Bụi đất tan hết.
Một màn tại hiện trường lại gây chấn động cho mọi người ở đây.
Hình ảnh Diệp Lâm bị kiếm chém trong dự đoán của mọi người không hề xuất hiện, ngược lại trở thành cục diện thế ba chân vạc.
Diệp Lâm dùng thân thể máu thịt, một tay một kiếm, lòng bàn tay nắm lấy kiếm đang chém về phía mình.
Dường như đôi tay của anh có một luồng lực lượng vô hình quấn quanh, dù có đao tước rìu chém thì cũng không gây ra một chút vết thương nào.
“Ơ kìa... Sao lại vậy chứ?”
Ninh Tranh Vanh và Yến Dịch Thủy thấy vậy đều thay đổi sắc mặt, ngay cả tay cầm kiếm cũng run run, suýt nữa nắm không chắc.
Uy lực của một kiếm vừa rồi cực kì khủng bố, có loại uy thế chém trời mở. đất.
Kết quả vô cùng bất ngờ là nó lại bị Diệp Lâm dùng đôi tay nhẹ nhàng chặn lại.
Hơn nữa, điều khiến hai người họ chấn động hơn nữa là kiếm của bọn họ còn cách lòng bàn tay Diệp Lâm một lóng tay.
Cái khoảng cách một lóng tay ngắn ngủn ấy lại giống như rãnh trời bước mãi không qua.
Dù hai người có cố sức thế nào thì kiếm trong tay bọn họ cũng không thể chém xuống thêm mọt chút nào nữa.
Hiện trường lập tức trở nên xôn xao. “Trời ạ! Tôi không nhìn lầm đấy chứ? Cậu trai trẻ họ Diệp còn sống nữa kìa!”
“Tay không? Tay không! Cậu ta thế mà lại dùng tay không đỡ được một kiếm của hai đại tông sư Hóa Cảnh?”
“Chắc chắn là tôi đang nằm mơ rồi! Người ta là tông sư Hóa Cảnh cơ đấy! Chẳng lẽ cậu ta cũng là Hóa Cảnh? Không thể nào đâu!”
Mọi người đều cho rằng Diệp Lâm chết chắc rồi. Kết quả dù có nằm mơ cũng không ngờ rằng Diệp Lâm lại có thể êm đẹp xuất hiện trước mắt mọi người,
thậm chí còn có thể đánh một với hai, đã vậy còn không rơi vào thế yếu.
Không chỉ có người xem dưới võ đài chấn động, ba vị đại năng trên ghế trọng tài cũng lộ ra vẻ mặt giống như là gặp quỷ vậy.
“Vậy mà cũng không thể giết chết thằng nhãi kia?”
Quan chủ Lữ Đạo Hiên của Bạch Vân Quan trợn mắt há hốc mồm, giật mình không khép miệng được.
“Hai đại Hóa Cảnh không thể một chiêu chém chết cậu ta? Chẳng lẽ cậu ta cũng là tông sư Hóa Cảnh?”
Đạo trưởng Thiên Cực của Võ Đang cũng khó có thể tin mà trợn mắt ra nhìn.
“Quanh thân thằng nhãi kia mơ hồ có ánh vàng, đó chính là chú pháp kim quang của Đạo gia!”
Tàng Kiếm Thượng Nhân của Hoa Sơn vừa ngạc nhiên lại vừa nghi ngờ, tiếp tục suy đoán lai lịch của Diệp Lâm.
“Chẳng lẽ cậu ta xuất thân từ Toàn Chân đạo hoặc là một đạo môn nào đó?”
Trong nhất thời, đám cổ võ giả ba núi bảy thị đều rất bất ngờ.
Bọn họ không dám tưởng tượng người mà bọn họ khiêu chiến ngày hôm nay rốt cuộc yêu nghiệt cỡ nào.
Ngay cả tông sư Hóa Cảnh cũng không thể chém chết cậu ta trong một kiếm?
Đám người bảy thị đắm chìm trong sợ hãi, có loại cảm giác tai họa tới nơi
Bên kia, đám người Hoa Quốc Đống vừa mừng vừa sợ.
Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lâm sẽ rất nguy hiểm, thậm chí sẽ mất mạng. Nào ngờ Diệp Lâm lại có thể chuyển nguy hiểm thành bình an.
“Thực lực của Long Vương đại nhân đúng là không thể lường được!” Đám người Long Môn đều rất khâm phục Long Vương. “Sao mà... anh ta mạnh quá vậy?”
Ân Hồng Trang thấy Diệp Lâm có thể ngăn cản sự tấn công cùng lúc của hai đại tông sư Hóa Cảnh thì rất là chấn động.
Nếu mình không nhận sai người thì Kim đại nhân cũng không phải là đối thủ của anh ta.
“Ha ha!”
Giờ phút này, Diệp Lâm dùng tay không đỡ thế kiếm của hai người họ, mặt mày vẫn là vẻ thản nhiên bình tĩnh.
“Xem ra thực lực tông sư Hóa Cảnh của hai ông chưa tới đâu cải” Dứt lời, Diệp Lâm đẩy nhẹ ra một cái, thế mà lại đẩy ra hai người họ.
Sau đó, Diệp Lâm tự nhiên mà quay người lại chỗ cũ, vỗ một cái lên hộp kiếm.
“Lần này... đến lượt tôi ra kiếm!”
“Kiếm lên!”
Danh Sách Chương: