“Tôi cho anh một cơ hội quay đầu lại. Tôi có thể không truy cứu trách nhiệm của anh”
“Nếu không thì thân phận quân Ung Châu của anh coi như xong, và tôi cũng sẽ truy cứu đến cùng, xử lý theo quân pháp”
Cái gì?
Nghe vậy, Hàn Mộc Xuân lập tức nổi giận.
Anh ta vốn định làm khó dễ Diệp Lâm, buộc Diệp Lâm phải cúi đầu với anh ta.
Nào ngờ đối phương lại lên mặt uy hiếp mình ngay trước mặt mọi người!
Còn nói cái gì mà xử lý theo quân pháp?
“Mẹ nó! Nhãi ranh, mày hù dọa ai vậy?”
Hàn Mộc Xuân giận dữ nói.
“Mày cho rằng mày là ai?"
“Chuyện còn chưa đâu vào đâu mà đã coi mình là chiến thần Ung Châu rồi hả?”
“Anh nói là xử lý tôi? Anh ngay cả cổng lớn quân doanh cũng không vào được thì làm sao xử lý tôi?”
Đường Y Y thấy vậy cũng không nhịn được bật cười thành tiếng: “Anh không khoác lác là chết hả? Tới tận bây giờ rồi mà vẫn còn nói năng tào lao?"
“Chúng ta đi thôi, nếu anh ta không biết tốt xấu thì cứ để cho anh ta đứng ở cổng, tiếp tục giận mà không làm được gì đi!"
Thấy vậy, Hàn Mộc Xuân cũng biết rõ Diệp Lâm mềm cứng đều không ăn, muốn làm cho anh ta cúi đầu với mình là chuyện không thể nào, cứ tiếp tục ở đây dây dưa với anh ta cũng chẳng có ý nghĩa gì
Dù sao thì mình đã đạt thành mục đích là ngăn cản anh ta ở bên ngoài.
“Được rồi! Chúng ta đi thôi!” Hàn Mộc Xuân quay người: “Chúng tôi không ở đây lăng phí thời gian với anh nữa! Anh cứ tiếp tục đứng ngay cổng đii"
Thấy Đường Y Y không chỉ không giúp mình, ngược lại còn đi giúp bạn trai, quay lại khó xử mình, Tăn Tịch Dao cực kì giận dữ.
“Y Y! Các cậu quá đáng thật đấy!”
Đường Y Y khoác lên cánh tay bạn trai, lắc đầu nói: “Là anh ta không chịu cúi đầu nhận thua, tớ có thể làm gì được đây?"
Tần Tịch Dao nói với Diệp Lâm: “Anh Diệp, chúng ta đi thôi, không vào thì không vào, ai cần cơ chứ?”
“Chúng ta quay lại thành phố ăn ngon”
Tần Tuyết Dung cũng nói: “Anh Diệp, tôi đi cũng với anh”
“Hôm nay anh đến Ung Châu chúng tôi, nhà họ Tân chúng tôi sẽ làm hết lễ nghĩa chủ nhà, tiếp đãi anh thật tốt mới được.”
Mọi người sôi nổi lên tiếng khuyên nhủ, đưa cho Diệp Lâm một bậc thang đi xuống, để tránh anh làm ra việc cực đoan, khiến chuyện trở nên phiền phức lớn hơn nữa.
Có điều, Diệp Lâm lại lắc đầu nói: “Mới vừa ăn rồi mà? Bây giờ còn chưa đến giờ cơm, gấp cái gì hả?”
“Đại doanh Ung Châu không phải là nơi do một mình Hàn Mộc Xuân anh ta quyết định!”
“Anh ta không cho tôi đi vào là tôi không đi vào được hả?”
“Ha ha, tôi có cách hết mà!”
Diệp Lâm có hổ phù, nghĩa là tay cầm binh quyền, sao có thể bị ngăn cản bên ngoài quân doanh?
Đây chẳng phải là trò cười lớn nhất thiên hạ hay sao?
“Ơ?” Nghe thấy Diệp Lâm chưa từ bỏ ý định, còn tuyên bố có thể đi vào, Hàn Mộc Xuân không nhịn được dừng bước lại, quay đầu cười lạnh với Diệp Lâm.
“Để tôi xem anh đi vào kiểu gì?”
“Ở đây là địa điểm quân sự quan trọng, chẳng lẽ anh thật sự muốn tìm chết xông đi vào hả?”
Lúc anh ta nói chuyện, đám binh lính gác cửa tụ tập lại mấy trăm người, canh giữ nghiêm ngặt, dáng vẻ sẵn sàng đón quân địch, sợ Diệp Lâm thật sự xông vào.
“Diệp tiên sinh, đừng xúc động mà!” Tân Tuyết Dung lại đứng trước người Diệp Lâm lần nữa, sợ anh làm ra chuyện khác người nào đó rồi không thể cứu văn được nữa. . Bạn đang đọc tru𝗒ện tại [ 𝘛 r ù m 𝘛 r u 𝗒 ệ n.𝒱N ]
Ngay lúc này, phía sau truyền đến từng đợt tiếng phanh gấp.
Một lượng lớn xe quân sự lao đến.
“Quân Ung Châu ghê gớm thật đấy, ngay cả anh em của tôi cũng chặn ngoài cửa, không chịu cho đi vào!"
Một người đàn ông dáng người vạm vỡ mặc quân phục bước xuống xe.
Ông ta đứng tại chỗ, khí thế chấn động núi sông, khiến người ta phải kính nể.
Binh lính gác cổng nhận ra ông ta, lập tức cúi chào, cung kính gọi: "Hàn chiến thần!”
Ông ta chính là chiến thần Thanh Châu - Hàn Sơn Hà!
Danh Sách Chương: