Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gì?

Nghe thấy mệnh lệnh của Diệp Lâm, Bạch Nãi Nãi lập tức thay đổi sắc mặt.

“Dừng hết 5 cơ sở sản xuất và hơn 60 dây chuyền sản xuất?”

“Có nhiều quá hay không?”

“Nếu dừng hết trong một lần thì sẽ ảnh hưởng đến các vấn đề kinh doanh tiếp theo!”

Bạch Nãi Nãi không biết tại sao Diệp Lâm làm như vậy, rốt cuộc là có tính toán gì, cũng không biết cái gọi là sửa sang trong miệng anh là sao.

Người ta đang vận hành bình thường, có cần phải sửa sang lại hay không?

Người ngoài nghề chỉ đạo trong nghề sao đây mà!

Trong nhất thời, những người phụ trách sản nghiệp liên quan trung y dược của nhà họ Trương đều nhỏ giọng bàn tán, trong lòng có nhiều điều muốn nói, chỉ là không dám nói ra.


Bọn họ thầm cho rằng vị gia chủ mới này muốn thể hiện chính mình, có điều cách thể hiện có chút không ổn.

Đáng buồn là bắt đầu bằng mảng trung y

dược của bọn họ, bọn họ tức giận mà không dám nói gì.

“Có cái gì tốt mà sản xuất? Một đống rác rưởi thôi mà!”

Thứ mà Diệp Lâm muốn sản xuất chính là thuốc thần có thế làm tăng khả năng miễn dịch của con người và chữa khỏi mọi bệnh tật.

Dùng nó đi so sánh với các loại trung dược bình thường đang sản xuất và mua bán, tất nhiên là một đổng trung dược kia có thế phân loại thành rác rưởi.

“Rác rưởi?”

Nghe Diệp Lâm đánh giá như thế, nhà họ Trương cuối cùng cũng có người không ngồi yên được nữa.

Một ông cụ râu tóc bạc trắng đứng dậy giải thích.

“Gia chủ, cậu đừng bị bên ngoài ảnh hưởng, cho rằng trung dược là lừa người.”

“Trung dược do chúng ta sản xuất được bày bán khắp trong ngoài nước. Nó thật sự là thuốc hay có thể trị bệnh cứu người.”

Ông cụ thấy Diệp Lâm tuổi trẻ kiến thức nông cạn, hiếu lầm rằng anh có thành kiến với trung y dược giống như đám người trẻ tuổi tôn sùng tây y.

Vậy nên, ông ta nghiêm túc mà giới thiệu vài loại thuốc được công ty sản xuất nhiều nhất và bán chạy nhất.

“Ví dụ như Ngưu Hoàng Hoàn có tác dụng thanh nhiệt giải độc, trấn kinh an thần, là một trong những lựa chọn tốt nhất để điều trị sốt cao đột ngột.”


“Thanh Tâm Hoàn có tác dụng thanh tâm tiêu đàm, trấn kinh khử gió, rất có hiệu quả trong việc trị các chứng do khí huyết bất túc, đàm nhiệt thượng nhiều.”

“Và cả Hoạt Lạc Đan làm nên tên tuối công ty chúng ta nữa. Năm nào cũng bán được hàng trăm triệu viên Hoạt Lạc Đan, có thế khử gió, dãn gân, hoạt lạc, trừ thấp, ngoài ra còn có thể ngăn ngừa, thậm chí là chữa trị triệu chứng trúng gió tê liệt, miệng oai mắt nghiêng, cứu vớt vô số người bệnh.”

“Cậu có biết là nếu dừng dây chuyền sản xuất lại, nghĩa là những người bệnh đang uổng thuốc phải dừng uống thuốc, sẽ gây ra ảnh hưởng lớn đến thế nào không?”

Ông ta cố gắng thuyết phục Diệp Lâm, càng nói càng kích động, đến cuối cùng còn mắng thẳng mặt.

“Gia chủ, xin lỗi cho tôi nói thẳng, cậu không hiểu trung y dược, tốt nhất là đừng nhúng tay vào

mảng do chúng tôi phụ trách!”

Bạch Nãi Nãi nghe vậy thì sợ Diệp Lâm tức giận, bèn vội vàng giải thích với Diệp Lâm.

“Ông Miêu là người quản lý việc nghiên cứu phát minh của Tế Thế Đường, đa số trung dược đang buôn bán bên ngoài đều đến từ các phương thuốc cổ truyền do tổ tiên ông ấy đế lại.”

“Ngoài ra, ông ấy còn là phó hội trưởng hiệp hội trung y dược, là chuyên gia hàng đầu trong ngành. Bệnh viện trung ương từng nhiều lần mời ông ấy, thậm chí là ra giá trên trời mua sắm phương thuốc, nhưng đều bị chúng tôi từ chối.”

Nghe vậy, ông Miêu kiêu ngạo đứng thẳng, vuốt ve chòm râu.


Một người có tài như ông ta, dù là khi đổi mặt với gia chủ, thì cũng có tư cách thuyết phục đến cùng.

Trước đây Trương Văn Viễn rất cung kính ông ta.

Bây giờ đối mặt với một Diệp Lâm tính tình quyết đoán, ông ta cũng không hề sợ hãi, vẫn cứ dùng chuyên môn của mình đi đánh giá Diệp Lâm, cho rằng Diệp Lâm không dám làm gì ông ta.

“Ai nói tôi không hiếu trung y?” Nghe vậy, Diệp Lâm mỉm cười nói: “ông Miêu, ông nói Thanh Tâm Hoàn, Hoạt Lạc Đan gì đó đều là

phương thuốc cổ truyền nhà ông hả?”

“Đúng vậy!” ông Miêu nói: “Lấy ra một ít cho gia chủ xem!”

Rất nhanh sau đó, có người lấy vài lọ sứ nhỏ bày ra trước mặt Diệp Lâm.

Ông Miêu dám chắc rằng Diệp Lâm là người ngoài nghề, cố ý hỏi: “Gia chủ, cậu nói cậu hiểu trung y, vậy cậu có biết trong thuốc này dùng bao nhiêu dược liệu khônq?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK