Thấy Bàng thiếu nghênh ngang dẫn đám người chị cả quay lại, Hoa Quốc Đống lập tức hoảng sợ.
Anh ta không ngờ chị cả đến nhanh như vậy.
Chuyện đã đến nước này rồi, Hoa Quốc Đống chỉ có thể căng da đầu đi lên chào hỏi.
“Chị Hàn..” Hoa Quốc Đống gọi.
“Ừ” Cô gái gật đầu, hỏi ngược lại: “Nghe Tiểu Hiên Tử nói cậu đứng về phía người ngoài, giúp đỡ người đánh cậu ấy?”
“Em...” Hoa Quốc Đống ấp úng, không biết nên giải thích như thế nào. Bàng Văn Hiên thấy vậy thì cười lạnh liên tục, thầm nghĩ quả nhiên chị cả ra mặt là chuyện gì cũng dễ nói, nhìn Hoa Quốc Đống sợ tới mức chẳng dám nói lời nào kìa.
Rốt cuộc thì trong giới bọn họ, có người nào chưa từng ăn nắm đấm của chị cả? Ai cũng biết chỗ lợi hại của chị cả hết.
Hoa Quốc Đống cảm thấy cực kì áp lực khi đứng trước mặt cô gái. Ngoài cảm nhận áp lực tương tự từ trên người cha mình ra, thì cô ấy chính là
người duy nhất trong đám bạn cùng lứa tuổi khiến anh ta cảm thấy áp lực như thế.
“Được rồi, cậu tránh sang một bên đi!” Cô gái khoát tay, ý bảo Hoa Quốc Đống nhường đường.
Nhưng mà Hoa Quốc Đống cứ đứng yên tại chỗ, không biết nên đi lên hay đi xuống.
“Tiểu Hiên Tử, ai là người đánh cậu?” Cô gái vừa nói vừa nhìn xung quanh.
Khi chạm vào ánh mắt của cô, mọi người đều cúi đầu xuống. Cái loại ánh mắt sắc bén như kim kia khiến người ta giật nảy mình.
Bàng thiếu lập tức đi lên chỉ về phía Diệp Lâm đang ngồi: “Chị cả, chính là thằng nhãi kia!”
Cô gái tập trung nhìn kỹ rồi giật mình: “Diệp... Diệp tiên sinh?”
“Sao lại là anh?”
Lúc nhìn thấy cô gái kia, Diệp Lâm cũng khá là ngạc nhiên.
Anh thầm nghĩ thế giới nhỏ thật, không ngờ hai người lại gặp lại nhau.
Đúng vậy, cô gái chính là Hàn Anh, con gái của Hàn Sơn Hà - chiến thần Thanh Châu.
Lần này cô trở lại Yến Kinh để gặp gỡ bạn bè chơi từ nhỏ. Kết quả là lại gặp được Diệp Lâm. “Đúng vậy” Diệp Lâm cười: “Thật là trùng hợp!”
Mấy tiếng trước, lúc mình ra khỏi cao ốc Long Môn đã bị Kim Lũ Y dẫn người chặn đường.
May là có Hàn Anh ra mặt giúp đỡ Diệp Lâm. Có điều, cho tới tận bây giờ, Diệp Lâm vẫn chưa hiểu ra sao.
Bởi vì anh không hề quen biết Hàn Anh, không hiểu tại sao cô cứ giúp đỡ mình?
Thấy Diệp Lâm và Hàn Anh quen biết nhau, thậm chí Hàn Anh còn gọi đối phương một tiếng “Diệp tiên sinh”, trong quán bar lập tức trở nên yên lặng.
Phải biết rằng ngay cả người có thân phận như Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên cũng bị Hàn Anh quát là Tiểu Hiên Tử, Tiểu Đống Tử.
Còn Diệp Lâm, một tên từng ngồi tù, thậm chí sau khi ra tù còn bị nhà họ Diệp đuổi ra khỏi nhà, thì có tài đức gì mà có thể làm cho Hàn Anh - con gái chiến thần
cung kính gọi một tiếng “Diệp tiên sinh”?
Đám người vốn định xem trò cười của Diệp Lâm, thậm chí cho rằng lần này Diệp Lâm chết chắc rồi, đều ngây người ra hết.
“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”
“Đầu tiên là Hoa nha nội, kế tiếp là Hàn đại tiểu thư, sao người nào anh ta cũng quen biết hết vậy?”
“Rốt cuộc thằng nhãi kia là thần thánh phương nào vậy? Anh ta thật sự đã bị nhà họ Diệp vứt bỏ hay sao?”
Mọi người xung quanh cảm thấy khó hiểu, sôi nổi bàn tán.
Và người cảm thấy chấn động nhất, chính là em trai cùng cha khác mẹ Diệp. Trạch của Diệp Lâm.
Vừa rồi thấy Diệp Lâm quen biết Hoa Quốc Đống, còn khiến Hoa Quốc Đống chống lưng cho Diệp Lâm, cũng đã khiến cậu ta đủ giật mình rồi.
Đến bây giờ, ngay cả con gái của chiến thần Thanh Châu cũng quen biết Diệp Lâm nữa?
Nó khiến cho Diệp Trạch mở rộng tâm mắt. “Sao có thể chứ?” Diệp Trạch không tin nổi, còn cực kì ghen ghét.
“Tên chó nhà có tang kia sao có thể quen biết nhiều nhân vật lớn như vậy chứ?”
Danh Sách Chương: