Một tiếng gầm lớn khác hướng về phía Diệp Lâm.
Sau đó, nó di chuyển cơ thể to lớn của mình, nâng phần thân trên lên, lao ra như một quả tên lửa.
Cái miệng khổng lồ mở ra như vực thẳm, lao thẳng về phía Diệp Lâm.
Cảnh tượng con mãng xà khổng lồ tấn công ngay lập tức khiến hiện trường trở nên náo động, khắp nơi vang lên những tiếng ồn ào và la hét.
"Nó di chuyển rồi!" "Tên nhóc đó chết chắc rồi!"
"Dám tranh giành linh chi ngàn năm với người giàu nhất Phụng Thiên, kết cục chỉ có một thôi!"
Đúng lúc mọi người cho rằng giây tiếp theo Diệp Lâm chắc chắn sẽ nằm trong cái miệng đầy máu của con mãng xà khổng lồ, thập tử nhất sinh.
Một số cô gái nhát gan thậm chí còn quay mặt đi, không đành lòng nhìn thẳng vào cảnh tượng tàn khốc sau đó.
Dù sao thì đây cũng là một con thú khổng lồ ăn thịt người.
Hầu hết những người có mặt đều sống trong nhung lụa, có thể nhìn thấy một cảnh tượng đẫm máu và nguyên sơ như vậy chỉ có ở trên màn hình TV mà thôi.
Ngay tức thì.
Con mãng xà khổng lồ phát động tấn công, trong nháy mắt đã tới gần.
Tất cả quá trình chỉ mất một hai giây mà thôi.
Đối mặt với khí tức đáng sợ như muốn nuốt chửng thế giới của con mãng xà khổng lồ, Diệp Lâm chỉ giơ tay lên, chỉ vào con mãng xà khổng lồ, phát ra một tiếng thì thầm như đang niệm chú.
Trong phút chốc, con mãng xà khổng lồ như bị dây cương kéo lại, thân thể đột nhiên căng cứng, bất ngờ dừng đòn tấn công lại.
Diệp Lâm và con mãng xà khổng lồ mặt đối mặt, gần trong gang tấc. "Hãy thần phục tao!" Đầu ngón tay của Diệp Lâm nhẹ nhàng chạm vào trán con mãng xà.
Một luồng chân khí giống như tia chớp lập tức quét qua cơ thể con mãng xà khổng lồ.
"Nếu không hôm nay sẽ là ngày chết của mày!"
Con mãng xà khổng lồ run rẩy, như thể cảm nhận được sức mạnh dâng trào trong cơ thể Diệp Lâm.
Ngay lập tức, sự khinh thường trong mắt con mãng xà chuyển thành nỗi sợ hãi sâu sắc.
Dường như nó không ngờ rằng con người nhỏ bé trước mặt này lại có sức mạnh kinh khủng không kém gì mình.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?" "Tại sao con mãng xà không di chuyển?" "Sao trông giống như... hai người họ đang giao tiếp với nhau vậy?"
Cuộc tấn công của mãng xà đột ngột kết thúc, vượt ra khỏi dự đoán của mọi người.
Ngay cả bà Xà cũng há mồm trợn mắt.
"Cậu ta thực sự có thể sử dụng xà ngữ để giao tiếp với rắn tiên?"
"Mình thậm chí không thể hiểu họ đang nói gì?"
Nhà họ Liễu nơi bà Xà ở đã nhiều đời thờ rắn tiên nên chỉ dùng những từ ngữ kính cẩn. Còn những từ như “đầu hàng”, “chết” thì đã dần bị thất truyền từ lâu, không ai
biết cách sử dụng.
Vì vậy, bà Xà hoàn toàn không thể hiểu được cuộc giao tiếp giữa Diệp Lâm và con mãng xà khổng lồ.
Nhưng Bà Xà có thể nhìn thấy một người một thú đang đàm phán, bà cũng có thể cảm nhận được hình như rắn thần đang sợ hãi.
"Làm sao có thể? Sao rắn thần có thể sợ tên nhóc kia được?"
"Nhà họ Liễu đã thờ phụng rắn thần bao đời nay, sao ngài ấy có thể nghe lời tên nhóc kia được!"
Bà Xà lại đưa ra một lời thỉnh cầu khác: "Răn thần đại nhân, ngài đừng nghe tên nhóc đó nói bậy. Nhà họ Liễu chúng tôi bao đời nay đều sùng bái ngài, kính trọng ngài như tổ tiên! Chúng ta là một gia đình mài!"
"Xin hãy mau ăn nó đi!"
Lời nói của bà Xà khiến con mãng xà khổng lồ phản ứng lại, dường như định tiếp tục tấn công.
Nhưng giây tiếp theo, Diệp Lâm chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu.
"Tao có phương pháp hóa rồng, có thể giúp mày hóa thành rồng, tự do lên trời xuống đất!"
Danh Sách Chương: