
Lúc Hoàng Tam Gia nhào vào trước mặt anh, anh nhẹ nhàng giơ tay lên phía trước...
Răng rắc!
Cái cổ nhỏ yếu của Hoàng Tam Gia thế mà lại bị Diệp Lâm bóp chặt trong lòng bàn tay.
Giống như là Tử Thần bóp chặt cổ họng, không dám nhúc nhích một chút nào.
Trong chớp mắt, sau lưng Hoàng Tam Gia toát mồ hôi lạnh.
Ông ta thậm chí không thấy rõ đối phương ra tay như thế nào, thì đã bị đối phương bóp cổ họng rồi.
Huống chỉ, ảo cảnh mà ông ta thi triển, hoàn toàn không có hiệu quả. Thằng nhãi này... sao lại mạnh thế chứ?
Dù có đạo hạnh như Hoàng Đại Tiên, thì cũng có vẻ không hề có sức phản kháng trước Diệp Lâm.
“Đại thần... tha... tha mạng đi...” Hoàng Đại Tiên thấy mình đánh không lại thì lập tức chịu thua xin tha: “Tôi không dám xen vào chuyện của người khác nữa... Chuyện này không liên quan đến tôi... đừng giết tôi... đừng hủy đạo hạnh của tôi... thả tôi đi...”
Danh Sách Chương: