Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lâm ngửi thử một cái rồi lập tức trả lời: “Nó được luyện chế từ hơn năm mươi thảo dược, hiệu quả tốt hơn Hoạt Lạc Đan trên thị trường.”

“ơ kìa…” Ông Miêu nghe vậy, lập tức giật nảy mình, không ngờ Diệp Lâm lại trả lời chính xác như vậy.

Chẳng lẽ là đoán bừa?

Nhìn thấu vẻ nghi ngờ trong mắt ông Miêu, Diệp Lâm tiếp tục nói: “Bạch hoa xà, ô sao xà, uy linh tiên, lưỡng đầu tiêm… tùng chi các 15 gam, ngưu hoàng, băng phiến 5 gam, nhân sâm 90 gam! Tống cộng là 55 thảo dược!”

“Ông Miêu, tôi đoán bừa chính xác không?”

Nghe vậy, óng Miêu giật mình, trợn to mắt ra nhìn, giống như là gặp quỷ.

“Cậu… cậu lén xem phương thuốc của tôi hả?” Ông Miêu không thể tin nối, Diệp Lâm dường như là nhìn phương thuốc mà đọc thành tiếng.

Thực tế thì Diệp Lâm chỉ cần ngửi thử một lần là có thế đoán được phương thuốc chính xác, khiến cho ông Miêu cực kì chấn động.


Cái mũi gì vậy?

Nếu thật sự có người có bản lĩnh lớn như vậy, thì các phương thuốc gia truyền của nhà họ Miêu bọn họ đã bị truyền ra ngoài rồi.

ông Miêu có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình chỉ thuận miệng vài lời để chỉnh vị gia chủ ngoài nghề là Diệp Lâm kia, kết quả lại là Diệp Lâm có thể nói chính xác phương thuốc, thậm chí chính xác đến từng số gam.

Ông ta cực kì xấu hố, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.

Đám người phụ trách mảng trung y dược coi ông Miêu là dẫn đầu cũng rất giật mình. Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lâm chỉ là người ngoài nghề, không ngờ anh lại lợi hại như vậy.

“Ha ha…” Lúc này, người biết rõ y thuật của Diệp Lâm là Hoa Quốc Đống không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Chỉ mới có vậy mà bất ngờ cái gì?”

“Các người còn chưa thấy bản lĩnh cứu sống người chết, cho xương mọc thịt của sư phụ tôi nữa kìa!”

Cái gì?

Các site khác đang và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất ngạc nhiên, không biết Hoa Quốc Đống đang nói dối hay nói thật.

Cứu sống người chết, cho xương mọc thịt? Nói quá lên rồi đấy!


Ông Miêu hơi khựng lại, còn muốn thử thêm Diệp Lâm.

“Vậy gia chủ nhìn xem lọ Thanh Tâm Đan này của tôi dùng bao nhiêu thảo dược?”

Thấy vậy, Diệp Lâm lười tiếp tục dong dài với bọn họ, trực tiếp vung tay lên, phất hết lọ thuốc rơi xuống đất.

Lọ thuốc lập tức rơi nát đầy đất.

“Đều là rác rưởi hết, bảo tôi đi phân tích phương thuốc rác rưởi của một đống thuốc kia làm gì?”

“ơ…” Thấy Diệp Lâm đập nát đan dược truyền thừa của gia tộc mình, thậm chí coi phương thuốc là rác rưởi, ông Miêu vừa đau lòng vừa giận dữ.

“Gia chủ, đây là đan dược được tổ tiên tôi truyền lại hàng trăm năm rồi, có hiệu quả tốt hơn trên thị trường nhiều, có nghìn vàng cũng không mua được, ai muốn mua cũng không bán!”

“Vậy thì sao?” Diệp Lâm nhướng mày: “Rác rưởi chính là rác rưởi, dù có đóng gói xinh đẹp thì cũng vẫn là rác rưởi! Mấy cái thuốc do ông sản xuất, không đáng một đồng nào!”

Ông Miêu nghe vậy thì lập tức giận dữ. Nếu không phải vì đối phương là gia chủ, thì ông ta đã chửi ầm lên từ lâu rồi.

Ông ta nhịn nhịn rồi vẫn không nhịn được, giận dữ nói: “Gia chủ, cậu có biết ông nội tôi là ai


không?”

Diệp Lâm lắc đầu. Anh tất nhiên là không biết rồi.

Bạch Nãi Nãi vội vàng nói với vẻ tôn kính: “Tổ tiên của ông Miêu xuất thân từ Dược Vương Cốc, là đồ đệ của Dược Vương!”

Dược Vương Cốc đã từng là nơi khó cầu một thuốc, nối tiếng với khả năng chữa mọi chứng bệnh, cứu sống người chết.

Sau này không biết vì nguyên nhân gì mà Dược Vương Cốc chỉ còn trong truyền thuyết.

“ồ? Ông nội của ông là đồ đệ của Dược Vương hả?”

Ông Miêu vốn tưởng rằng sau khi Diệp Lâm biết được thân thế của mình, chỉ cần Diệp Lâm có một chút hiểu biết về Dược Vương Cổc thôi là sẽ kính nể mình.

Nào ngờ Diệp Lâm lại nói ra một câu cực kì bất ngờ: “Vậy thì dựa theo bối phận, ông phải gọi tôi là sư thúc tổ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK