Hiện trường yên bình, hòa thuận, vui vẻ.
Nhưng khi Diệp Lâm trở về, tiêu điểm tại hiện trường chuyến từ nhà họ Nghiêm lên trên người Diệp Lâm.
“Đây chính là Diệp tiên sinh hả?”
“Quả nhiên là thiếu niên anh hùng, nổi bật hơn người!”
Thấy vậy, mọi người sôi nổi đi lên, chủ động tự giới thiệu và chào hỏi Diệp Lâm.
Nhìn Diệp Lâm được mọi người chú ý vây quanh, người thanh niên đi theo bên cạnh Nghiêm Kỳ Học hơi bĩu môi nói: “Cũng bình thường thôi mà!”
“Bất Khí, không được vô lễ!”
Thấy cháu trai nảy sinh ý khinh thường và ghen ghét với bạn cùng lứa tuổi là Diệp Lâm, Nghiêm Kỳ Học vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Ông ta biết rõ cháu trai mình thông minh từ nhỏ, tuối vẫn còn trẻ mà đã nổi tiếng rồi, cảm giác ưu việt và kiêu ngạo từ trong xương cốt khiến cháu trai mình rất khó cúi đầu với bạn cùng lứa tuổi.
Bây giờ nhìn thấy Diệp Lâm tuối tác tương đương được mọi người tung hô, trong lòng thế nào cũng nảy sinh một chút ghen ghét, thậm chí là không phục.
Nghiêm Kỳ Học tiếp tục lên tiếng dạy dỗ: “Từ nhỏ đến lớn, cháu đều dựa vào sự che chở của gia tộc và sự cổ gắng của bản thân, có thế nói là xuôi gió xuôi nước, chưa từng gặp bất cứ suy sụp nào.”
“Nhưng cháu cũng phải hiếu rằng người giỏi có người giỏi hơn, núi cao có núi cao hơn. Phụng Thiên tuy lớn, nhưng không lớn bằng cả cửu Châu. Đại Hạ hiện nay đang trong thời kì hưng thịnh, nhân tài xuất hiện lớp lớp, đừng nên coi thường bất cứ kẻ nào.”
Nói đến đây, Nghiêm Kỳ Học âm thầm quan sát mỗi lời ăn tiếng nói của Diệp Lâm, không nhịn
được gật đầu.
Ông ta trà trộn quan trường vài chục năm, từng thấy vô số loại người, ánh mắt rất chính xác.
“Cậu ta tuổi còn trẻ, lại mới đến đây có vài ngày thôi mà đã trở nên nổi tiếng rồi, thật sự là có tài năng, chứ không phải chỉ nói nói mà thôi.”
“Chỉ nói việc cậu ta giết chết Tọa Sơn Điêu nối tiếng ác độc, trừ hại cho dân thôi cũng đáng đế ông tới đây kính cậu ta ba ly.”
“Hôm nay ông cố ý dẫn cháu theo là vì muốn cho cháu làm quen kết bạn, tương lai cháu đi Yến Kinh làm quan thế nào cũng sẽ gặp lại cậu ta, có khi còn có việc phải nhờ cậu ta nữa.”
Nghiêm Bất Khí nghe thì nghe nhưng vẫn có chút không phục.
Nhất là khi nghe ông nội bảo mình kết bạn với loại người kia, trong lòng anh ta tràn đầy khinh thường.
Nhà họ Nghiêm bọn họ là một nhà có truyền thống thế nào cơ chứ?
Bọn họ là một nhà có dòng dõi trí thức, người người bác học đa tài, không một ai là người bình thường!
Vậy thì mình sao có thế kết bạn với loại người thô tục như Diệp Lâm?
“Hừ, giết Tọa Sơn Điêu thì sao chứ?” Nghiêm
Bất Khí không phục nói: “Chỉ là một tên vũ phu mà thôi!”
Tuy rằng anh ta nói chuyện không lớn, nhưng vì hai ông cháu đang đi về phía Diệp Lâm, nên Diệp Lâm và mọi người xung quanh vẫn nghe được rất rõ ràng.
Diệp Lâm lập tức dừng bước. Hiện trường cũng trở nên yên tĩnh.
Mọi người sôi nổi nhìn về phía Nghiêm Kỳ Học, thấy người nói là cháu trai của ông ta thì quay lại bàn tán xôn xao.
Bọn họ thầm nghĩ: May là người nói chính là người nhà họ Nghiêm, chứ người nói là người khác thì xong rồi!
“Nhãi ranh, anh đứng ở đó lải nha lải nhải, nói hươu nói vượn cái gì vậy?”
Lúc này, Hoàng Tiềm lập tức bước lên, chất vấn Nghiêm Bất Khí: “Tuy rằng anh là khách, nhưng mà anh cũng không có tư cách nói xấu sau lưng chủ nhà.”
“Hơn nữa, anh hiếu biết bao nhiêu về người ta mà dám tùy tiện đánh giá như vậy?”
Tuy rằng cách nói “một tên vũ phu” không có mang ý chê bai, nhưng dù là ai cũng có thế nghe ra được vẻ khinh thường khi nó được thốt ra từ trong miệng Nghiêm Bất Khí.
“Anh là ai hả?” Hoa Quốc Đống cũng đứng dậy, lạnh lùng nói: “Mau xin lỗi sư phụ tôi đi!”
Xin lỗi?
Nghe vậy, Nghiêm Bất Khí khinh thường cười lạnh. Anh ta sống đến từng tuổi này, trong từ điển của anh ta không hề có hai chữ xin lỗi.
ở Phụng Thiên, ai dám bảo người nhà họ Nghiêm xin lỗi?
“Hiểu lầm, hiểu lầm rồi…” Lúc này, quản gia nhà họ Trương vội vàng bước ra hòa giải, sau đó trịnh trọng mà giới thiệu hai ông cháu nhà họ Nghiêm với Diệp Lâm.
Nghiêm Kỳ Học không đứng dậy, chỉ lạnh nhạt mà gật đầu với Diệp Lâm.
Tuy rằng ông ta mới vừa răn dạy cháu trai là không được vô lể. Nhưng mà lúc này, khi thấy cháu trai và Diệp Lâm xung đột, ông ta lại có thái độ khác thường là không hề xen vào.
Ông ta muốn thử xem hai người sẽ giải quyết tình huống này thế nào.
“Hàn Lâm học sĩ? ông Nghiêm?” Sau khi nghe giới thiệu, Hoa Quốc Đống giật nảy mình, không ngờ Phụng Thiên còn có một vị lớn thế này, cho dù là cha mình ở đây thì chắc là cũng không dám lỗ mãng.
Thảo nào cháu trai ông ta lại dám vô lễ như
“Anh nói tôi chỉ là ‘một tên vũ phu’ hả?” Lúc này, Diệp Lâm rất có hứng thú mà nhìn về phía Nghiêm Bất Khí, hỏi ngược lại: “Vậy anh là ai? Anh có tư cách qì xem thườnq vũ phu?”
Danh Sách Chương: