“Khụ khụ..” Lúc này, ông Hoàng ho một hơi, rồi cười khổ nói: “Già rồi, nên tới sẽ tới thôi.”
“Vậy cũng đừng...” Liễu Thành Đài vừa vỗ nhẹ lưng ông cụ vừa rót nước cho ông cụ.
“Ông vừa mới đi khám bệnh, là ung thư phổi thời kì cuối, không còn nhiều thời gian nữa rồi.” Ông Hoàng uống một ngụm nước, bình tĩnh nói.
“.” Liễu Thành Đài nghe vậy thì có chút không thể tin nổi, giống như là sét đánh ngang tai.
Hơn nữa, đây là một chuyện lớn, Liễu Thành Đài biết rõ rằng ông Hoàng sẽ không nói bừa hoặc nói quá lên.
Trong nhất thời, Liễu Thành Đài nghẹn lời, không biết phải nên an ủi ông cụ trước mắt như thế nào.
May là ông Hoàng không quan trọng chuyện sống chết, có thể bình tĩnh mà tiếp nhận sự thật.
“Ông đã gần chín mươi tuổi rồi, từng ăn khổ, cũng từng hưởng phúc, cuộc đời không còn gì tiếc nuối nữa.” Ông Hoàng cười thản nhiên.
“Ông có đi khám bác sĩ bệnh viện trung ương chưa?” Liễu Thành Đài hỏi.
“Khám rồi." Ông Hoàng nói: “Hiện nay ông đang uống thuốc do bệnh viện trung ương kê đơn để giữ mạng, nếu không thì đã chết lâu rồi.”
“Vậy nên nhân lúc hiện giờ đầu óc ông còn chưa hồ đồ, đi dặn dò một vài chuyện về hậu sự. Khi ấy, lại phải làm phiền các cháu...”
Liễu Thành Đài đỏ mắt, nói: “Đây là trách nhiệm của bọn cháu mài!”
Bọn họ là viên chức phủ Tông Nhân, xử lý các công việc liên quan đến hôn tang của hoàng gia là chuyện bình thường.
” Liễu Thành Đài chợt nhớ đến chuyện gì đó, lấy ra một viên đan ọ: “Ông nội Hoàng, hôm nay cháu theo đám anh em của cháu, mơ hồ mà đi bái một vị sư phụ.”
“Anh ta cho bọn cháu mỗi người một viên đan dược, nói là có thể chữa đủ loại chứng bệnh.”
“Ông nội Hoàng, hay là ông uống thử xem?”
Nghe vậy, ông Hoàng cười cười, cầm viên đan dược lên xem kỹ: “Nói mạnh miệng thật đấy! Chữa đủ loại chứng bệnh hả? Bác sĩ bệnh viện trung ương cũng không dám nói như thết Ơ..”
Sau khi nhìn kỹ đan dược, ông Hoàng hơi giật mình, nói: Dường như phẩm chất đan dược không thấp, có thể luyện ra đan văn mà, không đơn giản một chút nào.
Tuy rằng ông Hoàng không hiểu y thuật, nhưng người ta nói bệnh lâu thành bác sĩ.
Ông Hoàng tin tưởng trung y, mỗi năm đều dùng thuốc dưỡng sinh, vậy nên có điều hiểu biết về phẩm chất đan dược.
Đan văn càng phức tạp, chất lượng đan dược càng cao, hiệu quả sẽ càng tốt.
Mà viên đan dược này lại có đan văn chằng chịt cực kì hiếm thấy. Cho dù là đám bác sĩ bệnh viện trung ương, dường như cũng không luyện ra được.
“Chẳng lẽ... đây là một viên thuốc thần?” Ông Hoàng cảm thấy tò mò, cũng muốn uống thử viên đan dược kia.
“Cháu không biết nữa.” Liễu Thành Đài cười khổ nói: “Hay là ông nội Hoàng lấy về cho người hiểu đan dược xem. Nếu không có vấn đề thì hãy uống thử xem.”
“Không cần xem!” Ông Hoàng cười khẽ, tự ông đã có thể xem ra được đại khá Haizz, dù sao cũng là ung thư phổi thời kì cuối, không bằng uống thử để xem vận may đi!”
“Thành Đài, hi vọng sư phụ của cháu là người đáng tin, ha ha...”
Ông Hoàng vừa nói đùa vừa uống một ngụm trà, viên đan dược trôi theo nước trà vào trong bụng.
Danh Sách Chương: