Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Diệp Lâm! Sao anh còn trở về đây?” Diệp Trạch có chút bực bội. Người nên tới không tới, người không nên tới lại tới? Anh ta vừa dứt lời, không khí tại hiện trường lập tức cứng lại.

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Diệp Lâm, đồng thời phát ra tiếng cảm thán.

Hiển nhiên là việc Diệp Lâm quay về nằm ra ngoài dự đoán của mọi người. “Anh ta là ai vậy? Trông hơi quen quen, cũng là người nhà họ Diệp hả?”

“Anh không biết anh ta hả? Anh ta là Diệp Lâm, anh trai cùng cha khác mẹ của Diệp thiếu. Trong vụ tai nạn xe chấn động cả nước năm năm trước, anh ta chính là vai chính!”

“Ồ, hóa ra là cái tên ngồi tù kia đấy hả? Sao thả ra nhanh vậy? Có tiền tốt thật đấy! Gây ra án mạng lớn, còn khơi dậy sự tức giận của dân chúng, khi ấy tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ bị xử bắn nữa cơ”

“Suyt! Nói nhỏ một chút, rốt cuộc thì người ta cũng là người nhà họ Diệp. Có điềt ¡ nhớ trước đó tin tức có nói là anh ta bị nhà họ Diệp đuổi đi rồi mà? Sao bây giờ lại quay về rồi?”

Trong nhất thời, ánh mắt của mọi người khi nhìn về phía Diệp Lâm, có vẻ khó hiểu khi anh quay lại, cũng có vẻ khinh thường về hành vi phạm tội trước đây của anh...


Đối với những ánh mắt ác ý xung quanh mình, Diệp Lâm cực kì bình tĩnh. Anh chỉ là không ngờ khi anh trở về, người nhà họ Diệp lại dám xa lánh anh?

Xem ra là nhà họ Diệp chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi!

“Sao tôi không thể tới đây?” Diệp Lâm bình tĩnh trả lời, rốt cuộc thì hôm nay mình mới là vai chính trong bữa tiệc.

“Hừ, anh không còn là người nhà họ nữa, anh có tư cách gì đến tham gia buổi tiệc nhà họ Diệp?” Diệp Trạch khịt mũi coi thường: “Anh đừng tưởng rằng ở bên ngoài quen biết đám người Hoa nha nội là nhà họ Diệp sẽ tiếp nhận anh lần nữa! Anh chính là sỉ nhục của gia tộc! Nhà họ Diệp sẽ mãi mãi không chào đón anh!”

Diệp Trạch cho rằng Diệp Lâm muốn nhân cơ hội này quay lại gia tộc.

Rốt cuộc thì ngay trước mặt đám đông khách khứa, nhà họ Diệp cũng không tiện làm quá khó coi đối với con cháu dòng chính.

Hơn nữa, dường như Diệp Lâm còn quen biết bạn cùng lứa tuổi cấp bậc bốn thiếu Yến Kinh như là Hoa Quốc Đống, điều này khiến cho Diệp Lâm tự tin hơn một chút.

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Diệp Trạch bất chấp mấy thứ đó. Anh ta đứng vững ngay cửa, không cho Diệp Lâm đi vào bên trong.

“Anh đã bị gia tộc xóa tên rồi! Mau cút đi!” Diệp Trạch không nhường một bước, muốn dựa thế đuổi Diệp Lâm đi.


Quả nhiên, các khách khứa xung quanh cũng nói chuyện thay Diệp Trạch, sôi nổi khuyên nhủ Diệp Lâm đi về.

“Diệp đại thiếu, anh đã không còn là người nhà họ Diệp nữa rồi, anh đi mau đi, đừng ở đây thêm phiền nữa.”

“Đúng vậy. Anh càng làm như vậy thì gia tộc càng chán ghét anh. Hay là anh cứ ra bên ngoài trước, thành thật đợi thêm một thời gian, nói không chừng chờ khi cha anh và ông nội anh ngẫu nhiên nhớ đến anh, vui vẻ một cái là cho anh quay lại”

“Bây giờ anh hãy cầu xin em trai anh đi, nhờ em trai anh nói thay vài lời, để anh có thể sớm ngày quay lại gia tộc. Rốt cuộc thì các anh chính là anh em cùng cha khác mẹ đấy!”

Trong nhất thời, Diệp Lâm trở thành tiêu điểm bị chỉ trỏ, ai cũng xa lánh và xua đuổi.

“Các người..” Susan đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì ngây ngẩn cả người. Tại sao lại như vậy chứ?

Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không giống như lời nói của Diệp Lâm lúc tới đây.

Cô vốn tưởng rằng Diệp Lâm sẽ vinh quang trở về gia tộc, nào ngờ kết quả là


ngay cả cửa cũng khó có thể bước qua!

“Nếu anh quỳ xuống cầu xin tôi, thì có lẽ tôi sẽ giúp anh nói hay vài câu trước mặt ông nội, thậm chí còn dẫn anh đi gặp cha một lần sau khi buổi tiệc kết thúc.”

Diệp Trạch chống nạnh, mặt mày mang vẻ “anh tới cầu xin tôi đi”. Đương nhiên là anh ta không trông chờ việc Diệp Lâm sẽ thật sự quỳ xuống. trước mặt mọi người. Anh ta chỉ là ra vấn đề khó, để Diệp Lâm biết khó mà rút thôi.

“Quỳ cầu xin p Lâm lạnh lùng cười: “Chờ lát nữa, dù cho cậu có quỳ xuống thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!”

“Tôi quỳ xuống hả?” Diệp Trạch nghe vậy thì cười ha ha: “Anh là cái thứ gì mà tôi phải quỳ xuống cầu xin anh?”

“Tôi là cái thứ sắp trở thành chủ nhà nhà họ Diệp!” Dứt lời, Diệp Lâm đi lên một bước, trầm giọng nói: “Chó ngoan không cản đường, cút đi!”

Anh còn chưa nói xong, không đợi Diệp Trạch phản ứng, liền lát Diệp Trạch một cái, tát bay Diệp Trạch đang chặn đường ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK