“Long Vương... đúng là khó lường mà!” Đám cấp dưới Hắc Long cảm thán liên tục.
Một bên khác, hai ông cháu môn Bặc cổ võ, một người vui vẻ hoan hô, một người chỉ cười chứ không. nói.
“Ông nội, ông đúng là tính toán như thăn! Thằng nhãi người thường kia thắng kìa, thật sự là khó tin mà! Chúng ta phát tài rồi!”
Vừa rồi anh ta làm theo lời của ông nội, lấy hết tiền bạc trên người đi cược Diệp Lâm. Với tỷ lệ hiện giờ, số tiền của anh ta tăng lên ít nhất một trăm lần.
“Trời ạ, thế mà lại có đồ ngu đi cược thằng nhãi kia thẳng?”
Có người bị thua sạch túi, ngạc nhiên mà nhìn về phía hai ông cháu thẳng cược, vừa ngạc nhiên lại vừa ghen ghét.
Mấu chốt là người là cược thẳng, anh ta có muốn cãi cũng không cãi lại được!
“Suỵt, anh nói nhỏ một chút, không muốn sống nữa hả?"
Lúc này, có người nhận ra hai ông cháu kia là ai, vội vàng bụm miệng bạn mình lại.
"Anh biết người ta là ai không mà dám nói năng lỗ mãng?"
“Bọn họ cũng là cổ võ giả, còn là người của năm môn!"
“Nếu tôi không đoán sai thì ông cụ kia là đại năng Thiên Cơ Tử môn Bặc, nổi tiếng tính toán như thần, xem quẻ bói toán, tỉnh thông âm dương, biết trước tương lai!”
Thiên Cơ Tử, môn Bặc, một trong năm môn?
“Thảo nào người ta thẳng cược! Hóa ra là đã sớm tính ra được thẳng thua!”
Trong nhất thời, cả đám dân cờ bạc đều sáp lại gần hai ông cháu, định cược theo hai ông cháu.
“Thưa Thiên Cơ Tử đại nhân, xin hỏi trận tiếp theo ông cược ai vậy? Chúng tôi đều cược theo ông hết!”
Ông cụ cười ha ha nói: "Người khác tham lam anh sợ hãi, người khác sợ hãi anh tham lam!"
“Tiếp tục cược người trẻ tuổi họ Diệp đi!” Được rồi!
Đám dân cờ bạc sôi nổi đổi sang cược Diệp Lâm.
Trong nhất thời, số người cược Diệp Lâm tăng mạnh, từ lúc ban đầu chưa đến một phần, tới bây giờ đã tăng lên hơn ba phần.
“Trời ạ! Đám người kia điên rồi hả?”
“Bọn họ cho rằng thằng nhãi họ Diệp sẽ thắng hai trận liên tiếp hả?”
“Kỳ tích và vận may không thể nào nghiêng vẽ phía Diệp Lâm mãi được!"
Đa số người vẫn không chịu tin tưởng sự thật, cho rằng Diệp Lâm thẳng trận vừa rồi là vì may mắn.
Nếu đánh thêm một trận nữa thì Diệp Lâm chắc chẩn sẽ thua.
Cùng lúc đó, một đám thị vệ Yến Kinh được đặc biệt cho phép đi vào trong Bạch Vân Quan, vừa giúp đỡ giữ trật tự vừa xem so tài
Phó thủ Ân Hồng Trang của Kim Lũ Y hào hứng dẫn người đi vào giữa sân.
“Không biết tình hình chiến đấu thế nào rồi?”
“Lúc nãy có một tiếng vang cực lớn, chắc là sắp. kết thúc rồi!"
“Hy vọng còn kịp xem trò hay!”
Đám thị vệ bàn tán xôn xao.
Ân Hồng Trang cũng muốn thấy phong thái của người dám quyết đấu với cổ võ giả.
Lúc đi vào sân, nhìn kỹ từ xa xa, Ân Hồng Trang lập tức giật nảy mình.
“Sao lại là anh ta?”
“Diệp Lâm?”
Ân Hồng Trang thật sự không thể tin vào đôi mắt mình.
Trên võ đài, người trẻ tuổi tay đè hộp kiếm, ngạo. nghễ nhìn xuống, chính là kẻ thù của Kim đại nhân nhà họ
“Anh ta.. thế mà lại dám nhận lời khiêu chiến từ cổ võ giả?"
Ân Hồng Trang cực kì chấn động, rất muốn đi báo ngay với Kim Lũ Y đang bận rộn bên ngoài, để Kim Lũ Y đi vào xem kế nào đang quyết đấu với cổ võ giả.
“Chắc là Kim đại nhân... có nằm mơ cũng không đoán được sẽ là anh ta!"
Danh Sách Chương: