Mười vạn quân Doanh Châu lao tới đây!
Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều hoảng hốt.
Trước đây, quân Doanh Châu hợp tác với quân Thanh Châu đi diệt cướp, bọn họ mặc dù không có tại hiện trường, nhưng ít nhiều gì cũng có nghe nói.
Liên quân gần như dùng thế chẻ tre, rất nhanh mà dọn sạch hang ố của Tọa Sơn Điêu.
Bọn họ hợp tác diệt cướp với trận thế rầm rộ như thế, cũng là vì cảnh cáo chỗ dựa sau lưng Tọa Sơn Điêu.
Quả nhiên, cố võ giả núi Trường Bạch mặc kệ chuyện này, không xen vào quá nhiều.
Đến lúc bọn họ muốn cứu Tọa Sơn Điêu thì Tọa Sơn Điêu đã bị Diệp Lâm đánh chết.
Mọi người không hề nghi ngờ về lòng quyết tâm diệt cướp của Doanh Châu và khả năng dẫn quân lao tới đây.
“Hứa thiếu!” Giang Vệ Quốc nói: “Chúng tôi có lý do nghi ngờ các người tụ tập tại đây là vì muốn bồi dưỡng một Tọa Sơn Điêu thứ hai, phá hư quy tắc không nhúng tay vào chuyện của thế giới bình thường!”
“Tuy rằng tôi không phải đối thủ của cậu,
nhưng trong quân Doanh Châu chúng tôi có rất nhiều nhân tài và cao thủ, còn có Đoạn chiến thần tự mình tọa trấn cùng với mười vạn tướng sĩ đồng lòng!”
“Dù có cha cậu là Hứa Đại Mã Bống tự mình tới đây thì chắc là ông ta cũng không muốn trở thành kẻ địch với quân Doanh châu chúng tôi đâu!”
Từng câu từng chữ của Giang Vệ Quốc đâm thẳng vào lòng Hứa Tường, khiến Hứa Tường không thể không cấn thận nghĩ lại.
Theo lý mà nói, cấp bậc cổ võ giả như anh ta vốn dĩ không nên tự mình ra tay thu dọn cục diện rối rắm.
Bọn họ vốn định phái Trịnh Tam Pháo ra mặt làm việc, còn anh ta thì ngầm đi giúp đỡ, nào ngờ lại bị Diệp Lâm phá hư kế hoạch, lúc này anh ta mới bất đắc dĩ mà xuất hiện ra tay.
Nhưng nếu vì vậy mà dẫn tới đại quân Doanh Châu thì chuyện sẽ trở nên khó khống chế.
“Nhân tiện nhắc một lời.” Lúc này, Giang Đường cười nói: “Diệp Lâm là anh em kết nghĩa của Hàn Sơn Hà chiến thần Thanh châu!”
“Nếu Hàn chiến thần biết em trai của ông ta bị anh bao vây ở đây, thậm chí còn muốn giết anh ta, thì có khi quân Thanh châu cũng sẽ lao tới đây!”
Nghe vậy, Hứa Tường thay đổi sắc mặt, nói: “Cô đang uy hiếp tôi đấy hả?”
“Không dám!” Giang Đường nghiêm mặt nói: “Tôi chỉ đang nói một sự thật thôi!”
“Nếu hai bên chúng ta thật sự đánh nhau thì quân Doanh châu và quân Thanh châu đều sẽ không đứng nhìn!”
Hứa Tường im bặt.
Nếu lại dẫn tới quân Thanh châu nữa thì lúc trở về anh ta không biết phải ăn nói thế nào.
Quân Thanh châu nổi tiếng khắp nơi, thuộc top 4 quân đội trong cửu châu ở Đại Hạ.
Cho dù là tất cả cố võ chín phong núi Trường Bạch thì cũng không dám dễ dàng trêu chọc.
Yên tĩnh!
Không khí hiện trường ngay giây phút này dường như sắp đông lại.
Giống như là một cơn lặng yên trước bão táp.
Sau khi trải qua cân nhắc lợi hại và đấu tranh tư tưởng, Hứa Tường rốt cuộc cũng chịu thua, quyết định nhường một bước.
“Được rồi! Hôm nay tôi nể mặt ông Giang, có thể tha cho thằng nhãi kia lần này, nhưng mà
tuyệt đối không có lần sau!”
Hứa Tường bất đắc dĩ nói.
Giang Vệ Quốc nhẹ nhàng thở ra, vừa định nói cảm ơn thì…
Hứa Tường chợt đổi giọng, lạnh lùng nói: “Có đều, tội chết có thể miễn, tội sổng khó tha!”
“Cậu ta giết cổ võ giả núi Trường Bạch tôi, khinh người quá đáng, nếu cứ dề dàng tha cho cậu ta thì hời cho cậu ta quá rồi!”
“Ông Giang, tôi có thể nể mặt ông, không giết cậu ta, nhưng tôi cần phải ra một chiêu để an ủi chú Tam Pháo đã qua đời!”
Dứt lời, Hứa Tường chắp tay hành lễ, rồi lập tức dùng nội lực đánh về phía Diệp Lâm.
Một luồng uy áp khủng bố và một bóng đen bay nhanh như chớp về phía Diệp Lâm.
Thấy vậy, Diệp Lâm sửng sốt, vận chuyển chân khí khắp người để ngăn cản, nhưng mà vẫn bị một lực lượng quái dị đánh vào trong cơ thể.
Diệp Lâm giống như là bị một đòn tấn công nghiêm trọng, trong miệng mặn chát, phun ra một ngụm máu đen.
Danh Sách Chương: