Phải mất mười mấy phút đoàn người mới tới phủ đại sứ Thất đại đảo quốc, bấy giờ một người đã chờ sẵn ở cửa, ông ta là Fresshman, đương vị đại sứ ở Calormen. Mấy phút trước, ông đã nhận được tin báo từ thương đội, lần này xuất hiện tung tích của vua Ambrose, ông không thể chủ quan được.
Mười năm trước, vua Ambrose biến mất, nữ hoàng và các đại thần ráo riết tìm kiếm nhà vua khắp nói.
Trong khi đó, tiền nhiệm quan ngoại giao lẫn chủ tịch thương đội là phù thủy Hag cũng biến mất. Người ta lục soát được Hag đã bí mật không chế mấy con nhện tấn công đất nước, không ai biết bà ta có âm mưu gì, nhưng chắc chắn đó là lí do nhà vua mất tích.
Vừa rồi ông đã gửi tin về quốc nội, ông chỉ phải chờ chỉ thị và đón tiếp vị khách này.
Cuối cùng họ cũng tới, Fresshman nhìn đoàn người từ xa tiến lại, nhưng khi ông nhìn thấy khuôn mặt cậu bé đang cưỡi ngựa trắng, một tiếng sấm rền nổ tung trong đầu ông. Không thể nào, quá quá giống, cậu bé này giống ý hệt nhà vua Ambrose.
Nếu tên cầm đầu chỉ mới thoáng nhìn nhà vua từ xa thì Fressman đã có mấy lần được yến kiến nhà vua và nữ hoàng.
Cả người ông run lên vì sung sướng lẫn hồi hộp, ông tiến tới định quỳ xuống bái kiến Ambrose nhưng đã bị cậu chặn lại nói:
“Vào trong rồi hẵng nói.”
“Vâng…” Fresshmen chỉnh lại tư thế dẫn đường cho Ambrose ba người tiến vào phủ đại sứ.
“Ngươi cho người sắp xếp bốn vị khách…” Ambrose vừa đi cừa nói.
“Vâng.” Fresshmen nháy mắt ra hiệu cho mấy tên hầu đón tiếp hai đứa trẻ và hai con ngựa.
Ambrose cũng nói với bọn họ:
“Mọi người nghỉ ngơi trước, có chuyện gì chúng ta bàn sau.”
Tuy không rõ thân phận Ambrose, nhưng hai người một ngựa không ai mù cả, ngài đại sứ suýt nữa thì quỳ xuống đón tiếp Ambrose, có khi Ambrose là hoàng tử của Thất đại đảo quốc cũng nên. Cả bọn lần lượt theo sắp xếp rời đi.
Lúc này chỉ còn Ambrose và Fresshmen đi tiếp, sau khi tới đại sảnh, Ambrose trực tiếp ngồi xuống chủ vị. Fresshmen thấy Ambrose vừa ngồi xuống cũng lập tức quỳ xuống nói:
“Thần đại sứ, khấu kiến đức vua…”
“Được rồi đứng lên đi, không ngờ ngươi lại nhận ra ta.” Ambrose vung tay nói.
“Vâng, thần có mấy lần thấy dung nhân bệ hạ. Người thật không thay đổi chút nào..”
“Đây cũng là chuyện ngoài ý muốn, đối với ta chỉ không gặp các ngươi một tháng, còn đối với các ngươi lại là không gặp ta mười năm.” Nói tới đây, Ambrose thở dài, cứ nghĩ tới việc này là cậu lại không biết đối mặt với Fayola thế nào.
Fresshmen khôn khéo cũng nhìn ra tâm sự của Ambrose, ông ta im lặng chờ cậu mở lời.
Một lúc sau, rốt cuộc Ambrose nói tiếp:
“Fresshmen, người có biết gì về cái đồ mà Tash ban cho Calormen?”
“Chuyện này thần cũng mới nghe qua, không nắm được tin đặc biệt nào cả.” Fresshmen ngập ngừng nói.
“À mà thần vừa nhận được thư mời tối mai tham gia tiệc rượu trong hoàng cung, vua Calormen mời, thần có thể dò hỏi được vài thứ trong bữa tiệc.”
“Ngươi nên biết vật này rất quan trọng đối với chúng ta, thứ mà Tisroc lấy được ban đầu là của ta, ngươi chắc cũng thấy vòng tròn đỏ trên bầu trời hôm qua. Đó là phép thuật đưa ta trở lại nơi này.”
Fressmen nghe mà giật bắn mình, ông cũng choáng trước cái vòng tròn đấy, không ngờ là do nhà vua tạo ra, ông càng nhìn Ambrose càng thêm sùng bái.
Một giờ sau đó, hai người tiếp tục bàn kế hoạch lấy lại cái vali. Cuối cùng Ambrose quyết định tối tổ chức bữa tiệc, cậu sẽ trà trộn vào hoàng cung tìm cái vali, trong lúc đó Fressmen giữ chân Tisroc.
“Ngươi có bản đồ hoàng cung không?”
“Thần sẽ cho người đi thu thập ngay.”
“Ngươi phải nhanh lên, thời gian chuẩn bị chỉ có một ngày.”
“Thần biết.”
“Được rồi, lui đi.”
======
Cùng lúc đó trong một con hẻm, hai người đàn ông nói chuyện với nhau.
“Phủ đại sứ có chuyện xảy ra?”
“Một vị đại nhân vật tới, Fresshmen tên kia tự mình ra đón tiếp.”
“Có biết là ai không.”
“Đó là một thằng bé, có thể là hoàng gia Thất đại đảo quốc tới?”
“Chuyện này ta sẽ báo lên trên, có tin gì mới liên lạc lập tức với ta, đây là thời kì phi thường nhạy cảm.”
“Còn có một việc, tôi thấy con gái của Kidrash Tarkaan (cha của Aravis) trong phủ đại sứ.”
“Con nhóc đấy, việc nhỏ, chắc nó không muốn lấy tên mặt ngựa Ahoshta đó nên mới trốn đi.”
=======
Một buổi tối yên ắng đi qua, sáng hôm sau, Ambrose tỉnh dậy, cậu cảm thấy không khí cả đế đô không bình thường, một chuyện gì đó sắp xảy ra.
Ambrose dò hỏi Fresshmen mới biết, xứ đoàn Narnia thăm Calormen vì Thái tử Rabadash mời, tên này lên tục lấy lòng rồi cầu hôn Susan, nhưng cô ta có vẻ không đồng ý. Thế là mẫu thuẫn va chạm liên tục xảy ra, tình cảnh xấu nhất là Thái tử Rabadash ép cưới, rồi chiến tranh giữa Narnia và Calormen có thể xảy ra.
Ambrose đang ngồi nhìn bản đồ hoàng cung mà Fresshmen vừa đưa tới, cậu cảm giác được một ánh mắt rình mò mình. Xem ra trong phủ đại sứ cũng có gián điệp, mà lại là loại trắng trợn giám sát thế này, chắc bọn họ xem cậu chỉ là một thằng bé bình thường.
Ambrose chậm rãi mở Deus ra viết:
“Dues, cậu xem ai đang theo dõi mình.”
“Ok, đó là Visutco một tên quản sự trong phủ.”
Biết vậy, Ambrose giả vờ vươn người ra sân, rồi cậu vẻ mặt “bất ngờ” thấy tên Visutco nói:
“Ngươi, lại đây.”
Visutco đang giả vờ kiểm tra cái bồn hoa thấy Ambrose gọi càng vui vẻ tiến tới, hắn nghĩ mình có cơ hội trực tiếp thăm dò thằng nhóc này, hắn tin mình thừa sức đối phó một đứa bé không tới mười tuổi.
“Vị tiểu đại nhân này, có chuyên gì ạ.”
“Ngươi vào phòng, ta có việc cho ngươi làm…” Ambrose ra lệnh.
“Vâng, có việc gì cứ gọi tôi…”
Ambrose đi trước còn tên Visutco đi sau lần lượt vào trong phòng, cậu bảo:
“Ngươi quay đầu vào tường.”
Nghe thế Visutco không do dự quay mặt vào tường, lưng hắn đối diện với Ambrose. Cậu từ từ rút ra cây đũa phép nói:
“Stupefy.” (ND - Bùa choáng)
Một tia ánh đỏ lóa lên lao về lưng Visutco, ngay sau đó thân thể mét tám của hắn đổ sấp xuống đất, hắn bất tỉnh nhân sự.
Ambrose tiếp tục vung đũa, niệm chú:
“Brachiabindo.” (ND - Bùa trói)
Một sợi dây thừng từ không khí xuất hiện trói thật chặt tên quản sự, hắn bây giờ trông như một con sâu đo.
Ambrose lại vẩy đũa khiến hắn ngồi dựa lưng vào tường đối mặt với cậu.
“Aguamenti.” (ND - Bùa phun nước)
Một dòng nước phun ra từ đầu đũa phép bắn đầy mặt Visutco, rất nhanh kèm theo một tiếng ho sặc nước, tên này tỉnh dậy. Hắn nhìn quanh thấy mình bị trói, hắn lung lay người mong thoát khỏi sợi dây thừng.
“Ngươi không cần cử động vô ích, không thoát được đâu.”
Nghe giọng nói, Visutco giật mình nhìn lên, hắn thấy Ambrose đang nhìn hắn như một tên ngu ngốc.
“Thằng nhóc, thả ta ra, không mi phải hối hận.” Tên này gầm thét.
“Thật ồn ào.” Ambrose xoa xoa tai nói.
Cậu chĩa cây đũa vào mặt Visutco nói: “Silencio.” (ND- Bùa câm lặng)
Visutco đang la hét thì đột nhiên câm như hến, mồng hắn mở to hết cỡ nhưng không có một tí âm thanh nào phát ra. Hắn thật sợ rồi, nghe nói nữ hoàng Fayola của Thất đại đảo quốc là một phù thủy quyền năng, không ngờ một tên nhóc hoàng gia cũng có thể sử dụng phép thuật. Hắn không la hét nữa, mà sợ hãi nhìn cậu bé.