"Kể ra thì tôi và nhà họ Diệp của cậu cũng có chút quan hệ!"
Ở một khía cạnh nào đó, Khổng Hữu Vi chính là người chống đỡ lớn nhất của nhà họ Diệp.
"Mà lần này, tôi cho người tới phong tỏa công ty nhà họ Bạch cũng chính là vì ông nội của cậu đã tới gặp tôi!"
Vừa nói, Khổng Hữu Vi vừa cười ngượng ngùng.
Cảm giác như vừa mang quân đi đánh người mình vậy.
Ông nội chống lại cháu nội, còn ông ta lại chống lại sư đệ của mình? "Ờm, sư huynh, không giấu gì huynh!"
Diệp Lâm cũng thở dài, kể lại tất cả những gì mình đã trải qua trong những năm qua.
Nghe xong, Khổng Hữu Vi vô cùng ngạc nhiên, tức giận nói: “Người phụ nữ ác độc này thật là quá đáng! Khó trách sư đệ lại muốn đoạt lại nhà họ Diệp, xem ra là do nhà họ Diệp tự mình chuốc lấy!"
"Thế mà tôi lại tiếp tay cho kẻ ác!"
Diệp Lâm nói thêm: “Khi tới đây, tôi có nghe nói Bộ Tài chính đã ra lệnh cho tập đoàn Bạch Thị đình chỉ kinh doanh để chấn chỉnh và thu hồi số cổ phiếu đó.”
"Xin sư huynh thu hồi mệnh lệnh, tôi có thể cam đoan, quỹ của tập đoàn Bạch Thị không có vấn đề gì. Sau này, tập đoàn Bạch Thị cũng sẽ tiến vào ngành dược phẩm, nhất định sẽ tăng trưởng nhanh chóng."
Khổng Hữu Vi cười nói: "Sư đệ yên tâm, nếu là hiểu lầm thì đương nhiên tôi sẽ thu lại mệnh lệnh, không lại làm khó nhà họ Bạch."
"Nhân tiện, vụ án năm đó sư đệ bị vu oan, tôi cũng sẽ đi tìm người của Bộ Công an để minh oan cho đệ!"
"Cảm ơn sư huynh." Diệp Lâm thấy trên bàn của Khổng Hữu Vi còn có một đống tài liệu lớn. Hôm nay là thứ hai, chắc hẳn ông ấy rất bận rộn, anh bèn đứng dậy nói lời tạm biệt: "Nếu không có việc gì khác thì tôi xin phép đi trước."
“Được rồi!" Khổng Hữu Vi không khách khí, đứng lên tạm biệt: “Tôi có hơi bận chuyện công vụ, ngày khác rảnh rỗi, tôi sẽ mời cậu uống rượu, tiện thể giới thiệu với một số đệ tử khác của cựu thủ tướng."
"Phần lớn người trong lục bộ đều là người cựu thủ tướng, cho nên về sau gặp phải phiền toái gì thì cậu cứ đến tìm bọn tôi."
Nói xong, Khổng Hữu Vi trả lại lá thư của cựu thủ tướng cho Diệp Lâm.
"À, đúng rồi!" Trước khi rời đi, Diệp Lâm đột nhiên nhớ tới điều gì, bèn lấy ra một viên đan dược mình đã luyện chế tối hôm qua: “Sư huynh, nếu sư huynh tin tôi thì có thể uống viên thuốc này, nó giúp kéo dài tuổi thọ, loại bỏ tất cả bệnh tật."
"Hả? Thật sự thần kỳ như vậy sao?" Khổng Hữu Vi cầm lấy viên đan dược, do dự một chút rồi cho thẳng vào miệng.
Đột nhiên, ông ấy cảm thấy một dòng điện ấm áp chạy khắp cơ thể và tứ chỉ.
Khi Diệp Lâm xuống lầu rời đi, tác dụng của thuốc đã phát huy hoàn toàn, sự mệt mỏi của ông ấy cũng biến mất.
Khổng Hữu Vi không chỉ tràn đầy năng lượng mà hiệu quả công việc cũng tăng lên rất nhiều, cảm giác mình như trẻ ra mười tuổi.
"Thần dược! Đúng là thần dược mài!"
"Tiểu sư đệ của mình đúng là không tầm thường!"
"Mắt nhìn của cựu thủ tướng vẫn chính xác như vậy!"
Danh Sách Chương: