“Bây giờ cậu thấy thế nào? Ý mình hỏi sau khi xem cuốn sách đó.”
Ambrose rất tò mò cảm giác tu luyện minh tưởng thuật như thế nào, cậu cố thử nhiều lần nhưng không được.
Fayola hồi tưởng nói:
“Lúc đầu mình thấy linh hồn như bị hút vào cuốn sách vậy. May mắn mình khá bĩnh tĩnh, bắt đầu cảm nhận xung quanh. Cảm giác đó thật kì diệu, mình cảm thấy có thể điều khiển từng sợi lông trên cơ thể. Bây giờ mình có thể điều khiển một phần ma lực trong cơ thể…”
Ambrose ước ao nhìn Fayola nói:
“Vậy tốt quá, ít ra bạn cũng có khả năng tự vệ.”
“Ừ đúng vậy.” Fayola vui sướng nói, cô bé nhìn qua hai cuốn sách ma thuật mụ phù thủy để lại. Cô bé hí hửng tưởng tượng một ngày mình dùng ‘Wind Blase’ (Phong nhận) chém bay vương miện mụ.
======
Con đường ngày càng dốc, bọn chúng đang đi xuống, xung quanh mùi ẩm mốc bốc lên, Ambrose đi trước cầm đèn pin soi đường.
Sau mười phút, chúng đi tới một ngã rẽ, nhưng Ambrose thấy có ánh lửa phía trước. Cậu nhanh tay tắt đèn pin, Ambrose đưa tay lên môi ra hiệu Fayola giữ im lặng.
Hai người rón rén, từng bước một tiến về phía ánh sáng. Đó là một khe cửa. Ambrose thận trọng tới gần, nó ghé con mắt nhìn qua khe cửa. Trong đó, một căn phòng rộng lớn, khoảng một trăm mét vuông, cậu thấy mụ phù thủy đang ngồi trên ghế cao, đối diện mụ là mấy cái bóng lờ mờ. Ambrose nghe mụ nói:
“Cái gì, bọn phản loạn lại có dị động, lần này ở đâu?”
Một giọng nói khàn khàn vang lên:
“Thưa nữ hoàng, ở khu rừng phía tây (Westernwood).”
“Lũ to gan, bọn chúng không nhớ ta vừa giết một đống ở đấy hả…”
Mụ phù thủy đập bàn, khiến cốc trên đó bay tung tóe.
“Macgrim, chuẩn bị bầy sói. Để chúng núp ở xung quanh cánh rừng.” Mụ ta ra lệnh.
“Vâng.” Ambrose nhận ra đó là giọng con sói.
Dừng một lúc, mụ phù thủy từ từ nói, giọng mụ tràn đầy khinh rẻ.
“Các ngươi có biết hôm nay ta gặp ai không?”
“Chúng thần không biết” Mấy giọng nói đồng loạt kêu lên.
“Các ngươi không tưởng tượng nổi đâu, hôm nay ta gặp một con người.” Mụ ta chế nhạo nói.
“Đó là một thằng nhóc ngu ngốc, các ngươi biết nó nói gì không?”
“Chúng thần cũng không biết.”
“Ha ha, ta cũng không ngờ nó khai ra nó còn có ba anh chị em, cộng lại là đủ bốn.”
Mụ vừa nói xong, tiếng ồn ào vang lên… Bốn đứa trẻ chính xác theo lời tiên tri.
“Nữ hoàng, xin ngài thứ lỗi cho thần nói thẳng, người không giết thằng nhóc phải không?” Giọng nói có vẻ già lọm khọm.
“Đúng vậy, sao ngươi biết?” Mụ phù thủy hứng thú nói.
“Bề tôi, phục vụ ngài gần trăm năm, thần to gan đoán nữ hoàng để đứa bé sống để dụ ba đứa còn lại.. sau đó tóm gọn cả lũ”
“Nữ hoàng anh minh…” Mấy tiếng nói phụ họa.
“Ngươi thật thông minh, đoán đúng kế ta, các ngươi đoán được ta dùng cái gì lừa thằng nhóc không?
“Chúng thần thật không biết.”
“Ha ha, nó bị mua chuộc bởi mấy viên kẹo… Lũ con người nhu ngốc…”
Cả bọn đồng thời cười ồ lên, “Thật là lũ người ngu ngốc, thế mà bọn chúng có thể phá hủy vương quốc này…”
“Các vị không nhìn thấy nó đâu, lúc đó tôi ở bên cạnh nữ hoàng, nó tên là gì nhỉ.. đúng rồi Edmun, thằng bé xấu tính tham ăn, mắt nó láo liêng…” Một giọng nói khác phun ra một tràng.
Cả đám cười ha ha.
Fayola nghe thấy tên Edmun, cô bé giật mình thốt lên “A” một tiếng. Tuy cô kịp bịt miệng, nhưng trong phòng có tên tai thính, nó nói:
“Ta vừa nghe thấy một tiếng kêu…”
“Tiếng kêu? Quaden, tai ngươi có hỏng không, ta đâu nghe thấy gì.” Một tên khác nói.
“Không ta nghe rõ ràng.” Rồi nó nói tiếp, “Nữ hoàng xin cho thần ra ngoài xem xét.”
Mụ phù thủy bấy giờ đang suy tính một kế hoạch lớn trong đầu, mụ không để ý gật đầu.
Tên kia thấy vậy đi thẳng về cánh cửa.
=====
Bây giờ, Ambrose đã sợ rồi, phải nhanh trốn đi, nếu bị bắt, tuy không bị giết nhưng chắc chắn bị đánh tới gần chết. Ambrose nhanh chóng xoay người kéo theo Fayola chạy.
Bọn họ không thể chạy đường cũ được, nó chạy thẳng lại tới một ngã tư đường, hai đưa quẹo trái, bóng chúng vừa lấp sau vách tường, cánh của phòng họp mở ra, ánh sáng chiếu sáng hành lang. Tên đó đi thẳng về phía ngã tư hai người vừa đi qua.
Ambrose hai người vừa rẽ, nhưng trước mặt cậu là ngõ cụt. Ambrose quay đầu nhìn về cái ngã tư, cậu thấy một cái bóng lớn đang tới gần, làm sao bây giờ, lòng Ambrose rất gấp.
Đúng lúc này Fayola nói:
“Nhìn này, ở đâu có cánh cửa ngầm, Ambrose nhìn thấy một cái hốc, đúng vậy nó khá nhỏ, Ambrose nghĩ nó là một cái lỗ thông gió, cậu nói cô bé:
“Nhanh, chui vào bên trong.”
Hai người cúi mình bò thấp, chui qua cái lỗ, Fayola đi qua, cô bé kéo Ambrose qua theo. Tiếng bước chân ngày càng gần rồi…
Ambrose bảo cô: “Cậu kéo thật mạnh vào.”
Cô bé nghe theo, cô dùng hết sức, nhưng cái ngón tay Ambrose lại bị kẹp vào hông, một cơn đau điếng từ ngón tay lan ra toàn cơ thể Ambrose. Cậu nghĩ mình chắc gẫy ngón tay rồi.
Cậu ngồi dậy thổi thổi ngón tay, làm nó hết đau, và cố nén đau.
Tiếng bước chân tới thật gần cậu có thể nhìn thấy một bóng đen hình đôi chân giống mèo qua cái lỗ. Thình lình, một cơn nguy cơ mãnh liệt nổi lên trong lòng Ambrose, câu bật dậy, ôm lấy Fayola đứng thẳng và dựa sát vào bức tường.
Khi Ambrose vừa đứng xong, thì một cái đầu báo đen thò qua cái lỗ nhìn vào căn phòng.
May quá, đầu nó không ngẩng lên hay nhìn sang được, Ambrose thầm nghĩ.
Đúng vậy, cái đầu quay qua quay lại, nhưng nó bị chặn bởi bức tưởng, một lúc sau, cái đầu thò về.
Sau hai phút không thấy tiếng động, Ambrose mới thở phào thả Fayola xuống. Đột nhiên, Fayola gật áo cậu, Ambrose quay đầu định hỏi chuyện gì, nhưng cậu trợn to mắt nhìn phía trước.
Đó là một cây cổ thụ khổng lồ, cái cây đã chết, nhưng nó lại phát ra một ánh sáng màu bạc huyền ảo.
Hai người tới gần, cây này mọc trong một cái hồ nước nhỏ, nước hồ trong vắt, phản chiếu toàn bộ ánh sáng rơi vào, Ambrose thấy rõ một Ambrose khác đang nhìn nó. Thỉnh thoảng có một sợi khói tỏa ánh sáng bạc, bơi vòng vòng trong làn nước.
“Ambrose, nhìn này.” Đột nhiên, Fayola nói to.
Ambrose quay đầu lại thấy cô bé đang đứng bên một tấm bia đá, Ambrose đi tới, cậu thấy tấm bí bị mòn nhiều qua thời gian, trên nó khắc mờ mấy chữ.
Ambrose nghe Fayola đọc chúng:
“Narnia năm thứ mười, sau khi trục xuất mụ phù thủy… chúng tôi ở trên… cây… xây dựng lâu đài đầu tiên… của Vua và Hoàng hậu Frank I… Hết rồi.” Fayola nhìn Ambrose hỏi ý cậu.
“Mình cũng không biết, lâu dài của nữ hoàng này có thể xây dựng trên lâu đài của vị vua đầu tiên Narnia.” Ambrose suy tính nói.
“Mình cũng nghĩ vậy, nhưng cái cây, Nó trông thật kì lạ.” Fayola nói rằng
Ambrose cũng gật đầu, cái cây này cho cậu một cảm giác quen thuộc, nhưng cậu không nhớ ra đó là gì, dạo này trí nhớ của cậu kém đi hay sao vậy.
====================
Tên báo đen bước vào căn phòng, mụ phù thủy hỏi:
“Người có tìm thấy thứ mình muốn không?”
“Không, thưa nữ hoàng, có lẽ tai thần bị sự uy quyền của người gây ảo giác.” Con báo cúi đầu thật thấp nói
“Được rồi, về vị trí của ngươi đi.” Mụ phù thủy tiếp tục “Khu rừng phía tây, đầy rẫy bọn phản loạn, nhưng cũng là nhờ đứa bé ngu ngốc, ta biết một tên phản bội, thần rừng Tummus, tên đó đã bắt gặp con người mà không báo cáo lên trên. Cái giá của kẻ phản bội là gì?”
“GIẾTTTT.” Cả bọn hô lên.
“Macgrim, ngươi đem người đi bắt tên phản bội đó cho ta.”
“Vâng, thưa nữ hoàng.” Tên sói Macgrim nói.
Mụ phù thuỷ nhìn về lũ bề tôi còn lại, giọng nói của mụ tràn đầy nội lực:
“Con người đã xuất hiện, nhân cơ hội này bọn phản loạn sẽ tụ tập với nhau, chúng ta tập hợp quân đội…”
Mụ hét lên:
“TIÊU DIỆT CHÚNG MỘT LẦN VÀ MÃI MÃI.”
Cả đám quỳ xuống hô:
“Nữ hoàng vạn tuế…”
“Nữ hoàng vạn tuế…”
“Nữ hoàng vạn tuế…”