Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc nhìn thấy Diệp Lâm, Cố Nam Phong lập tức sợ đến mức ngây người. Anh ta không ngờ mình lại nhanh chóng gặp được Diệp Lâm như vậy.

May là lúc nãy anh ta không thêm mắm thêm muối, bịa đặt lung tung khi kể về chuyện của Diệp Lâm.

Có điều, Cố Nam Phong vẫn có chút lo lắng, lỡ như Diệp tiên sinh không thích khoe khoang, không muốn những chuyện mình làm bị truyền ra ngoài, thì chẳng phải là mình đã bị bắt ngay tại trận hay sao?

“Diệp... Diệp tiên sinh...”

“Tôi không có truyền lung tung... Tôi chỉ nói cho đám Liễu thiếu nghe thôi... Tôi bảo đảm không nói nữa... Tôi câm miệng ngay đây...”

Thấy vậy, Hoa Quốc Đống sợ ngây người, Bàng Văn Hiên sợ ngây người, còn Khương Thái Thanh thì cực kì chấn động.

Mọi người ngạc nhiên mà nhìn về phía Diệp Lâm.

Cho dù là ai thì cũng không ngờ người nhà họ Diệp giết một vị cổ cõ giả chính là Diệp Lâm!

“Trời ạ!” Hoa Quốc Đống không nhịn được hét lên.

Vừa rồi anh ta còn đang suy nghĩ nhà họ Diệp là nhà nào mà dám giết cả cổ võ giả, còn trâu bò hơn cả sư phụ mình nữa...

“Sư... sư phụ, anh thật sự giết... cổ võ giả hả?”


Thấy dáng vẻ thất thố của Hoa Quốc Đống, Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Chỉ là một tên cổ võ giả thôi mà, có gì mà anh phải làm quá lên như thế? Đây có phải lần đầu tôi giết cổ võ giả đâu!”

Cái... cái gì?

Ý của Diệp Lâm là đây không phải là lần đầu anh giết cổ võ giả?

Đáng sợ quá đi!

Mọi người bị chấn động tới mức không khép miệng lại được.

“Cổ võ không thể chịu nhục...” Bàng Văn Hiên ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc thì anh đã giết bao nhiêu người rồi?”

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cổ võ giả, Diệp Lâm liền bắt đầu nghe thấy câu “cổ võ không thể chịu nhục”, nghe đi nghe lại nhiều đến mức sắp chai lỗ tai luôn rồi.

Không thể chịu nhục? Thì cũng bị anh giết đấy thôi!

“Cổ võ không thể chịu nhục gì chứ?” Diệp Lâm khinh thường nói: “Đại Hạ chúng ta, người người như rồng, ai cũng bình đẳng, ai cũng không thể chịu nhục!”

“Bọn họ ỷ vào cái thân phận đặc thù của mình rồi đi huênh hoang khắp nơi! Bọn họ có thể nhục nhã người khác, rồi lại muốn người khác kính sợ bọn họ, thiên hạ nào có đạo lý như vậy?”


“Xem như bọn họ xui xẻo, hai lần rơi vào tay tôi, thua trong tay tôi. Tôi không quan tâm cổ võ không thể chịu nhục gì đó!”

Nghe lời nói của Diệp Lâm, đám người Bàng Văn Hiên vừa chấn động vừa khâm phục.

Bọn họ thầm nghĩ chỉ có Diệp Lâm mới dám nói như vậy. Quả nhiên là cổ võ giả, cách nói chuyện đúng là rất tự tin!

Lúc này, Bàng Văn Hiên chợt có chút sợ hãi khi nghĩ lại, may mà hôm nay mình cố ý đến đây để nghiêm túc xin lỗi Diệp Lâm.

Trong lúc vô tình mình đã chọc tới loại người tài ba ngay cả cổ võ giả cũng dám giết. Nếu bị anh ta theo dõi thì chắc là cả gia tộc mình đều không được yên ổn.

“Ha ha, không hổ là sư phụ tôi, xem ra nhà họ Diệp cũng đã rơi vào trong tay sư phụ rồi!”

Hoa Quốc Đống nói với vẻ mặt kiêu ngạo, thầm nghĩ ánh mắt của mình quả nhiên không tệ, bái sư phụ bái đúng lắm rồi.

“Diệp thần! Anh vĩnh viễn là thần!” Khương Thái Thanh vốn cho rằng Lâm là một vị thần giới bài bạc, nào ngờ bài bạc chỉ là một năng lực không hề nổi trội của anh.

Một khi anh nổi cơn tàn nhãn, thì ngay cả cổ võ giả anh cũng dám giết! Đây là kiểu thần thánh gì vậy trời!

“Sư phụ! Tôi cũng muốn bái sư phụ!”

Khương Thái Thanh hồi hồn lại, la hét muốn nhận Diệp Lâm làm sư phụ.

Rốt cuộc thì anh ta đã từng ở nước ngoài, nhận thần cờ bạc ở phố người Hoa làm sư phụ. Thì đến loại người trâu bò dám giết cả cổ võ giả như Diệp Lâm, sao anh ta có thể không muốn nhận làm sư phụ được chứ?

“Tôi cũng vậy!” Bàng Văn Hiên cắn răng, quỳ một gối xuống đất, thật lòng bái Sư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK