Cổ Vô Tâm và Nhạn Thần Hỉ hai vị chưởng môn đồng thanh nói.
Dù trong lòng bọn họ biết trở về sơn môn lúc này là lành ít dữ nhiều, Phục Ma giáo ma đầu có thể mai phục sẵn chờ bọn họ trở lại để tiêu diệt hoàn toàn hai phái.
Nhưng...
Không trở lại không được, có chết bọn họ cũng phải chết ở sơn môn, có chết cũng phải lôi kéo thêm vài tên ma đầu cùng chết. Hai vị chưởng môn bi thống nghĩ, bọn họ hét lên:
“Các đệ tử, chúng ta trở lại.”
“Rõ.” xN
Cổ Giang phái và Nhạn Đăng bang gầm thét, quệt nước mắt, tay không ngừng thu thập đống đầu lâu của đồng môn sư huynh đệ của mình.
Độ Vĩ môn, Nhất Kiếm môn, Tuyết Sơn thành và Tiên Linh phái các chưởng môn ánh mắt phức tạp nhìn Cổ Vô Tâm đám người, nhưng ngay lập tức, ánh mắt bốn người nhằm nghiền rồi mở to quyết tâm.
Độ Thần Hải lạnh lùng nhìn Ma Ảnh lão ma, rồi lại nhìn tới Chiến Thượng Thiên trên đài cao, sau bí mật truyền âm với ba vị chưởng môn khác:
“Kế hoạch tiếp tục, mọi trả giá hiện tại đều có ý nghĩa.”
“Chúng ta biết.” x3.
…
Trở lại quảng trường, đám đệ tử Cổ Giang phái và Nhạn Đăng bang đã thu thập xong đống đầu lâu, bọn chúng đứng tập trung lại chờ bên cạnh chưởng môn phái mình.
Cổ Vô Tâm hít một hơi thật sâu, ánh mắt thù hận nhìn Ma Ảnh lão tổ một cái, rồi nói với các phái chính đạo:
“Các vị, Cổ Giang phái chúng tôi xin rời đi trước. Ma Ảnh lão ma này xin nhờ mọi người.”
“Nhạn Đăng bang cũng vậy…”
“Hai vị chưởng yên tâm. Ta Thái Hoành môn nhất định thiên đao băm nát Ma Ảnh lão ma này, tế bái ánh linh chư vị đệ tử hy sinh.”
“Ta, Độ Vĩ môn nhất trí với Thái Hoành môn chủ.”
“Ma ảnh ma đầu, Tiên Linh phái chúng ta khiến ngươi vạn kiếp không được siêu sinh…”
…
Các môn phái khác nhao nhao đưa ra lời khẳng định diệt trừ ma đầu, Ma Ảnh lão tổ đứng giữa cơn nước bọt không tự chủ hơi tê đầu một chút, chờ các đại môn phái vả nhổ xong, lão ta mới lại nở nụ cười toe toét đáng ghét:
“Khà khà. Ta chờ các ngươi. Hai vị môn chủ, đi thong thả. Đừng chết nhé...”
“Hừ.” Cổ Vô Tâm hừ lạnh, tay bấm pháp quyết, miệng nhẩm chú ngữ khởi động pháp trận dịch chuyển về sơn môn.
Nhạn Thần Hỉ chưởng môn cũng làm như vậy. Ánh sáng pháp trận lóe lên, một giây sau, tường hai môn phái biến mất. Nhưng không ngờ, ánh sáng tan biến mà bọn họ vẫn đứng im một chỗ.
Nhạn Thần Hỉ lập tức hô lên:
“Không gian bị phong tỏa. Không thể nào…”
Cổ Vô Tâm ánh mắt kinh nghi chỉ tay vào Ma Ảnh nói:
“Lại là các ngươi Phục Ma giáo…”
“Ha ha ha… Đúng… khà khà…. Bây giờ ngươi mới nhận ra sao.”
Ma Ảnh lão tổ cười lớn, hắn nhìn chư vị chưởng môn nhân có mặt trên đỉnh Thái Sơn này như nhìn một lũ ngu.
Hắn hùng hồn tuyên bố:
“Các vị, xin thông báo hôm nay không ai có thể thoát khỏi đây. Các sư huynh đệ của ta, xuất hiện đi.”
