Cái gì?
Bàng thiếu ngây người, cho rằng mình nghe lầm rồi.
Không thể bắt?
Vì sao không thể bắt?
Tạm thời không nói đến chuyện thằng nhãi họ Diệp đánh mình thành thế này, chỉ nói đến chuyện cho dù không có người quen là Hoa Quốc Đống, thì một khi mình đi báo án bình thường thôi, cũng sẽ có người quản.
Huống chỉ, mối quan hệ giữa mình và Hoa Quốc Đống khá tốt. Mọi người đều có cùng xuất thân, cha của hai bên qua lại ngang hàng, muốn bắt người nào cũng
chỉ là một câu thôi mà?
“Quốc Đống, cậu xem vết thương trên đầu tôi này, chính là thằng nhãi kia dùng chai rượu đập!”
Bàng thiếu cho rằng Hoa Quốc Đống chưa biết rõ ràng tình huống, vậy nên kiên nhẫn giải thích rõ ràng lại lần nữa.
“Mau, cho người của tôi đánh tàn thằng nhãi kia trước, rồi cho người của cậu đi bắt thằng nhãi kia lại nhốt vào trong tù!”
Đáp lại sự chờ đợi của Bàng thiếu lại là một lần thất bại.
“Văn Hiên, cậu đừng nói nữa.” Hoa Quốc Đống tiếp tục kiên trì ni tôi không thể bắt anh ta, cậu cũng không được động đến anh ta!”
Cái gì?
Hai lần “không thể bắt” liên tiếp, cộng thêm thái độ của Hoa Quốc Đống lần sau kiên quyết hơn lần trước.
Bàng thiếu cực kì giật mình, sau đó là giận dữ.
“Vì sao hả?”
“Anh ta đánh tôi thành dáng vẻ này, vì sao không thể bắt được hả?”
“Cậu mẹ nó rốt cuộc là đứng về phía ai hả?”
Hoa Quốc Đống hít sâu một hơi, nói ra lời rất chấn động: “Bởi vì... anh ta là sư phụ của tôi!”
Nghe vậy, toàn bộ hiện trường đều ồn ào lên.
Mọi người đều sôi nổi nhìn về phía Hoa Quốc Đống với ánh mắt ngạc nhiên. Chuyện này chấn động không kém gì chuyện Diệp Lâm dám dùng chai rượu đập
lên đầu Bàng thiếu.
Mọi người đều nghĩ rằng thằng nhãi họ Diệp kia điên rồi, chẳng lẽ Hoa thiếu cũng điên rồi?
Tạm thời không nói tới chuyện tuổi tác hai người tương đương nhau. Chỉ nói về thân phận giữa hai người, cách xa như trời và đất.
Diệp Lâm là một tên phạm nhân mới vừa ra tù, có tài đức gì mà có thể làm sư phụ của Hoa Quốc Đống?
Con mẹ nó thật sự là không thể tin nổi mà!
Mọi người thà rằng tin tưởng trên thế giới này có quỷ, cũng không dám tin tưởng câu nói lúc nấy của Hoa Quốc Đống.
“Sư... sư phụ?”
“Cậu mẹ nó nói chơi cái gì vậy?”
Bàng thiếu vừa sốt ruột vừa tức giận.
Đã tới lúc nào rồi mà Hoa Quốc Đống còn nói đùa với mình nữa chứ? Cố ý coi mình xấu mặt hả?
“Cậu uống say hả?”
Hoa Quốc Đống lắc đầu, tỏ vẻ mình không say.
Sau đó, anh ta đi lại gần Diệp Lâm, cung kính mà lại áy náy nói: “Sư phụ, ngại quá, tôi đến muộn rồi.”
Anh ta vốn định mời sư phụ đến quán bar mình mở uống một cốc để thả lỏng tâm trạng, nhân tiện kéo gần mối quan hệ.
Kết quả là lại xảy ra loại chuyện này, khiến Hoa Quốc Đống cảm thấy đau đầu và khó xử lý.
“Ừ” Diệp Lâm vẫn cứ bình tĩnh, không vì chút chuyện nhỏ này mà giận chó đánh mèo Hoa Quốc Đống.
“Anh đi sang một bên đi.”
“Đây là chuyện giữa tôi và anh ta, không có liên quan gì đến anh.” “Nhưng..” Hoa Quốc Đống có chút khó xử.
Một bên là sư phụ mình vừa nhận.
Một bên là người bạn chơi chung từ nhỏ đến lớn.
Dù là bên nào thì Hoa Quốc Đống cũng không muốn đắc tội, nhưng mà cũng không thể mặc kệ.
Danh Sách Chương: