Sau khi toàn bộ kỹ năng chơi cờ của ông ấy đã được người Nhật thông thạo, kỳ thủ xinh đẹp kia lập tức quay lưng lại và đá ông ấy đi.
Bậc thầy cờ vây tưởng rằng mình đã tìm
được tri kỷ nhưng cuối cùng lại bị lừa, trở nên tức giận và phát điên, tự tay giết chết kỳ thủ xinh đẹp mà mình yêu quý.
Sau nhiều lần đàm phán giữa hai nước, ông ấy bị dẫn về nước và bị giam trong nhà giam số 0.
Sau khi vào tù, không có phụ nữ vướng bận, kiện tướng cờ vua tiến bộ vượt bậc, tự phá vỡ được thế quỷ cổc do mình tạo ra và gọi nước cờ chủ chốt này là “nước đi của thần”, có thế phá ván cờ bế tắc nhất thế giới!
Ông ấy luôn thở rằng mình không có người thừa kế, nhưng may mắn thay đã gặp được Diệp Lâm. Sau đó, ông ấy đã dạy anh về thế cờ quỷ cốc, cách phá giả và cả nước đi thần kì kia.
Tuy Diệp Lâm không tham gia sáu vào cờ vây và không có cấp bậc nhưng từ lúc ra tù, anh đã là cao thủ cờ vua trên thế giới, không ai có thể so sánh được.
Nhìn thấy Diệp Lâm kiên quyết muốn chơi cờ vây với mình, Nghiêm Bất Khí cũng không nói nhiều nữa.
Anh ta thầm nghĩ: “Nếu anh đã không biết tự lượng sức mình, vậy tôi sẽ hạ gục anh trên bàn cờ!”
“Chuẩn bị một bộ cờ vây!” Diệp Lâm ra lệnh.
Chẳng mấy chốc, người quản gia đã mang
bàn cờ và quân cờ đến.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Trong phút chốc lại thu hút sự chú ý của mọi người có mặt.
“Mọi người nói xem, lần này ai sẽ thắng?”
“Không cần phải nói, đương nhiên Nghiêm thiếu gia sẽ thắng rồi! Người ta là cao thủ chín đẳng cơ mà! Đừng nói là anh cho rằng người không có cấp bậc thật sự có thể đánh bại cao thủ chín đẳng đấy chứ?”
“Nhưng kỹ năng chơi piano mà cậu Diệp vừa thể hiện thật thần kỳ! Trước khi cậu ấy chơi đàn, cũng đâu ai ngờ được cuối cùng cậu Diệp sẽ thắng đâu!”
“Cái đó khác, cái này khác! Kỹ năng chơi piano của cậu Diệp, đương nhiên là chúng ta đều tâm phục khấu phục. Nhưng chơi piano giỏi không có nghĩa là cũng chơi cờ giỏi. Hơn nữa, đích thân cậu Diệp thừa nhận rằng mình không có cấp bậc, tức là cậu ấy không giỏi chơi cờ vây!”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều chăm chú nhìn hai người đang chơi cờ. Sau một hồi thảo luận, mọi người đều không mấy lạc quan về Diệp Lâm, cho rằng lần này chắc hẳn sẽ đến lượt Nghiêm thiếu gia thắng.
“Long Vương thật sự không có cấp bậc
sao?” Hoàng Tiềm đứng ở phía sau Diệp Lâm, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện kỳ tích sẽ xảy ra.
“Không sao đâu.” Hoa Quốc Đống lại rất lạc quan: “Cho dù thua vòng này, chúng ta vẫn có thể thắng trong cuộc thi “thư pháp” tiếp theo!”
Dù sao Hoa Quốc Đống đã tận mắt nhìn thấy kỹ năng thư pháp của Diệp Lâm, chắc chắn là không thế chê vào đâu được.
Tuy nhiên, khi nghe thấy điều này, Nghiêm Bất Khí không khỏi cong môi, thầm cười nhạo trong lòng: “Thi đấu thư pháp với mình? Lại còn muốn giành chiến thắng? Đúng là nực cười!”
Nghiêm Bất Khí nhận định thư pháp của mình cũng chắc chắn như ván cờ này vậy.
Anh ta đã biết đọc và viết từ khi còn nhỏ, chữ viết đẹp là điều cơ bản nhất. Ngay cả việc anh ta đứng thứ nhất ở trường trung học cũng liên quan rất nhiều đến chữ viết đẹp.
“Hừm, dù là cờ vây hay thư pháp, tôi cũng sẽ khiến anh bại trận hoàn toàn!”
Nghiêm Bất Khí khí thế hừng hực, quyết tâm chứng tỏ sức mạnh của mình trong ba trận tiếp theo.
“Vì anh là chín đẳng nên tôi sẽ nhường cho anh mười hai quân!” Diệp Lâm cầm quân trắng, bỗng nhiên lên tiếng.
Nói chung, người mới bắt đầu sẽ được phép
có ba mươi sáu quân cờ.
Thấy thực lực đối phương là chín đẳng, Diệp Lâm cũng không dám khinh thường, quyết định cho đổi phương mười hai quân đế cân bằng thực lực chênh lệch giữa hai bên, tránh việc người ta lại nói anh ỷ lớn hiếp nhỏ.
Danh Sách Chương: