Ambrose không biết từ lúc nào đã thủ sẵn một cái hộp nho nhỏ trong tay, cậu ném thật mạnh cái hộp vào người mụ Phù thủy trắng.
Ngay sau đó, một vụ nổ ánh sáng chói mắt xảy ra, thì ra cái hộp này giống hệt cái hộp mà Ambrose đã đưa cho Fayola và Gael trên con tàu Dawn Treater.
Gần như tức thì sau đó, một con gấu ánh sáng trắng xuất hiện, và vồ lên vào người mụ phù thủy.
Tuy cậu biết con gấu thần hộ mệnh này không thể đánh lại mụ ta, thậm chí sẽ bị mụ tiêu diệt trong thời gian ngắn.
Nhưng thế đã đủ để Ambrose thực hiện ý định của mình rồi, cậu quay người thật nhanh, chạy hết tốc độ của mình nhảy xuống cái khe vực sâu không thấy đáy đó.
==== Chuyển cảnh nhanh ====
Trở lại với Fayola và Lucy mấy người.
Sức gió từ vụ nổ mạnh tới lỗi con rắn biển khổng lồ cũng nghiêng ngả theo, buộc nó phải dùng miệng cắn chặt vào cánh buồm của con tàu Dawn Treater.
Bên trên con tàu không khá hơn được bao nhiêu, Caspian bọn người phải bám chặt lấy mọi thứ có thể để không bị gió lốc thổi bay.
Cuộc chiến của Takagi và Lucy cũng bị tạm dừng, hai cô bé đều vừa ôm mạn thuyền, vừa trừng mắt nhìn nhau.
Sau khi cơn dư chấn của vụ nổ qua đi, tất cả đều trở lại cuộc chiến, Caspian hô lớn:
“Tất cả thủy thủy lên boong chính, tạo mọi tiếng động ầm ĩ nhất có thể. Chúng ta phải đánh lạc hướng con rắn quái vật kia. Nhanh.”
Các thủy thủ còn chiến đấu được đồng loạt lên trên boong tàu, người cần xoong chảo, người cầm dao kéo thi nhau tạo các tiếng động đủ loại trên đời.
Trong khi đó, các chiến sĩ mạnh khỏe nhất có một cuộc họp chớp nhoáng với ông vua trẻ của họ.
“Chúng ta không thể đánh con quái vật khi nó ở ngoài tầm tấn công của ta được.” Caspian nói trước.
“Phải, cho dù dùng cung tên, không thể tạo cho nó vết thương đáng kế nào, chúng ta cần kéo nó lại gần hơn…” Edmund trầm giọng nói.
“Ta sẽ dùng dây thừng gắn với mũi xiên cá để kéo con rắn kia xuống.”
“Với lớp da dày thế kia, thần e là không khả quan cho lắm.” Thuyền trưởng nói.
“Không phải tất cả nơi trên con rắn được bảo vệ, mọi người nhìn kĩ, khi nó banh lớp da trước ngực cùng một đống chân của nó ra, thì sẽ làm hở một lớp da mỏng manh bên trong, ta có thể bắt đầu từ đó.” Edmund tay chỉ về phía ngực rắn và nói.
“Nhưng thưa vua Edmund, dù vậy ta không đủ sức mạnh để kéo nó nằm bẹp xuống boong thuyền mặc cho ta chém giết…” Drinian thuyền trưởng lại nói.
“Việc này…” Caspian khuôn mặt cũng khó coi. Cậu ta chưa nghĩ tới đây… Mấy thủy thủ khác cũng vậy.
Cả bọn im lặng một lúc lâu, rồi đột ngột Edmund lên tiếng:
“Ta không cần cho nó xuống boong tàu, tôi sẽ trèo lên đỉnh cột buồm, ở đó đủ cao để tấn công nó…”
“Không được.” Caspian phản đối ngay nói:
“Như vậy quá nguy hiểm, và chưa chắc có thể thành công.”
“Với lại, con rắn có thể tự hồi phục vết thương, ta không thể làm gì được nó, cho tới khi… Phải, cậu Eustace, ta suýt quên cậu ta.” Nói rồi, Drinian nghiêm túc nhìn Caspian:
“Thần kiến nghị chúng ta giữ vững đội hình, cản trở con rắn.”
“Drinian, ông nói cũng có lý, nhưng ta biết tới bao giờ Eustace mới mang thanh kiếm trở lại Bàn đá của Alan (Alan’s Table) được… Chúng ta trước phải tự cứu mình trước. Tuy cách của tôi nguy hiểm, nhưng ít nhất ta có thể kéo dài được một chút thời gian.”
Edmund nhìn thật sâu vào mắt ông vua trẻ chờ anh ta quyết định.
“Caspian cậu nghĩ chúng ta, có thể đánh lại bọn quái vật này không?”
Caspian trầm lặng trong một lúc, rồi nghiến răng nói:
“Các thủy thủ chuẩn bị. Chúng ta sẽ hạ gục con rắn này.”
“Vâng.” xN
….
Trong khi đó, cuộc chiến giữa Fayola và ‘Fayola hàng giả’ tiến thêm một bước nữa về cấp độ. Cả hai hiện tại quần áo trên người đầy vết rách do bị kiếm chém.
Fayola cũng bị hai nhát kiếm vào cánh tay trái, ngược lại, ‘Fayola hàng giả’ không thấy trên người một vết thương nào cả, cô ta quả có thể lợi dụng sức mạnh của Cái ác để tự phục hồi.
Vụ nổ diễn ra khiến, Fayola cảm thấy vội vàng hơn, cô bé không khó để đoán được đấy là kết quả hành động của Ambrose và Helios hai người.
Bọn họ chắc chắn đã gặp phải kẻ địch nào đó mạnh lắm, và đang trong tình huống rất éo le mới phải xuất ra đại chiêu như vậy.
“Ha… ha… không biết ở kia có chuyện gì, có phải người đang rất nóng vội phải không… nếu vậy thì ta không cho mi đi đấy… làm gì được ta.” ‘Fayola hàng giả’ ngả ngớn nói.
“Không thể mất thời gian với tên hàng giả này nữa.” Fayola thầm nhủ.
Cô bé sau đó lấy từ trong túi thi trú mở rộng ra cây pháp trượng Aquaetigni vốn là của thầy của cô, Bán thần Leolacdo Duvanhkate.
Sau khi đột phá lên cấp 5 ma pháp sư, Fayola mới cảm nhận rõ ràng sức mạnh thực sự của cây ma pháp trượng này.
Nó không những khiến cô giảm lượng ma lực khi thi chú, mà còn tăng cường gấp hai lần sức mạnh, độ phá hoại của các loại phép thuật hệ băng và lửa.
Thấy Ambrose lôi ra vũ khí mới, ‘Fayola hàng giả’ cười khinh thị nói:
“Mi nghĩ mình đổi vũ khí là ngon hả. Nhận lấy.”
Ả ta trong chớp mắt lại đâm một kiếm tới trước ngực Fayola, khiến cô bé phải vung cây pháp trượng đỡ lấy thanh kiếm của con hàng giả.
Cùng lúc đó, tay còn lại của ả hàng giả cũng lóe lên tia sáng, ả biến ra một lưỡi kiếm khác đâm vào sườn của Fayola.
Cú đâm vô cùng hiểm yếu, nếu bị trúng đòn, cô bé sẽ bị thủng phổi nặng… dịch phổi trào ra khiến người ta không thể hô hấp được.
Nhưng phải ứng tiếp theo của Fayola khiến cho ‘Fayola hàng giả’ kinh ngạc.
Trên thanh ma pháp trượng Aquaetigni lóe lên một ánh sáng đỏ rực… nhiệt độ xung quanh hai cô gái lập tức tăng lên một cách nhanh chóng.
Chịu tác động trực tiếp, lưỡi kiếm mà Fayola đang đỡ bị chảy thành nước ngay lập tức, nhân cơ hội này, Fayola tiếp tục đưa cây pháp trượng sang phải, đánh vỡ tan lưỡi kiếm còn lại của ‘Fayola hàng giả’.
Không dừng lại ở đó, Fayola xoay cổ tay đâm ngược cây pháp trượng tới trước bụng con hàng giả… bàn tay trắng bao của cô bé không một chút nào tổn hại khi cầm thanh ma pháp trượng nóng bỏng như vậy.
Ba hành động liên tục trong thời gian cực nửa giây cực ngắn, ‘Fayola hàng giả’ sau khi bất ngờ xong chỉ kịp dùng hai bàn tay trần nắm lấy cây pháp trượng.
Nhiệt độ siêu cao từ nó tỏa ra khiến bàn tay ả ta kêu lên xèo xèo như mỡ bị rán trên chảo lửa, ‘Fayola hàng giả’ vừa kêu lên đau đớn vừa trợn mắt nhìn Fayola, từ trong cái môi đang nhếch lên phát ra mấy tiếng:
“Con khốn, đau lắm… mày biết không…aaaa.”
Fayola cũng không kém, cô bé nhìn thẳng vào mắt ả ta, không nhanh không chậm nói:
“Ta biết… ngươi nên nhớ đây không phải là một thanh kiếm…”
Nói rồi, tất cả ma lực trong cả người Fayola vận chuyển, và không ngừng chuyền tới bên trong cây pháp trượng.
Lập tức, lượng ma lực khổng lồ này khiến cây pháp trượng phát sáng, một thứ ánh sáng trắng pha xanh chết chóc… ai nhìn vào đó đều không tự chủ cả người cứng lại, không thể cử động như hóa đá.
Đây là chiêu đặc thù của Phù thủy trắng.
“Xèooooo.”
Tia sáng ấy lao thẳng vào bụng ‘Fayola hàng giả’, nó đánh bật ả ta lùi lại hơn mười bước… ả chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cánh tay ả đã hóa thánh thứ gì đó đen đen cứng cứng…
“Mi làm gì ta… con kia…”
Rồi bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, ‘Fayola hàng giả’ dần dần biến thành đá… có điều khuôn mặt của ả ta trông vô cùng hung ác, đôi mắt sắp lòi ra tới nơi vì nhìn Fayola.
Không giống vẻ mặt khiếp đảm của các nạn nhân khác của Phù thủy trắng từ thời bà còn trị vì Narnia.
Fayola hạ cây pháp trượng Aquaetigni xuống, thở phào một hơi, đòn vừa rồi ngốn kha khá số lượng ma lực của cô. Nói thực ra, cả trận chiến lúc này Fayola đều ở thế bất lợi, buộc cô bé phải liên tục phòng thủ.
Trong khi đó, đối thủ của cô lại đánh như đi chơi, con hàng giả kia không hề bị thương hay có dấu hiệu mất sức một chút nào. Fayola nghĩ nếu đánh tiếp nữa thì người thất bại chắc chắn là cô.
Chỉ là vấn đề thời gian thôi, nhưng dù là thế, ‘Fayola hàng giả’ muốn thắng phải chờ đến khi Fayola sức kiệt lực tẫn, khi đó có khi đã qua mấy ngày thời gian rồi có nên.
Nhưng….