“Đúng phải…” x4.
Cả bọn bắt đầu đi xung quanh, một lúc sau, chúng nghe thấy tiếng Lucy hét lên:
“Mọi người, lại đây, mình thấy thứ gì này.”
Khi bọn chúng chạy tới bên cạnh cô bé, Lucy đang đứng ở trên một cái bục khá cao, đây là căn phòng rất rộng, từ mấy dấu chân tường còn lại, Ambrose có thể đoán được.
“Đây là một đài cao, nơi đặt một cái bàn dài để vua và quan lại đại thần ngồi.” Quan sát căn phòng, Peter thốt lên nói.
“Không ai dám nghĩ… Là em lại quên mất việc chúng ta đã từng là vua và nữ hoàng và đã ngồi ở những cái đài cao như thế này trong chính điện của chúng ta.” Edmund bửng tỉnh nói.
Susan góp lời:
“Đây là lâu đài Cair Paravel của chúng ta ở cửa một con sông lớn ở Narnia. Sao mình có thể quên được?”
Ambrose cũng nhớ lại, hình ảnh lâu đài Cair Paravel xinh đẹp trong quá khứ hiện lên, kết cấu của nó rất giống tòa phế tích này… Nếu như vậy, cửa sông đằng kia là của sông của The Great River, nhưng nó không rộng tới vậy…
Đột nhiên, Ambrose nghĩ tới một chuyện. Đó là thời gian.
Cậu có khả năng đã tới Narnia hàng trăm năm sau đó, con sông qua thời gian mài mòn hai bên bờ, và lâu đài thì bị bỏ hoang… Vừa nãy, cậu tìm thấy một góc của tháp canh, trên đó có dấu vết của một trận chiến.
Cair Paravel đã bị tấn công, một triều đại khác đã tới trên Narnia, bọn họ xóa bỏ triều đại của bốn anh em nhà Pevensie. Nhưng không biết Thất đại đảo quốc ra sao rồi?
Với đống sách vở vượt qua tri thức thời đại, cậu tin rằng các thần dân của cậu sẽ phát triển rất tốt đất nước.
Nhưng nếu Narnia bị xâm chiếm, tại sao Thất đại đảo quốc của cậu không ra tay giúp đỡ? Hoặc chính Thất đại đảo quốc đã thôn chiếm Narnia? Dù sao đã mấy trăm năm qua đi rồi.
Nghĩ tới đây, Ambrose ánh mắt nhìn bốn anh em khác hẳn, không biết bọn này nghĩ thế nào nếu thật sự đất nước của bọn chúng bị bọn cận thần trung thành của cậu chiếm mất.
Không mấy thứ đó không quan trọng, hàng trăm năm qua đi, Ẩn sĩ… ông ấy còn sống không, cậu nhớ lúc mình và Fayola còn ở Thất đại đảo quốc thì ông ta đã hơn một trăm gần hai trăm tuổi rồi…
Đột nhiên, cậu có linh cảm không tốt lành lắm, có thể Ẩn sĩ đã xảy chuyện gì… nếu thế thì rất nguy, tính mạng của fay sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng không phải là hết hy vọng, chỉ cần trở lại Thất đại đảo quốc … qua mấy trăm năm phát triển, mấy tên phù thủy và pháp sư thần dân của cậu sẽ có biện pháp.
Biết được mình đang ở Cair Paravel, nếu không có biến cố gì thì ngày mai cậu sẽ chào tạm biệt bốn anh em nhà Pevensie, cậu tính là một chiếc bè rồi ra biển đi tới Thất đại đảo quốc.
Ambrose tay sờ trán, ánh ánh lo lắng nhìn Fayola nằm bên cạnh, nhiệt độ cơ thể cô bé lại tăng lên một ít rồi.
Lucy lại hét lên kéo Ambrose ra khỏi suy nghĩ:
“Có một điều, nếu đây đúng là Cair Paravel thì ở đây phải có một cái cửa… để em coi nào. Sự thật thì chúng ta đang ngồi tựa lưng vào nó. Các anh chị cũng biết – cái cửa này dẫn đến kho châu báu.”
Rồi bốn đứa phá cửa đi xuống hầm, còn Ambrose thì chờ ở ngoài, thật không hay ho cho lắm nếu cậu theo bọn nhóc vào kho báu của chúng.
Mười phút sau, bón đứa trở lại, Edmund đặc biệt đưa cho Ambrose bốn viên ngọc mắt mèo, nó nói:
“Đây cứ xem như là tiền mua đồ ăn.”
Ambrose nhìn bọn chúng, cả bốn đã trang bị đầy đủ vũ khí, Peter cầm một thành kiếm sáng loáng, phía sau lưng cậu là một cái khiên khắc hình một con sư tử đỏ uy nghiêm, oai vệ. Tên này luôn mồm:
“Thật kì lạ, anh không nhớ là mình có thanh kiếm tốt như vậy…”
Nói rồi, Peter chém một nhát lên bức tường cẩm thạch… Thanh kiếm để lại một vết sâu hẳn và dài, thanh kiếm thật sắc bén.
Lucy thì đeo bên sườn một chiếc dao găm, một bên khác cô bé đeo một cái lọ thuốc kim cương. Susan thì như các chiến sĩ Amazon lưng đeo hộp đựng tên, tay phải cầm cung, và Edmund thì có một thanh đoản kiếm dài chừng một mét hai.
Tối hôm đó, khi biết mình đang ở đâu, bọn chúng bắt đầu bàn bàn bạc hướng đi, cuối cùng cả bọn quyết định đi lên phía bắc tới khu rừng Cú (Owlwoods) gần nhất.
Đơn giản là muốn tìm mấy cư dân Narnia hỏi thăm. Vì bọn họ thường sống trong các khu rừng.
=====
Sáng hôm sau, sau khi ăn nhẹ (cả Fayola cũng được Ambrose đút thuốc bổ sung năng lượng), cả bọn men theo lối cũ trở lại bờ biển, và rồi bọn chúng sẽ đi ngược lên phía Bắc.
Khi vừa xuống bờ biển, Susan lại chỉ tay về phía cửa sông la lên:
“Nhìn này… Có người!!!”
Peter anh cả, và cũng là đứa nhiều tuổi nhất trong bọn vội vàng cởi áo nhảy nước sông cứu người.
Ba phút sau, tên này trở lại trên vai vác một tên người lùn đang bị trói cả tay cả chân lại. Không hiểu sao hắn lại có thể nổi trên mặt nước được.
Susan nhanh chóng lấy một con dao cắt đứt dây thừng, còn Lucy lại đổ một giọt nước chữa trị từ lọ thuốc kim cương cô nhận từ Ông già Noel lúc trước.
Giống như hầu hết những người lùn, chú lùn này có dáng người chắc nịch, bộ ngực vạm vỡ.
Chắc tên này chỉ cao khoảng 90 phân là cùng. Bộ râu vĩ đại cùng với hàng ria mép đỏ quạch, thô cứng che gần hết khuôn mặt và người ta chỉ nhìn thấy cái mũi diều hâu nhọn hoắt và đôi mắt đen sáng lóng lánh như hạt cườm.
Sau khi uống thuốc, vẫn không thấy hắn tỉnh, Lucy lo lắng nói:
“Không phải ông già Noel đã nói một giọt là chữa khỏi mọi vết thương mà?”
Ambrose thì ra tên người lùn này khỏi hẳn rồi, chỉ chưa ngủ dậy thôi, cậu chĩa đũa phép vào mặt tên người lùn và nói:
“Để mình… Rennervate.” (ND - Bùa thức tỉnh)
Ngay lập tức, tên người lùn hai mắt trợn lòi mở ra, miệng hắn ho khan mất cái… rồi phát ra mất tiếng rên rỉ than thở…
“Ta chưa chết ư… Ôi đức mẹ Đất kính yêu, con trai người vẫn còn sống sau khi bị xử tử hình…”
“Này, chú người lùn, chú có bị đau ở đâu không?” Lucy giọng ngon ngọt hỏi.
“Ôi mẹ Đất ơi, có ma thật… làm ơn phù hộ cho con…” Tên người lùn hét toáng lên như thấy một thứ gì đáng sợ lắm.
“Ê, là bọn này cứu ông đấy.” Edmund giọng hơi giận nói.
“Dù sao đi nữa.” Chú lùn bình tĩnh lại nói: “Dù là người hay ma thì các người cũng đã cứu sống tôi và tôi hết sức biết ơn.”
“Ma, sao chú lại nói cháu là ma?” Lucy không hiểu hỏi.
“Suốt đời mình, tôi đã nghe nói rằng những cánh rừng dọc bãi biển có bao nhiêu cây cối thì có bấy nhiêu con ma. Ấy là những câu chuyện kể thế.” Chú lùn trả lời cô bé.
Ngược lại, Ambrose lại quan tâm tới chuyện khác, cậu lạnh giọng hỏi:
“Tại sao ông lại bị xử… tử hình?”
Peter mấy đứa khác nghe vậy lập tức cảnh giác nhìn tên người lùn và chờ hắn trả lời.
“Ồ, tôi là một tên tội phạm nguy hiểm, chính thế đấy.” Chú lùn nói, giọng vui như không. Có thể hắn đang rất vui vì hắn còn sống.
“Nói điểm chính đi.” Ambrose từ trong không khí lấy ra thanh Lleaud gác lên cổ tên lùn nói.