Và vị giáo sư mà thắng nhóc Karling kia nói chính bị mất tích ngay sau khi kết thúc cuộc thi cuối kì, đến giờ người ta vẫn không tìm thấy manh mối nào của ông ta, nhất là khi ông giáo sư Paines này rất có tiếng trong giới ma dược học.
“Không lẽ chính Karling đã giết ông ta…”
Nghĩ tới khả năng này, lại nhìn ánh mắt vừa mang vẻ tức giận, căm thù lại có vẻ hả hê kia của Ambrose, Barty Crouch trong lòng lạnh giá, còn hơn cái lạnh của tảng băng bên ngoài, hắn thật sự sợ hãi.
Rồi trong đầu thầm hối hận vừa rồi quá nóng vội ra tay với Karling, trước khi tới Hogwats, Chúa tể đã dặn hắn phải cẩn thận với Karling, nhưng hắn không tin, hắn khinh thường một đứa học sinh chưa tốt nghiệp Hogwarts mà còn nằm bệnh một năm trời ở nhà, giờ mới hắn mới biết nguyên nhân tại sao Chúa tể lại nói vậy. Hắn hoàn toàn không phải đối thủ của thằng nhóc trước mặt.
Đang sung sướng vì hành hạ tên đã khiến bố mẹ Ambrose phải chạy trốn, khiến cậu phải nằm trên giường đau đớn suốt mấy năm đầu đời, thì thằng Potter ở bên cạnh nói:
“Anh Karling, Giáo sư Moody ngài ấy không sao chứ, anh tha cho ông ta đi?”
Potter nói có vẻ bình thường, nhưng thời không đúng lúc, nó đánh mất hứng của Ambrose nên thằng bé bị Ambrose liếc cho một cái lạnh cả người:
“Nhóc không thấy ông ta vừa định tra tấn ‘bạn trai’ nhóc sao?”
Potter nghe tiếng ‘bạn trai’ mà cảm thấy như sét đánh, khuôn mặt xanh nhìn ngó xung quanh xem có ai để ý không. Trong lòng thằng bé dâng lên một cục, nó giọng nói trở lên cứng hơn:
“Không… giáo sư không có ý xấu… mà anh vừa rồi… tấn công giáo sư. Chuyện này nhà trường không để yên đâu.”
Ambrose ánh mắt trở lên quái dị nhìn về phía thằng nhóc Chúa cứu thế này, không lẽ trở thành quán quân của Hogwarts mang cho tên này có ảo giác mình ngang hàng với cậu.
Cậu đang định chờ xem Potter định nói gì, thì ở phía bên ngoài, một vị giáo sư đã xuất hiện, bà phó hiệu trưởng Mcgonagall.
Bà ta ánh mắt kinh hãi nhìn xung quanh bảo:
“Có chuyện gì xảy ra, tại sao giáo sư Moody lại ở trong tảng băng kia.”
Vừa dứt lời, bà ta đã vung đũa thần biến ra một quần sáng bao bọc quanh lão giáo sư chột:
“Diffindo.” (ND - Bùa tan chảy)
Trong ba giây ngắn ngủi, tảng băng biến thành một vũng nước, bà giáo sư vội vàng đỡ lấy Moody, thấy vị đồng nghiệp không nguy hiểm tới tính mạng, mới thờ phào và nhìn sang bọn học sinh tìm câu trả lời.
Nhưng, không cần nhìn nhiều, bà đã biết ai ra tay rồi, ở chỗ này, chỉ có hai người đủ mạnh mẽ để khiến một vị Thần sáng xuất sắc như Moody trở lên tàn tạ như vậy. Bà nhìn vào Ambrose nghiêm khắc hỏi:
“Trò Karling, tại sao trò lại làm vậy?”
Ambrose bị gọi tên, cậu mang tất cả những gì đã chuẩn bị trước ra nói một vèo, cậu nhấn mạnh:
“Là giáo sư Moody đã trái với quy định trước, nên thân là Chủ tịch Hội đồng quản trị Hogwarts, trò có quyền yêu cầu giáo sư Moody phối hợp, nhưng ông ta cố tình không nghe theo và chống lại, nên sự việc diễn ra thế này.”
Giáo sư Mcgonagall khuôn mặt trầm trọng, bà biết thừa tên học sinh trước mặt có lực ảnh hưởng lớn cỡ nào, và đám học sinh ở đây đều làm chứng lời cậu ta nói là thật. Nói khó nghe tất cả chuyện này là do giáo sư Moody tự chuốc lấy.
“Còn trò Malfoy đâu, trò ấy không sao chứ?”
Nghe lời bà giáo sư nói, tất cả mới nhìn quanh, nhưng làm gì thấy thằng nhóc Malfoy nào, không lẽ thằng bé sợ quá chạy mất rồi.
Lúc này, Ambrose lại ho khan hai tiếng bào:
“Thưa giáo sư, trò Malfoy vẫn là con chồn hương kia.”
“CÁI GÌ?”
Bà giáo sư bất ngờ hét lên, rồi bà bước tới biến thằng bé khốn khổ kia trở lại hình dáng con người, Malfoy con bây giờ mặt như bị táo bón, ngất đi mất ý thức từ lúc nào không biết.
Thì ra vừa rồi Ambrose biến ra một thằng Malfoy giả để lừa lão Moody, mục đích thì kích lão tức lên, còn thằng nhóc thật kia, nói trắng ra không liên quan tới Ambrose, chưa kể hắn lại là con của tên Lucius Malfoy chán ghét kia nữa.
“Chuyện này ta sẽ nói với ngài hiệu trưởng, bây giờ ta mang trò Malfoy tới bệnh xá trước, còn ngài Moody…”
Gáo sư Moody run rẩy chống gậy đứng dậy, trông ông ta lung lay như sắp đổ một lần nữa.
“Tôi không sao giáo sư Mcgonagall, tấm thân già này chưa yếu đuối tới mức như vậy.”
Nói rồi, hắn ánh mặt e dè nhìn nhân vật chính của chúng ta, rồi nói tiếp:
“Tôi xin phép trở về văn phòng… Còn có, trò Potter, tôi có chuyện muốn nói với trò. Đi theo ta.”
Kèm theo việc giáo sư chột mắt kéo theo nhóc Potter đi, giáo sư Mcgonagall quắc mắt nói với bọn học sinh xung quanh:
“Các trò còn đứng đây làm gì, sắp đến giờ học rồi, giải tán.”
“Vâng, thưa giáo sư Mcgonagall.” xN
Bọn học sinh hóng hớt vội vàng chạy đi, nhưng sau sự việc này chúng lại có đề tài để bàn luận dài dài.
…
Potter im lặng đi theo sau lưng giáo sư Moody tới văn phòng của ổng, đây là một nơi tối tăm với đầy chai và lọ, nhưng cái vạc đang đun những thứ thuốc gì đó bốc khói nghi ngút. Nếu không phải biết giáo sư Moody là giáo viên môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám thì Potter nghĩ mình đang ở trong văn phòng của lão Snape dạy độc dược mất.
Ông giáo sư chột mặt ngồi xuống một cái ghế trước lò sưởi, ông ta lại lấy trong ngực ra một chai nước, làm một ngụm xong cả người rung lên, rồi không hiểu sao lại ho lên khục khục.
Thấy thế, Potter nói:
“Giáo sư Moody, ngài không sao chứ? Có cần trò…”
Ông giáo sư dơ tay ngắt lời thằng bé bảo:
“Ta không sao, trong đời ta đã trải qua nhiều trận chiến còn nguy hiểm hơn hôm nay nhiều.”
Ông ta có vẻ rất ‘gắng gượng’ để nói, mặc dù mọi dấu hiệu trên da mặt ông cho thấy đều người lại, trông Moody có vẻ sắp chết tới nơi rồi.
“Vâng… dù vậy Karling cũng hơi quá đáng, anh ta lại ra tay mạnh như vậy.”
Potter nói với vẻ bất mãn, cậu không phải không biết khoảng thời gian này giáo sư Moody bị phiền hà ra sao, cậu nghe nén được cặp sinh đôi Fred và George nói về việc lên kế hoạch ‘dạy dỗ lão chột’, mà người đứng sau lưng hai bọn họ lại là Karling.
Trong lòng vốn mang vẻ chính nghĩa của chúa cứu thế, Potter ra mặt ngăn cản cặp sinh đôi nhưng không được nghe theo, cậu còn nói chuyện này với giáo sư Mcgonagall nhưng cũng bị bà từ chối, đơn giản vì không có bằng chứng.
Và giáo sư Moody không nói gì cả, trong mắt Potter bây giờ, ngài giáo sư trước mặt không khác gì một ông lão gì cả, tàn tật bị người trêu trọc, nhưng hiền lành không chấp nhặt.
Trông vẻ ngoài biểu hiện của giáo sư Moody hơi lập dị, điên điên nhưng Potter thấy ông ta là người tốt.
(Tác: Tốt với mày thôi nhóc à...)
“Được rồi, ta nghỉ ngơi một chút là ổn, mà trò không cần vì chuyện này mà náo mâu thuẫn với trò Karling, trò biết đấy, cậu ta bây giờ rất có danh tiếng và thế lực, đến ta trong mắt trò ấy chỉ là một kẻ làm thuê tầm thường thôi.”
Moody giả nói với vẻ cao thượng, hết mình vì sự nghiệp giáo dục, bất chấp sự đèn ép của cấp trên vậy.
“Giáo sư Moody, chuyện này ngài cần nói rõ với giáo sư Dumbledore.” Potter bất bình nói.
“Ok… ok… ta biết. Mà chuyện của ta không quan trọng, thế của trò ra sao rồi, vòng thi thứ nhất sắp tới rồi, con rồng của trò đinh xử lý ra sao?” Ông giáo sư chột tỏ ra rất quan tâm tới cậu trai trước mặt, không khác nào tình thầy trò thắm thiết.
“Sao ngài biết, hôm qua bác Hagrid vừa mang trò tới xem mấy con rồng xong?”
Ông giáo sư cười thần bí không nói gì, nhưng trong lòng lão thẩm chửi: “Không phải ta gợi ý cho lão Hagrid dẫn mày tới, hừ, tên người lai khổng lồ dòng màu bốc mùi bẩn thỉu đó, có phải chết tao không lại gần cái ổ chó của hắn lần nữa.”
Potter bên ngoài vẫn ‘ngây thơ’ nói:
“Tối hôm qua trò thấy cả bà Olympe Maxime và ông Igor Karkaroff cũng thấy bốn con rồng, trò còn đang nghĩ báo chuyện này cho Karling đây, nhưng giờ…”
Nghe Potter tỏ thái độ như vậy, Moody hài lòng nói:
“Không cần lo cho trò ấy, của trò trước, xem nào… nói cho ta nghe trò định làm gì...”
Tiếp theo trong phòng diễn ra một màn thầy trò trao đổi bài vở ân cần, lão Moody nhân cơ thổi thỉnh thoảng đá đểu Ambrose mấy câu, lại tôn lên sự xuất sắc của Potter trong thời gian qua, nào là một mình ngăn chặn Voldemort lấy Hòn đá phù thủy, nào là một mình tiêu diệt Tử xà, còn năm ngoái thì một mình chống lại hàng trăm Giám ngục Azkaban.
Nếu Ambrose ở đây nghe tất cả thì cậu nhận ra ngay, Potter dám đối đầu với Ambrose là do Moody đầu độc, mà biết thì cậu ta cũng chẳng thèm để ý, nói khó nghe chứ nhưng sự thực là một trăm thằng Potter cũng không đấu lại Ambrose.