“Ông Giang, xin ông cứ nói!”
Diệp Lâm bước chậm lại, không biết Giang Vệ Quốc muốn nói gì.
“Haha…” Giang Vệ Quốc bật cười rồi nói: “Theo lý mà nói, tôi không nên can thiệp vào việc riêng của cậu Diệp, nhưng…”
Giang Vệ Quốc thẳng thắn nói: “Sau này cậu sẽ trở thành chiến thần, lãnh đạo binh lính của một quốc gia, làm sao có thể hòa nhập với những tên xã hội đen và ông chủ của các thế lực ngầm đó được? Đây không phải là tự hạ thấp giá trị bản thân sao? Thậm chí cậu còn có thế bị chỉ trích nữa!”
“Tương lai, nếu như những đối thủ chính trị dùng những thứ này đế công kích cậu thì chẳng khác nào tự mua dây buộc mình!”
Theo quan điểm của Giang Vệ Quốc, dù là chủ nhân của Long Môn hay thế lực ngầm thống trị Phụng Thiên thì đều là những việc không rõ ràng. Người thống thạo y thuật và võ thuật như Diệp Lâm nên đi theo con đường chính đạo, mà những người này sẽ chỉ trở thành vết nhơ của anh mà thôi.
Nghe vậy, Diệp Lâm nhẹ nhàng mỉm cười, còn tưởng ông Giang định nói gì, không ngờ lại là chuyện tầm thường như vậy.
Mà cũng phải, với thành tích lẫy lừng trong suốt cuộc đời của ông Giang, đương nhiên ông ta sẽ coi thường nhóm xã hội đen kia. Nếu như Diệp Lâm không có ở đây, ông ta thậm chí sẽ không thèm kết giao với họ.
Ngay cả Hoàng Tiềm đi theo phía sau cũng nghe ra sự khinh thường trong lời nói của Giang Vệ Quốc đối với loại người như bọn họ, trong lòng không khỏi có một loại cảm giác tự ti.
Nhưng đổi với chuyện này, Diệp Lâm lại có cái nhìn khác: “ông Giang, ông nói vậy là sai rồi!”
“Ông đã từng nghe câu “thiên hạ thịnh suy, mọi người đều phải có trách nhiệm”, “những người hay nói đạo lý thường sống chẳng ra sao” chưa?”
“Không ai sinh ra đã là kẻ vô lại, chỉ là trong quá trình trưởng thành, người ta phải đi một sổ con đường vòng mà thôi. Hơn nữa, sự gan dạ của họ là một sức mạnh không thể coi thường được!”
“Tôi muốn hỏi ông Giang, đế những tên côn đồ này lang thang khắp thành phố hay, hay là tập hợp chúng lại sẽ dễ dàng hơn đế kiểm soát hơn?”
Giang Vệ Quốc nghe vậy, lập tức hiểu được ý tứ của Diệp Lâm, gật đầu nói: “Đương nhiên tập hợp lại để khống chế tốt hơn rồi.”
“Đúng vậy!” Diệp Lâm tiếp tục nói: “Cho dù chúng ta có nhìn nhận thế nào thì những người này vẫn luôn tồn tại. Thay vì để bọn họ ra ngoài không làm gì, thậm chí gây rắc rối, chi bằng tập hợp bọn họ lại thành một tổ chức, nghiêm khắc quản lý để họ làm những việc có ích hơn!”
“Tôi tin rằng mỗi người đều có giá trị tồn tại của mình. Nếu có thể phát huy tiềm năng của họ, tương lai họ cũng sẽ đạt được thành tựu to lớn.”
“Xưa Mạnh Thường Quân có ba ngàn khách, còn có những kẻ cướp gà trộm chó. Bây giờ, trong thời kỳ Đại Hạ thịnh vượng, sao không thể dung túng nổi một Long Môn nhỏ nhoi cơ chứ?”
Lời nói của Diệp Lâm không khiêm tổn cũng không kiêu ngạo, từng câu từng chữ đều vô cùng thuyết phục.
Ngay cả Hoàng Tiềm đang mặc cảm tự ti, nghe vậy cũng cũng không khỏi cảm thấy được cố vũ, tự giác ngấng đầu ưỡn ngực.
Thân phận thấp kém thì có sao? Anh ta cũng là một người dán của Đại Hạ, tương lai nếu như Long Vương trở thành chiến thần, anh ta sẽ nguyện chết đi theo!
“Cậu Diệp nói đúng quá!” Giang Vệ Quốc có chút xấu hổ, nói: “Tôi đúng là một lão già cố hủ.”
“Haha! Diệp Lâm, anh quả thực rất khác biệt!” Giang Đường ở một bên cũng mỉm cười:
“Tôi đồng ý với anh, lần này ông nội đã sai rồi, mọi người đều bình đẳng.”
“Hơn nữa, ngay cả trong quân doanh, không phải người nào cũng am hiểu hết tri thức lễ nghĩa.”
Nói xong, sau khi xuống núi, Giang Đường dừng lại và chào tạm biệt mọi người: “Tôi đã nhận được thông báo tối nay quân doanh sẽ rời đi, tôi cũng phải trở về với họ, tạm biệt mọi người!”
“ừm, đi đi!” Giang Vệ Quốc gật đầu, mặc dù không nỡ rời xa cháu gái, nhưng khi những đứa trẻ rồi cũng phải trưởng thành, phải ra ngoài thử sức. Hơn nữa, có một cô cháu gái kế thừa tố nghiệp cũng là điều đáng mừng: “Trên đường đi nhớ cẩn thận! Vào quân đội rồi, không được tùy tiện hành động nữa, biết chưa!”
“Diệp Lâm, gặp lại sau!” Cuối cùng, Giang Đường chắp tay, nói với Diệp Lâm: “Lần sau gặp lại cũng chính là ngày tôi trở thành chiến thần!”
“Ha ha, được rồi! Chúc cô thành công!” Diệp Lâm cũng chắp tay: “Bảo trọng!”
Sau khi chia tay Giang Đường, cả nhóm quay trở lại thành phố Phụng Thiên.
Giang Vệ Quốc từ biệt Diệp Lâm và trở về nhà một mình, trong khi Diệp Lâm và nhóm của mình lại quay trở lại nhà họ Trương.
Lúc này trong nhà họ Trương tràn ngập đèn
lồng và đồ trang trí đầy màu sắc.
Sau khi hỏi thăm, được biết nhà họ Trương đã tổ chức đại tiệc, phát thiệp mời và chiêu đãi tất cả các bên.
Chính thức thông báo với công chúng rằng nhà họ Trương đã đổi chủ.
Những việc làm anh hùng của Diệp Lâm như lên nắm quyền nhà họ Trương, giết chết Tọa Sơn Điêu và kết nghĩa với chiến thần Thanh Châu đã lan truyền nhanh chóng và trở nên nối tiếng ở Phụng Thiên.
Cũng vì thế mà Diệp Lâm cũng đã trở thành nhân vật số một ở Phụng Thiên!
Lúc này, những người ngưỡng mộ, các ông chủ lớn từ mọi tầng lớp ở Phụng Thiên đều tụ tập tai nhà ho Trươnq.
Danh Sách Chương: