“CÔ vợ là tôi không phải bỗng dưng là có đâu! Anh cũng cần phải trở thành chiến thần mới được, nếu không tôi sẽ ghét bỏ anh yếu đấy chứ!”
Dứt lời, Giang Đường nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Về phần anh thắng hả… ây da, chờ lúc anh thắng rồi nói sau!”
“Anh ngay cả Tọa Sơn Điêu cũng dám giết, đừng nói là một ván cược nhỏ thế này cũng không dám nhé?”
Giang Đường nheo mắt, khiêu khích nhìn về phía Diệp Lâm.
Diệp Lâm hơi sửng sốt, thầm nghĩ hai chuyện này có liên quan gì đến nhau?
Lúc này, Giang Vệ Quốc ở bên cạnh cười nói: “Cậu Diệp, cậu cứ đánh cược với con bé đi, xem như cho con bé một chút cố vũ!”
Diệp Lâm do dự, nhưng vì không làm mọi người mất hứng, bèn đáp: “Được rồi. Tôi đánh cược với cô!”
Dù sao thì cũng rất khó để lấy được chức vị chiến thần.
Diệp Lâm gần như nắm chắc phần thắng trong ván cược này.
“Hay lắm!” Giang Đường tràn đầy hứng thú vươn tay ra: “Chúng ta vỗ tay thề, một lời đã định!”
Bốp bốp bốp!
Ba chưởng liên tục, hẹn ước lẫn nhau.
“Chúc cô sớm trở thành nữ chiến thần!” Diệp Lâm cười nói với Giang Đường.
“ừ, tháng sau anh cũng tranh đoạt chức vị chiến thần Ung Châu, cố lên nhé!” Giang Đường cổ vũ.
Sau đó, mọi người cùng nhau nâng ly, cùng nhau làm chứng.
Sau khi uống vài ly ăn vài món, Hoàng Tiềm đứng dậy kính rượu với Giang Đường: “Long Mầu, tôi kính cô một ly, chúc cô sớm thực hiện được nguyện vọng.”
“ơ? Long Mẩu? Là tôi hả?” Giang Đường cảm thấy vừa bất ngờ vừa khó hiếu về cách xưng hô kia, hỏi: ‘Vi sao lại gọi tôi như vậy?”
Hoàng Tiềm giải thích: “Diệp Lâm là Long Vương của chúng tôi. Nếu tương lai cô có thể trở thành chiến thần, gả cho Long Vương của chúng tôi, thì cô chính là Long Mẩu!”
“Long Mẩu? Ha ha… cách gọi này thú vị thật đấy!” Giang Đường cảm thấy rất thích thú với cách xưng hô kia, nâng ly lên nói: “Vậy tôi tranh thủ sớm ngày trở thành Long Mầu!”
Sau khi buông ly rượu, Giang Đường thậm chí đã nghĩ ra phong hào của mình, là: chiến thần Doanh châu, phong hào… Long Mẩu!
Một bữa tiệc tối, cả khách lẩn chủ đều vui vẻ.
Sau khi tan tiệc, người nhà họ Giang mời Diệp Lâm ở lại nghỉ ngơi nhưng bị Diệp Lâm uyển chuyển từ chối.
“Tôi còn phải quay lại nhà họ Trương xử lý vài chuyện.” Diệp Lâm giải thích.
“Vậy được rồi.” Một nhà bốn người Giang Vệ Quốc đưa đám người Diệp Lâm ra cửa.
Danh Sách Chương: