Một cái lỗ có đường kính khoảng một mét xuất hiện tại chỗ, Natasha liên nhảy xuống, Đội trường trước khi nhảy xuống nhìn về phía sau nói:
“Xuất phát, nhắc nhở hai người đi thanh lên không cái hang này sập mất…”
Kết thúc lời nói, Slytherin và Gryffindor chưa kịp phản ứng gì thì cả năm người đã biến mất, họ chỉ nghe thấy tiếng gió thổi ‘vù vù’ từ trong cái hang thổi tới…
“Thế nào một tên khổng lồ chui vừa được?” Gryffindor không tin lẩm bẩm.
“Đi thôi, không nghe vừa nãy vị Đội trưởng nói gì hả?”
“Biết rồi…”
Cả hai nhảy xuống, và lập tức phi người đuổi theo, nhưng phải đến tận năm phút họ mới có mắt ở đầu hàng bên kia, chỉ có điều…
“Kẻ thù đâu? Đũa phép đâu? Ánh sáng bùa chú đâu?”
Cả hai ngơ ngác nhìn quanh, đây là một căn phòng khá sang trọng với nhiều đồ trang trí bằng bạc… Chỉ có một vài vết máu chưa khô, cùng với đám bụi bặm mảnh vỡ nhỏ. Quan trong nhất là bên ngoài im lặng như chốn không người.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Cả hai cùng nghĩ.
Bỗng nhiên, một giọng nói hờ hững vang lên:
“Hai người các ngươi sao tới chậm vậy, đi theo ta.”
“Nhưng còn kẻ thù…”
“Đã bị giải quyết xong.” Robinhood nhạt nhẽo nói.
“Quá nhanh… làm sao có thể trong vài phút xử lý hơn một trăm người.” Cả hai không tin nghĩ. Bọn chúng còn muốn hỏi thêm thì đã nghe thấy Mắt ưng thản nhiên như không bảo:
“Tin hay không tùy các ngươi, nhanh lên, đội trưởng cần các ngươi xác nhận một chuyện.”
...
Năm phút qua đã xảy ra chuyện gì, nói ngắn gọn một chút:
Biệt đội người báo thù chỉ mất vẻn vẹn một phút rưỡi để chạy tới hàng ổ của tên cầm đầu. Là người đi đầu tiên, Người sắt Tony sau khi xuyên thủng nền nhà tự biến mình thành mạt sắt bắn ra bốn phía, tạo thành một lớp khói mù che khuất tầm nhìn.
Natasha đi thứ hai liền dựa vào vị trí đã xác nhận trước từ những con nhện, cô không cần mở mắt di chuyện tức thì tới bên cạnh tên cầm đầu, vận dụng khả năng cận chiến đại sư của mình, lần lượt không chế từ tên cầm đầu tới bốn tên ma pháp sư cấp bốn xung quanh.
Trong nháy mắt, một mình Natasha đã giải quyết xong năm tên cấp bốn.
Người thứ ba là Đội người, ông ta nhảy ra từ cái hang sau Góa phụ đen chưa tới một giây, nếu như Natasha giải quyết đám phù thủy phía bên tên cầm đầu, thì Đội trường dùng tấm khiên phép thuật của mình tạo ra một màng chắn đánh về phía đám đối diện còn lại.
Một chiêu này vừa ra đã đánh bay tất cả đũa phép, bùa chú mà đám này định đánh về phía Natasha sau khi bọn chúng phản ứng nhận ra mình bị tập kích.
Cú chấn động này mạnh tới lỗi, ba trong năm tên lập tức bất tỉnh nhân sự, hai tên còn lại đứa thì gãy tay lòi cả xương, đứa thì chân biến dạng quặng cả về phía sau.
Trong chưa tới năm giây, mười pháp sư cấp 4 bị đánh bại…
Nhưng chưa hết, sau đó ba giây, lần lượt ba bóng người chạy ra, Người khổng lồ xanh Hulk đầu tiên chạy ra khỏi cửa, dùng thân thể to xác cộng thêm khả năng kháng ma pháp không nhỏ đánh bay đám phù thủy phòng thủ bên ngoài.
Ấu niên Thor thứ hai không thua kém cười ha hả, bàn tay lóe lên sấm sét đánh nổ cả một khoảng trời thu hút sự chú ý của tất cả phù thủy cấp ba đang đi tuần.
Đám này làm sao ngờ được mười vị cực mạnh kia đã bị giải quyết, chúng chỉ lo mau chóng tóm nấy kẻ đột nhập nếu không bị trách tội xuống thì xong. Tội lơ là chức trách khiến kẻ địch đột nhập là không nhỏ.
Cả trăm người như một ý nghĩ ào ào lao tới.
Nhưng chúng không ngờ, trên đỉnh tháp cao nhất, một người đang cầm cung tên chĩa về từng hướng bọn chúng.
Là Robinhood mắt ưng.
Cây cung của anh ta rất đặc biệt, nó lóe lên một thứ ánh sang huyền ảo lung linh lạ kì, đặc biệt nó không cần dùng tên mà chỉ cần dùng ma lực.
Robinhood đang nhắm hai mắt, tâm trí tỏa ra xung quanh, ma lực ào ào cảm nhận mọi chuyển động trong không khí… xác định từng vị trí, từ những cử động nhỏ nhất như tiếng chuột chạy dưới đất tới những tiếng bước chân chạy vội vã…
“Đây rồi…”
Từng tiếng tim đập ‘trầm trầm’ ‘bụp’ ‘bụp’… Chính là nó. Mắt ưng dơ cung lên, đưa ra phía trước, ma lực hội tụ trong lòng bàn tay, một mũi tên bằng gió xuất hiện trên cánh cung…
Tay trái nhẹ nhàng kéo về phía sau, mũi tên bằng gió này càng bị kéo càng trở lên cuồng bạo, từ những tiếng ‘ro ro’ nho nhỏ tăng lên tới những tiếng ‘rít rào’ xé gió.
“Vĩnh biệt… kẻ thù của ta… Wind Arrowww…” (ND - Mũi tên gió)
Bàn tay thả ra, con quái vật gió bi sổng chuồng chúng lao ra xung quanh bừa bãi, tàn phá tất cả những vật cản trên đường đi cho đến khi trúng mục tiêu…
“Xèo xèo xòe…”
“Chuyện gì thế này… AAAAAH..”
“Xèo xèo xòe…”
“Phốc… thử… Không… kẻ địch ở đâu… tim ta… đau quá..”
Gần như ngay lập tức, hơn năm mươi phù thủy đang hối hả chạy bị mũi tên gió xuyên tim mà chết…
Một số đưa chúng kiến cả người run lên sợ hãi, chúng lập tức độn thổ chạy trốn nhưng không được, ánh mắt hoảng sợ nhìn nhau liên tiếp hô lên:
“Protego.” (ND - Bùa che chắn)
“Protego Maxima.” (ND - Bùa che chắn level 2)
“Fianto Duri.” (ND - Bùa gia cố - Dùng để gia cố phép bảo vệ che chắn phía trước)
Liên tiếp nhưng màng chắn ma thuật được dựng lên, nhưng…
“Xèo xòe xòe…”
Chúng không khác nào một tờ giấy bị từng mũi tên xuyên qua rạch toác một lỗ hổng… Cả lũ không cam lòng tay ôm trước ngực đau nhót không ngừng phun máu, điên cuồng hét lên….
Mắt ưng nhìn thấy tất cả người ngặt nghẽo, thầm nói:
“Chống cự làm gì, từ lúc các ngươi lựa chọn chống lại chủ nhân kết cục đã định…”
Trong tay ông hội tụ mũi tên thứ ba… và… thả tay. Mấy chục phù thủy còn lại liền lìa đời.
Ba lượt tên, hơn một trăm phù thủy cấp 3 bị diệt sát… trong hai trăm năm qua, Biệt đội người báo thù đã luyện tập tới một khả năng phối hợp lên thần… một chi quân đội phù thủy hoàn toàn bị hủy diệt trong thời gian vài phút ngắn ngủi.
====
Trở lại với chỗ tên cầm đầu, Đội trưởng sau khi xác nhận kẻ địch đã bị tiêu diệt, ông dùng phép thuật nhấc mười tên tù nhân rời khói nơi bẩn thỉu này, tìm tới một căn phòng khác lành lạnh hơn ném bọn chúng trước lò sưởi.
Người sắt Tony đã biến trở lại hình người, giờ đang liên tục hắt xì vì ông không may cuốn cả bụi vào cơ thể khi biến thành mạt sắt… Hai hốc mắt không ngừng chảy nước, ông có chút nhờ nghệch nói:
“Chúng ta bắt đầu luôn chứ?”
“Ừm.”
Đội trưởng nói rồi lấy ra một cái lọ chút vào miệng tên cầm đầu, sau đó ông niệm một dòng chú ngữ khá dài… mất một phút đồng hồ.
Cuối cùng, ông nhìn sang Người sắt Tony trầm giọng bảo:
“Đến lượt cậu.”
Tony gật đầu, bước tới đưa tay chạm vào đầu tên cầm đầu, khuôn mặt lập tức tái nhợt đi, hiện ra một vẻ đau đớn sau đó từ từ dãn ra…
Natasha nhìn thấy cặp lông mày không tự chủ nhíu lại, cô biết Tony đang thực hiện phép thuật gì… một phép đọc trí nhớ một các mạnh bạo nhất mà cô từng biết.
Chú ngữ và lọ thuốc sẽ làm tan giã những kí ức của đối phương, sau đó một vật chứa khác được thêm vào để chứa đựng những kí ức này.
Tony chính là vật chứa đó.
Toàn bộ kí ức của một con người không phải con số nhỏ, mà cực kì nhiều… Vật chứa kí ức sẽ hấp thu hoàn toàn ký ức của người kia và biến nó thành một phần kí ức của mình.
Đây giống như quá trình tải một file giữa liệu hàng tỉ Tê - ga - bai trong một vài mili giây ngắn ngủi. Mọi cảm xúc, cảm giác của tên cầm đầu sẽ được Tony cảm nhận một lần nữa và mới cường độ gấp trăm lần.
Nếu tên cầm đầu chỉ nhận một vết xước, thì Tony sẽ cảm thấy nó đau như bị chặt một cánh tay… vô cùng đáng sợ, nghĩ tới đây, khuôn mặt cô nhợt nhạt đi hẳn, vừa nãy cô đã cố nhẹ tay với tên này, mong sao giảm bớt phần nào khổ sở cho cậu ta.
Bên kia, Tony rời tay ra khỏi đầu tên cầm đầu, cậu loạng choạng tí thì không đứng vững được. Đội trưởng dường như đã chuẩn bị từ trước đưa tay chấn giữ Tony đứng vững lại, ông lấy ra một lọ thuốc khác đưa cho người sắt uống.
Sau khi uống thuốc xong, Tony mới có tý sức lực hổn hển nói:
“Tôi biết… Bọn họ đinh làm gì rồi… Chuyện này cần thông báo gấp với Chủ nhân… nếu không… khặc khặc…
“Bình tĩnh, Tony, cậu cũng biết Chủ nhân vĩ đại ra sao mà… Ngài có thể ứng phó được trong mọi tình huống… còn cậu thì không như vậy…” Cảm nhận được đồng đội trở lên mất bình tĩnh, Đội trưởng vội trấn an.
“Phải… Tôi quên mất ngài vĩ đại nhường nào… Khụ khụ… Bọn chúng định dùng Sfiga làm vật hiến tế mở ra nơi đó… vào ba ngày nữa… ngày nguyệt thực – Mặt trăng máu.”
==== Chuyển cảnh ====