“Vèo vèo vèo…”
Ma khí ngập trời, hàng loạt tiếng gào thét thảm thiết, tiếng ai oán, tiếng gầm rú vang dội khắp đỉnh núi. Một đám tà ma ngoại đạo nhao nhao nhảy ra, bọn chúng cười ghê rợn, ánh mắt nhìn đám chính đạo đệ tử như những con thỏ trắng ngon lành.
“Dâm Ma lão tổ. Hắn còn sống.”
“Kia là Yêu Khôi ma đầu… Còn kia là Huyết Hấp lão tổ…”
“Tất cả đều là đại ma đầu… đều là hóa thần lão tổ cấp cường giả.”
…
Đám chính đạo ngay lập tức nhận ra nhiều vị cường giả tà giáo, có mặt trên đỉnh Thái Sơn này bây giờ phải tới gần hai mươi vị ma đầu.
“Làm sao có thể, bọn chúng ở đây thì ai tiêu diệt Cổ Giang phái và Nhạn Đăng bang.” Một vị Hóa thần cường giả chính đạo hét lên.
Đúng vậy, Cổ Giang phái và Nhạn Đăng bang mạnh hơn Thái Hoành môn, thuộc hạng trung bình dưới trong thập đại môn phái Trung Quốc. Phục Ma giáo dễ dàng tiêu diệt một trong hai môn phái này, muốn cùng một lúc tiêu diệt cả hai môn phái cũng có khả năng làm được, nhưng mà đám cường giả ma giáo phần nhiều có mặt ở đây, vậy lực lượng nào đi tiêu diệt hai môn phái kia…
Không lẽ, một mình Phục Ma giáo có hơn bốn mươi tôn Hóa thần cấp lão tổ. Nghĩ tới điều này thôi, là tất cả chính đạo cường giả ở đầy đều hít một cơn khí lạnh.
Còn một việc nữa, nếu giả thuyết trên là thật, cộng thêm việc Phục Ma giáo cố tình bày pháp trận kiềm chân chư vị chưởng môn ở đây, cộng thêm việc ở ngoài kia có hơn hai mươi tên Hóa thần ma đầu nữa...
Số lượng này, đủ để quét sạch tất cả lực lượng thủ vệ sơn môn của bất kỳ môn phái nào, kể cả Chiến Thiên môn.
Rồi sau đó lực lượng này đi đâu, không cần đoán cũng biết, bọn chúng chắc chắn sẽ tập trung tới đỉnh Thái Sơn này, hợp quân với đám ma đầu trước mặt kia, nhất cử tiêu diệt toàn bộ chính đạo.
“Quá hiểm độc.”
“Ma giáo khốn khiếp… dù chết ta không tha cho các ngươi.”
“Chúng ta phải phá vây.”
“Phải, các đệ tử cần chúng ta tiếp viện. Hợp lực lại tất cả mọi người, giết sạch đám ma đầu kia…”
…
Các đệ tử điên cuồng gào thét, trong đó Thái Hoành môn môn chủ - Thái Khảo Sơn một mình bước ra, khuôn mặt ục ịch đỏ bừng lên vì tức giận:
“Ma giáo yêu nghiệt, các ngươi dám có mặt ở đây. Các ngươi quên mất đây là đâu phải không?”
Lão ta cười lạnh, miệng nói rõ từng chữ và chỉ tay về hướng đông:
“Thái... Sơn... đỉnh... Tiên Điện nằm ở kia. Chư vị tiền bối tu vi cao thâm nhất các môn phái đều bế quan ở đây. Chiến môn chủ, tôi và các vị chưởng môn cầm chân đám ma đầu kia. Ngài mau chóng vào trong thỉnh chư vị tiền bối ra mặt.”
Đám đệ tử nghe vậy bừng tỉnh, miệng kêu to:
“Đúng vậy. Lão tổ các phái đều ở đây, ha ha… ma giáo chó chết, lần này các ngươi tính sai rồi.”
“Mong Chiến môn chủ xuất động, chúng tôi sẽ cầm châm đám ma đầu này ở đây.”
“Phải. Tiêu diệt bọn này, rồi xuất phát thanh trừ đám ma đầu còn lại, từ đó chính đạo một lần nữa phát dương quang đại.”
…
Ma Ảnh lão tổ nhìn đám thỏ con chính đạo gào thét mà cười ôm bụng, hắn nói với Dâm Ma lão tổ bên cạnh:
“Dâm lão tà, ngươi nhìn xem tà đạo chúng ta có ai ngu không?”
“Hí hí hí… Ma Ảnh lão đệ, bọn chúng toàn đám thỏ con con béo bở, trắng xinh, giết luôn thì đáng tiếc, giữ lại thịt ăn dần mới là chính đạo.”
“Chính đạo. Dâm lão ma ngươi có bị ấm đầu không… chúng ta tà đạo phải dùng mọi âm mưu quỷ kế, bất chấp liêm sỉ chứ… Người đâu. Mang món quà tiếp theo lên, cho đám chính đạo to mồm kia ngậm miệng lại.”
“Tuân lệnh. Ma Ảnh lão tổ.”
Đám đệ tử Phục Ma giáo gào lên, lấn áo tiếng kêu la bên chính đạo. Xong rồi bọn hắn vung tay tay một cái, từ trong mỗi người bọn chúng bắn ra một bóng màu đỏ. Là xác người nhúm máu.
Tổng cộng hai mươi tư cái xác, giờ đây, xếp thành một hàng trên vũ đài trung tâm. Đám chính đạo trợn mắt nhìn từng thứ đỏ thắm kia.
“Là máu… là xác người…”
“Đâu. Xác của ai…”
Cổ Vô Tâm nhìn tới, trong lòng thắt lại… tay run rẩy chỉ một cái xác nói:
“Sư phụ… Không thể nào…”
Lão nhìn quanh một vòng, rồi thấy một cái xác đằng xa xa kia, hắn một lần nữa gào lên:
“Là phụ thân… người cũng… Không phải hai người bọn họ đang bế quan trong Tiên Điện…”
Cổ Vô Tâm nói xong, một luồng khí ngược phun lên trong cơ thể. Lão liền lảo đảo suýt ngã ngửa ra sau, may là được đám đệ tử đỡ lấy, lão ánh mắt vô hồn đau khổ nhìn xác cha và sư phụ của mình…
Bên cạnh lão, Nhạn Thần Hỉ đang quỳ xuống thút thít bên cạnh một vị béo ục ịch lão già. Đây cũng là tiền bối trong Nhạn Đăng băng của hắn.
“Khà khà. Thấy chưa. Đám lão già mà các ngươi dựa vào, đều bị chúng ta giết.”
“Tiên Điện a, nhắc cho các ngươi nhớ, Tiên Điện không phải của một mình chính đạo các ngươi, vì cái gì các ngươi đuổi chúng ta ra khỏi Tiên Điện. Bây giờ, báo ứng tới… ha ha… các ngươi ngồi trong này chờ sơn môn của mình hủy diệt đi!!!” Dâm ma lão tổ gầm lên.
“Khốn khiếp. Ta liều mạng với các ngươi.” Nhạn Thần Hỉ sôi máu tiết gầm thét.
Hắn thân hình to béo nhưng rất nhanh nhẹn vọt tới, tay ra chiêu, miệng hét to:
“Thái Hoành thái đẩu…”
“Không được…Ngăn ông ta lại.” Độ Vĩ môn môn chủ hét lớn.
Nhất kiếm môn môn chủ chớp động, kiếm mang lóe lên, ngăm lại chiêu thức của Nhạn Thần Hỉ, đồng thời, bàn tay khẽ nắm lấy cái bờ vai đầy thịt, đạp chân, lấy đà kéo cả Nhạn chưởng môn lùi lại.
“Ngươi làm gì vậy, ta muốn giết bọn chúng. Nhất Bất Phàm thả ta ra…”
Độ Vĩ môn lão già tiến tời khuyên bảo:
“Nhạn chưởng môn, ngài phải bình tĩnh. Chúng ta ở đây có gần ba mươi hóa thần cường giả, bọn chúng chỉ dựa vào pháp trận chống cự mà thôi. Ngài xông lên như vậy không may rơi vào bẫy thì khả năng thoát khốn của tất cả mọi người thấp đi rất nhiều.”
Nói rồi, ánh mắt Độ Thần Hải lạnh lùng:
“Yên tâm, bọn chúng không thoát được đâu. Ta có cách.”