Rồi hai người đi theo ông lão tới phòng của mình ở trong lâu đài, tất nhiên Ambrose và Hermione lại ngủ chung một phòng, cô bé trở nên đặc biệt dính Ambrose, đặc biệt sau trận tập kích hôm qua. Cậu và cô bé tắm ào một cái mới đi tới phòng ăn.
Suối buổi chiều Ambrose biến thành bảo mẫu dẫn Hermione đi thăm thú khắp lâu đài, khu vực Hồ nước Đen, với mấy vị trí ngắm cảnh xung quanh Hogwarts. Lão Philip Karling cha cậu biến mất tăm, không rõ tung tích.
Đến buổi tối, sau khi Hermione ngủ, Ambrose mới có cơ hội ngồi một mình suy nghĩ tất cả những chuyện này hôm nay, ngẫm qua ngẫm lại, rồi cậu ngồi minh tưởng.
Tận dụng thời gian tăng lên tu vi ma pháp, Ambrose nghĩ mình sắp đột phá tới ma pháp sư cấp 4 Tam đoạn rồi, có lẽ đêm nay là sẽ thành công.
Ambrose không biết bây giờ ở cách đó hàng nghìn cây số, trong đúng cái thị trấn Twine mà cậu đã từng ở, sắp sửa có một trận chém giết đẫm máu đang nổ ra.
====
Ở một cánh đồng bên ngoài thị trấn, một cái lều khổng lồ được dựng lên rộng hàng ngàn mét vuông, bên trong tấp nập đầy những con yêu tinh đi qua đi lại. Bầu không khí rất sôi động, đàm yêu tinh cười nói ầm ĩ bằng cái giọng the thé đáng ghét của mình.
Trên đài cao có một trăm cái trụ bằng đá cao vượt lên, trên mỗi trụ là một chiếc ghế bằng ngọc, nạm vàng cao hơn mười mét, mỗi chiếc ghế đều có khắc một hình gia huy kì lạ, đại diện cho mỗi thị tộc của yêu tinh.
Đến giờ, một tiếng chuông ầm ầm chấn động không khí vang lên, đám yêu tinh đang ầm ĩ phía dưới lập tức im lặng, bọn chúng tìm tới ghế của mình và ngồi xuống. Những cái ghế này cũng đẹp đẽ và đắt giá không kém.
“Vù vù vù”
Hàng ngàn chiếc ghế sau khi có chủ nhân bay vút lên, tạo thành hình một cái phễu bao quanh một trăm trụ đá ở trung tâm… giờ trong cái lều khổng lồ không khác gì một sân vận động.
Và rồi.
“Ầm ầm ầm…”
Những tiếng nổ lớn vang lên, trên trụ đá kia xì xì phun ra một lớp khói trắng, đồng thời từng chủ nhân của chiếc ghế ngọc nạm vàng trên đó xuất hiện.
Bọn chúng đều là những yêu tinh rất già và mạnh mẽ, không hiếm tồn tại cấp bốn, yếu nhất chính là lão yêu tinh già cầm đầu đám thị tộc tấn công Ambrose với tu vi cấp ba tột cùng.
Rõ ràng, tộc yêu tinh là một chiến lực không thể xem thường đối với giới phù thủy, nếu đem tất cả đám yêu tinh ở đâu tới thế giới thực, thì có khi chính bọn này đủ sức thành lập riêng cho mình một quốc gia.
“Trật tự... Trật tự…”
Một giọng nói ồm ồm vang lên, một con yêu tinh trông khá trẻ tuổi, to con, mạnh mẽ cất tiếng.
Hắn nhìn quanh tất cả yêu tinh tụ tập bên dưới và nhìn một trăm yêu tinh ngồi ễm ệ trên một trăm cái trụ nói:
“Theo sự triệu tập của Ser. Verne Troyyen, thị tộc trưởng của thị tộc Verne đảo Anh, chúng ta ở đây có mặt để tổ chức hội nghị toàn bộ tộc yêu tinh. Ser. Verne, ngài có gì muốn trình bày gì với Hội đồng.”
Một trăm tên yêu tinh ánh mắt tham lam nhìn về lão già yêu tinh, bọn này ánh mắt không khác nào muốn nuốt trôi lão già này.
Lão già yêu tinh Verne khịt mũi khinh thường, thầm chửi: “Bọn tham lam.” Nhưng bề ngoài ông vẫn rất đường hoàng:
“Khục khục… Tôi là Ser. Verne Troyyen, sử dụng điều khoản đặc biệt theo công ước Yêu tinh 3333 BC để triệu tập cuộc họp đột xuất này. Nội dung tôi sắp nói tới đây ảnh hưởng tới toàn bộ vận mệnh tộc yêu tinh chúng ta.”
Đám đông yêu tinh phía dưới chưa biết gì, xì xào bàn tán, sau đó tất cả đều mở to con mắt khổng lồ ngoại cỡ của mình nhìn lão già yêu tinh, bọn chúng im lặng không nói nữa, đột nhiên trong cái lều trở lên yên tĩnh lạ thường.
Yêu tinh Verne rất hài lòng vì biểu hiện của bọn này, ông khuôn mặt trở lên trầm trọng nói tiếp:
“Tôi và thị tộc của mình đã phát hiện ra tòa cung điện của Vua yêu tinh.”
“Cái gì…”
Đám đống phía dưới trợn mắt há mồm lên vì kinh ngạc, nhiều người không tin hét lên, còn có cả một số kẻ trẻ tuổi, hoặc thị tộc truyền thừa non kém còn không biết Vua yêu tinh là ai nữa?
Nhưng bọn chúng biến một thứ, đó là trong cung điện thể nào cũng có bảo khố, mà bảo khố thì sẽ có kho báu… Cả đám ánh mắt nóng nảy hét lên:
“Ser. Verne, kho báu ở đâu? Ngài mau nói mau.”
“Đúng vậy, chúng ta bây giờ đi luôn, không thể để cho những tộc khác biết….”
….
Đám yêu tinh nhao nhao ý kiến, ào ào đề nghị, cả căn lều bỗng chốc trở thành một phiên chợ nhộn nhịp…
“Trật tự… Trật tự….” Yêu tinh chủ vị lập tức hét lên. Chờ đám đông bình tĩnh lại, ông ta mới nhìn Verne nói tiếp:
“Ser. Verne, nhưng gì ngài nói là sự thật, ngày chắc chắn chứ? Ở đây mọi người đều biết về Vua yêu tinh, và triều đại yêu tinh cách đây hơn 60 nghìn năm…”
“Phải, tôi chắc chắn. Tôi biết cụ thể vị trí của nó ở đâu và cả chìa khóa để mở ra tòa cung điện.”
Nói xong, lão già yêu tinh đập một cái mái rùa khổng lồ lên trên bài, trên cái mai ghi lít nhít là chữ và chỉ có một phần năm khoảng rộng để vẽ một tấm bản đồ.
Những yêu tinh ở đây đều thuộc hạng trí tuệ, tinh anh, chúng ngay tức khắc nhìn ra vị trí kho báu nằm không xa nơi bọn chúng đang đứng. Cả lũ kìm nén cảm xúc cướp lấy cái mai rùa rồi chạy tới hòn đảo đảo kho báu, chiếm làm của riêng.
Lão nhìn đám yêu tinh một vòng nữa, giọng vô cùng nghiêm trọng nói:
“Nhưng, chúng ta gặp phải một vấn đề không nhỏ… Bọn phù thủy, chúng cũng biết tin này, và ngay lúc này thôi, có lẽ bọn chúng đang âm mưu định chiếm lấy kho báu của tộc yêu tinh chúng ta.”
Lão này nói xong, cả đám yêu tinh xúc động chửi ầm lên:
“Khốn nạn, bọn phù thủy dám chĩa mũi vào đây…”
“Không được, cái gì là của tộc yêu tinh thì không để kẻ khác can dự vào.”
“Phải, dù có đánh cũng phải bảo vệ tài sản của tộc yêu tinh.”
Nhìn lũ yêu tinh như mất trí la hét, Verne trong lòng cười thầm:
“Phải, chúng mày cứ la hét đi, rồi làm giá đỡ cho ta chống lại đám phù… Đống vàng bạc trong kho báu sẽ là của chúng mày. Nhưng món vũ khí bí mật kia là của tao, đến lúc đó ta trở thành Vua yêu tinh tiếp theo…. Ha ha ha…”
Nhưng chính vào lúc này, một con yêu tinh trông thân tàn ma dại không thể tưởng tượng nổi lê chân bước vào, nó khóc lóc hét lên:
“Chúng ta bị tấn công…. các anh em bên ngoài hoàn toàn bị chế phục… thị tộc trưởng… các ngài máu cứu bọn họ…”
Tiếng hét tuy nhỏ nhưng cả đám yêu tinh ở đây đều nghe thấy, bọn chúng chết lặng trong một giây.
“Không lẽ đám phù thủy tấn công?”
“Chẳng lẽ bọn chúng thực sự muốn nhấc lên chiến tranh giữa yêu tinh và phù thủy?”
…
Cả đám vừa miệng la hét không sợ bây giờ nghe sơ sơ có phù thủy đánh tới lập tức cụp đuôi lại, tiền thực sự quan trọng nhưng mạng vẫn là trên hết.
Nhưng sự hiện diện tiếp theo làm bọn chúng bỏ đi ý muốn từ bỏ kho báu, một nhóm năm người xuất hiện, một tổ hợp kì lạ, với khuôn mặt phách lối tới tột độ.
Chàng thanh niên tóc vàng đẹp trai giơ búa gầm lên với bọn yêu tinh:
“Trong số chúng bay, ai là kẻ hôm qua đã tập kích cậu chủ nhà ta?”
Cái ánh mắt miệt thị khinh rẻ kia chọc dẫn tất cả đám yêu tinh ở đây, và lúc này, chúng chợt nhận ra đây không phải giới phù thủy, mà chỉ là một gia tộc nào đó thôi. Thế thì việc quái gì phải sợ.
Con việc tất cả yêu tinh bảo vệ bị tóm cũng rất dễ hiểu, một gia tộc phù thủy đỉnh cấp thừa sức tiêu diệt hai hay ba thị tộc yêu tinh. Với lại số yêu tinh bảo vệ chỉ có hai ba trăm tên thôi, làm sao đọ được với mấy nghìn yêu tinh đại biểu các thị tộc ở đây, nhưng người mạnh nhất giới yêu tinh.
Lập tức, một con yêu tinh gầm lên đáp lại:
“Người là ai, chủ nhân của người là ai… chẳng lẽ gia tộc các ngươi dám chống lại toàn bộ tộc yêu tinh chúng ta!!!”
“Phải đó, thằng phù thủy kia, không hồn thì cút.”
“Cút đi.”
…
Một trăm vị thị tộc trưởng cao cao ở bên trên híp mắt nhìn xuống, vốn bọn chúng không đề vào lòng nhưng bất thình lình một con yêu tinh già khụ thốt lên:
“Làm sao có thể, người lại còn sống… và trẻ tuổi như vậy”
Hắn chỉ vào mặt chàng thanh niên đẹp trai tóc vàng.