Trương Văn Viễn lại bị đuối đi lần nữa.
Có điều, đối mặt với gia nghiệp lớn như thế, ông ta sao có thế dề dàng bỏ được?
“Diệp tiên sinh, cậu đừng đối xử như vậy với tôi! Cậu làm như vậy là không hợp pháp!”
“Nếu cậu cứ đòi cướp đoạt gia nghiệp của tôi cho được, thì tôi sẽ đi phủ Phụng Thiên kiện cậu!”
Trương Văn Kiện đã bất chấp tất cả rồi, rốt cuộc thì đoạt đi toàn bộ gia nghiệp của ông ta, chẳng khác gì giết ông ta cả.
Vậy nên ông ta dứt khoát tranh thủ đến cùng, cho dù là đắc tội Diệp Lâm thì cũng muốn lên tiếng.
“Đừng quên cậu chỉ là một người ngoài!”
“Một khi tôi đi kiện cậu, thì người nhà họ Trương sẽ ủng hộ tôi nhiều hơn ủng hộ cậu!”
“Nếu cậu không tin thì cứ chờ xem!”
Trương Văn Viễn cho rằng hiện giờ mọi người sôi nối quy thuận Diệp Lâm chỉ là vì bắt buộc phải làm như thế.
Vậy nên khi nào ông ta đi kiện Diệp Lâm, sẽ có đa số người nhà họ Trương ủng hộ ông ta.
“ô? Thế hả?” Nghe vậy, Diệp Lâm cười lạnh
lùng.
Nếu đối phương không biết điều…
“Chắc là ông không có cơ hội đó đâu!”
Vừa dứt lời, mặt đất có tiếng ầm ầm vang lên giống như là động đất.
Ngay sau đó, chỗ mà Trương Văn Viễn đang đứng nhô lên, giống như là núi lửa phun trào.
Một con rắn khống lồ chui ra khỏi mặt đất, xốc bay Trương Văn Viễn ra ngoài, sau đó ngửa đầu, nuốt trọn Trương Văn Viễn.
Cuối cùng, nó chui vào trong đất, xung quanh đều yên tĩnh trở lại, dường như chưa từng xảy ra gì cả.
Yên tĩnh!
Hiện trường yên tĩnh như chết!
Thấy người nhà họ Trương hoảng loạn, Diệp Lâm đành phải trấn an bọn họ.
Các site khác đang và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé
“Các vị đừng lo lắng, mọi thứ ở nhà họ Trương đều sẽ như cũ! Chỉ cần các vị nghe theo lời tôi thì tôi sẽ không bạc đãi các vị!”
“Tôi sẽ làm cho sản nghiệp vốn có của các vị lớn hơn gấp mười lần trăm lần. Khi ấy, tôi có lợi, mọi người cũng có lợi!”
Nghe vậy, mọi người đều lên tiếng ủng hộ: “Chúc mừng Diệp tiên sinh gia nhập nhà họ
Trương! Chúng tôi sẵn lòng cống hiến cho Diệp tiên sinh! Tuyệt đối sẽ không phản bội!”
Lúc nghe câu “tuyệt đổi sẽ không phản bội, Diệp Lâm nhìn về phía Hoàng Tam Gia, cười lạnh nói: “Hoàng Tam Gia, trước đây ông thề trung thành với tòi, tôi thả ông về Phụng Thiên, ông quay sang nhờ cậy nhà họ Trương, cuối cùng còn nịnh bợ Tọa Sơn Điêu nữa!”
“Ông học công phu nhảy qua nhảy lại này của ai vậy?”
“Ông đúng là vận dụng nguyên tắc ‘người nào thắng thì giúp người đó’ đến mức tận cùng mà!”
Nghe vậy, Hoàng Tam Gia sợ tới mức dập đầu liên tục: “Diệp tiên sinh tha mạng! Đáy chỉ là kế sách tạm thời thôi! Tôi chỉ thật sự trung thành với cậu, còn những người khác đều là giả!”
“Hừ!” Diệp Lâm tất nhiên là sẽ không tin tưởng lời nói bậy bạ của ông ta!
Hoàng Tam Gia tiếp tục nói: “Lúc nãy tôi đã thành công cứu được nhà họ Liễu và nhà họ Bạch. Năm nhà chúng tôi đều đang chờ ở bên ngoài!”
“Bảo bọn họ vào đi!”
Rất nhanh sau đó, tộc trưởng năm tộc Hồ Hoàng Bạch Liễu Khôi đi vào trong đại sảnh gặp
Diệp Lâm.
“Chào Diệp tiên sinh!”
“Chúng tôi đã cố hết sức làm chuyện mà cậu giao cho rồi. Bên cạnh Trương Văn Viễn có rất nhiều cao thủ, chúng tôi thật sự hết cách rồi, cuối cùng còn phải ngồi tù nữa.”
Bạch Nãi Nãi – tộc trưởng nhà họ Bạch dẫn đầu báo cáo với Diệp Lâm.
“Sau khi chúng tôi thua trong cuộc đấu trí đấu dũng với Trương Văn Viễn, Hoàng Tam Gia là người đầu tiên làm phản.” Lúc này, Liễu Như Yên nhà họ Liễu lập tức mách lẻo.
“Ây da, Như Yên, đừng nói như vậy chứ!” Hoàng Tam Gia hoảng sợ giải thích: “Đó chỉ là kế sách tạm thời thôi! chẳng lẽ cứ để toàn quân bị diệt hả? Lúc nãy tôi đã cứu mọi người hết rồi mà?”
Liễu Như Yên hừ nhẹ một tiếng, nói: “Đó là vì ông thấy Diệp tiên sinh lại có phần thắng, Tọa Sơn Điêu thua, nên mới nhảy qua bên đây nữa!”
“Như Yên, cô nói như vậy là oan cho tôi lắm!” Hoàng Tam Gia bày ra dáng vẻ ấm ức: “Trời đất chứng giám cho lòng trung thành của tôi với Diệp tiên sinh!”
Ầm!
Lúc này, bên ngoài không có mưa, vậy mà lại có tiếng sấm sét vang lên.
Hoàng Tam Gia sợ tới mức giật nảy mình, vùi đầu vào đôi tay, dường như là thiên kiếp đang đến vậy.
“Hì hì!” Liễu Như Yên bật cười thành tiếng: “Ông xem, lời thề của ông ngay cả ông trời cũng không tin, cho sét đánh cảnh cáo ông kìa!”
Lúc này, Diệp Lâm chỉ một ngón tay về phía Hoàng Tam Gia.
Một tia sáng chợt lóe qua, đi thẳng vào sau lưng ông ta, khiến ông ta rùng mình một cái.
“Hoàng Tam Gia, tôi có thể tha chết cho ông, nhưng phải có trừng phạt!”
“Tôi lại gieo thêm một huyết chú trên người ông. Sau này, mỗi khi trời mưa sấm sét, ông sẽ bị sét đánh, như đánh thẳng vào đầu, cực kì đau đớn.”
“Đây là sự trừng phạt của tôi dành cho cái tính thay đối thất thường của ông!”
“ônq có phuc hay khônq?”
Danh Sách Chương: