“Cha ơi! Là người một nhà! Một nhà!
Nhìn thấy hồng anh thương của cha, Giang Hải Đào lập tức thay đổi sắc mặt, lên tiếng ngăn cản, nhưng không còn kịp nữa rồi.
Thấy hồng anh thương sắp đâm thẳng vào khuôn mặt của Diệp Lâm... “Long Vương! Cẩn thận!” Hoàng Tiềm cuống quít chạy lên ngăn cản. Lúc này, Diệp Lâm ra tay.
Anh dùng một tay đẩy Hoàng Tiềm đang lên giúp đỡ ra.
Ngay tại một giây trước khi đầu thương đâm trúng mình, anh hơi nghiêng người sang bên, né tránh một chiêu kia, rồi dùng tay còn lại chụp cán thương.
Bụp! Một tiếng nặng nề vang lên.
Cán thương bị nắm trong tay, nhưng vẫn theo quán tính mà lao ra trước, phát ra tiếng cọ xát với lòng bàn tay.
Ngay sau đó, Diệp Lâm cảm thấy cổ tay mình bị ghì xuống.
Lúc này, anh mới phát hiện hồng anh thương nhìn như bình thường lại cũ kỹ kia nặng hàng trăm cân.
Nếu không phải sức lực của Diệp Lâm rất lớn, đừng nói là đỡ được một chiêu, chỉ nói cầm thương thôi cũng muốn cầm không nổi.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Một bên tấn công, một bên tránh né, động tác của ai cũng có vẻ nước chảy mây trôi, trước sau chỉ có nửa giây, người khác không biết chứ thật ra trong vòng nửa giây ấy đều là nguy hiểm.
Chỉ cần có một chút sai lầm nào đó thôi là sẽ thấy máu.
“Hay lắm!”
Lúc này, một ông cụ ăn mặc giản dị vỗ tay đi ra.
Tỉnh thần khỏe mạnh, bước đi vững vàng.
Ông ta tên Giang Vệ Quốc, chính là cha của Giang Hải Đào và ông nội của Giang Lãng.
“Không hổ là thiếu niên anh hùng giết chết Tọa Sơn Điêu!”
“Nhiều năm qua, cậu là người đầu tiên có thể đỡ được một thương ném ra của tôi!”
Diệp Lâm gật đầu, thử thử hồng anh thương trong tay.
Thương nặng trăm cân, khi vung lên vung xuống, sức nặng tăng lên, đâu chỉ là nghìn cân?
Người bình thường cơ bản là không cầm nổi, sẽ rơi ra khỏi tay ngay. “Trả lại ông!” Diệp Lâm ném thanh thương nặng nề kia cho ông cụ.
Giang Vệ Quốc nhẹ nhàng tiếp được bằng một tay, sau đó nện mạnh xuống đất một cái.
Mặt đất lập tức chấn động nhẹ, giống như là một cơn động đất loại nhỏ. “Chat Cha ơi!”
“Đừng ra tay! Là người một nhà mà!”
Giang Hải Đào thấy cha mình chưa tan hết ý chí chiến đấu, dáng vẻ có thể ra tay đánh nhau bất cứ lúc nào thì vội vàng đi lên giải thích.
Giang Lãng thấy vậy cũng vội vàng nói: “Ông ơi, đây là thần y và là đồ đệ của Dược Vương, được cháu mời đến để chữa thương cho ông. Anh ta không chỉ có thể giết chết Tọa Sơn Điêu, mà còn có y thuật cực kì lợi hại. Ngay cả ông Miêu từng chữa bệnh cho ông cũng phải gọi anh ta là sư thúc tổ. Có lẽ Diệp tiên sinh có thể chữa khỏi vết thương trên lưng cho ông!”
Lúc này, Hoa Quốc Đống cũng sốt ruột khom người hành lễ chào hỏi ông Giang, sau đó giới thiệu đơn giản với Diệp Lâm: “Đây là ông Giang, Giang Vệ Quốc, đã từng làm kiêu ky giáo, bách hộ, quan sáu phẩm dưới trướng chiến thần Doanh Châu thế hệ trước.”
“Nếu không phải vì năm xưa bị thương, thì với chiến công hiển hách của ông Giang, muốn lên ba năm phẩm là không thành vấn đề.”
Giang Vệ Quốc khoát tay nói: “Anh hùng không nhắc chuyện năm xưal Huống chỉ bây giờ là thời đại anh hùng xuất hiện lớp lớp!”
“Lúc nãy tôi nghe bọn Hàn Sơn Hà nói người chém chết Tọa Sơn Điêu là một vị thiếu niên anh hùng, tôi còn có chút không tin tưởng.”
Lúc nãy hai vị chiến thần Doanh Châu và Thanh Châu cùng nhau tới thăm vị anh hùng về hưu này. Bọn họ có nhắc tới Diệp Lâm, gây ấn tượng rất mạnh với ông Giang.
“Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy!”
Giang Vệ Quốc yên lặng nhìn Diệp Lâm, giống như là về tới khoảnh khắc rong ruổi sa trường trước đây, nhiệt huyết trong người sôi trào khi đối mặt với kẻ địch mạnh.
“Nghe nói cậu định đi tranh chức vị chiến thần Ung Châu?”
“Vậy cậu hãy thử xem có thể thắng được tôi hay không?”
“Năm xưa tôi cùng từng tranh chức vị chiến thần Doanh Châu, tiếc là kỹ không bằng người, nhưng tốt xấu gì cũng từng năm trong top 4.”
“Hôm nay tôi ngứa nghề, ra chơi với cậu một lát vậy!”
Danh Sách Chương: