Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hả? Là ai vậy? Ở ngay đây sao?”

Ông cụ Diệp mặt mày chứa vẻ mờ mịt.

Ông ta thầm nghĩ mình chưa thấy có nhân vật lớn nào đến đây mà? Nếu có thì cả hội trường đã ầm ï lên từ lâu rồi.

“Con có thấy là ai không?” Hứa Như Vân hỏi con trai Diệp Trạch.

Bảo anh ta ở bên ngoài tiếp khách, chính là vì quan sát khách khứa qua lại, nếu có nhân vật lớn đến thì phải nhanh chóng báo tin.

“Không có... Diệp Trạch cũng mờ mịt mà lắc đầu.

Hứa Như Vân tức giận trừng con trai một cái, dường như đang trách móc con ở bên ngoài làm gì không biết nữa.

Diệp Trạch cũng rất vô tội. Bởi vì ngoài người của năm đại gia tộc ra, thì anh ta không gặp một vị đại lão nào cả.

“Còn chưa tới nữa hả?” Lúc này, đám người ông Tô cũng nhìn quanh tìm kiếm.

Đám khách khứa cũng nhìn trái nhìn phải, xem bên cạnh mình có vị đại lão nào không.


“Hay là chúng ta đi ra ngoài chờ?”

Lúc ông Cát đề nghị đi ra ngoài, ông Tô lại cười chỉ về phía Diệp Lâm đang đứng: “Diệp tiên sinh đang ở bên kia kìa!”

Diệp tiên sinh?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều ngạc nhiên. Bởi vì chủ nhà hôm nay là nhà họ Diệp.

Bây giờ lại có một vị Diệp tiên sinh đến nữa?

Trùng hợp vậy sao?

€ó điều... ở Yến Kinh, ngoài người nhà họ Diệp ra, thì còn có nhà họ Diệp quan to chức lớn nào nữa hả?

Bọn họ chưa từng nghe nói mà! Hơn nữa, mọi người nhìn theo hướng mà ông Tô chỉ, cũng không thấy có gì lạ. Diệp tiên sinh gì chứ?

Thậm chí, những người ở hướng bên đó đều sôi nổi tránh ra. Bởi vì bọn họ tự hiểu lấy mình, biết không phải là mình.


Một ngón tay của ông Tô khiến mọi người tản ra. Bên đó chỉ còn lại một mình Diệp Lâm đứng thẳng người tại chỗ.

“Tên bất hiếu kia còn đứng ngây ra đó làm gì? Đúng là chướng mắt!” Hứa Như Vân thấy vậy thì lập tức quát lớn: “Còn không mau cút qua chỗ khác đi!”

Các khách khứa xung quanh đều lộ vẻ mặt khinh thường, thầm nghĩ người ta gọi Diệp tiên sinh, anh còn đứng ngây người ra đó làm gì?

Không phải người họ Diệp nào cũng có thể được gọi một tiếng tiên sinh.

Huống chỉ tiếng tiên sinh ấy còn được thốt ra từ miệng của các tộc trưởng năm đại gia tộc. Vậy nên tiếng tiên sinh ấy rất có sức nặng.

Có điều, lúc này, các tộc trưởng của năm đại gia tộc nhìn thấy Diệp Lâm liền đi lên chào hỏi.

“Diệp tiên sinh!”

“Diệp tiên sinh, ngài tới sớm vậy sao?”

“Diệp tiên sinh, chúng tôi tới hơi muộn, trên đường bị kẹt xe...” Các tộc trưởng năm đại gia tộc lần lượt đi về phía Diệp Lâm. Xung quanh lập tức trở nên ồn ào.

“Ơ... chuyện gì thế này? Không phải là tôi bị hoa mắt đấy chứ?”

“Đại công tử nhà họ Diệp, thế mà lại là Diệp tiên sinh trong miệng các tộc trưởng của năm đại gia tộc? Không phải là nhận lầm người đấy chứ?”

“Lạ thật đấy! Chắc chắn là có chỗ nào sai rồi! Nếu không... Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

Các khách khứa ở hiện trường nói sao cũng không muốn tin mọi thứ xảy ra trước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK