Cả lâu đài chìm ngập trong không khí khẩn trương, cỗ máy chiến tranh hoạt động hết công xuất, hôm nay, mụ phù thủy đang bàn chiến lược với General Otmin thì một con sói chạy tới, nó hốt hoảng kêu lên.
“Thưa nữ hoàng, đội trưởng Macgrim bị giết, là thằng bé lớn nhất trong bốn anh em, nó tên là Perter…”
Mụ nhìn thấy con sói gầm lên:
“Đồ ngu ngốc, ngươi làm sao trốn thoát được, không ổn, General Otmin, nhanh cho người cảnh giác, đề phòng địch tập kích…”
“Vâng.” General Otmin vội vàng đi ra ngoài sắp xếp. Nhưng ba mươi phút sau ông quay lại, mặt ông vốn khó coi lại càng khó coi, ông quỳ xuống nói:
“Xin nữ hoàng trách tội, thần không kịp làm theo lời dặn của người, lũ nhân mã tập kích trại phía nam, bọn chúng đã cứu đi thằng nhóc Edmun.”
Nhưng mụ phù thủy không tức giận như ông tưởng, thay vào đó mụ cười một nụ cười khó hiểu, mụ nói:
“Đứng lên đi, lần này chúng ta trúng kế, ta sẽ bắt chúng trả nợ máu bằng máu. Ngươi đi triệu tập quân đội lại đây, ta có lời muốn tuyên bố.”
“Vâng, thưa nữ hoàng.” General Otmin định cáo lui thì mụ gọi lại nói thêm:
“Ngươi mang theo con sói này đi, để nó dùng máu của kẻ thù gột rửa vết nhơ hôm nay.”
“Cảm tạ nữ hoàng tha mạng.” Con sói vui sướng muốn khóc nói.
=====================
Mười phút sau, một đội quân chỉnh tề tập hợp trước trại của mụ phù thủy. Một tiếng kèn lệnh vang lên.
“Nữ hoàng giá lâm…”
“Nghiêmmmm.”
Mụ phù thủy từ trong lều đi ra, mụ biến ra một cái bậc băng cao hơn một mét để tất cả quân lính có thể nhìn thấy mụ. Ánh mắt mụ kiên quyết nhìn toàn bộ quân đội, mụ nói to:
“Hỡi các binh lính của ta, hôm nay là ngày đau buồn, chiến tranh chưa bắt đầu mà lũ phản loạn hèn hạ dám đánh lén quân ta, máu của binh lính sẽ không chảy lãng phí, ta sẽ bắt bọn chúng phải trả giá đắt vì hành động của mình.”
Tất cả binh rống lên:
“Trả giá đắt…”
“Im lặng… “ Mụ hét lên, khi không còn tiếng rống nào nữa, mụ nói tiếp:
“Nhưng không phải lúc này, ta sẽ không để binh sĩ của mình đi phía trước, lần này ta chỉ mang một trăm người anh em, đi đòi lại máu cho anh em ngã xuống của chúng ta. Ai muốn đi cùng ta?”
Tất cả binh lính quỳ xuống hô:
“Xin để thần tháp tùng nữ hoàng.” Cả trận địa run rẩy về tiếng hét.
Mụ phù thủy cao hứng nói:
“Ta rất vui khi thấy các ngươi trung tâm như vậy. Thống lĩnh General Otmin sẽ chọn ra một trăm chiến sĩ sẽ đi cùng ta gặp tên Alan đó.”
Chỉ sau năm phút, một trăm chiến sĩ đã được tuyển chọn, mụ phù thủy ngồi lên kiệu, nó do bốn tên người một mắt khiêng, mụ ra lệnh:
“Xuất phát.”
Tiếng kèn lệnh lại vang lên, đoàn người tiến về phía bàn đá.
==============
Khi bọn họ tới trước trại quân phản loạn, mặt trời đã nghiêng về phía tây. Một con Chirme bay vào báo cáo, sau đó một đoàn người đẫn đầu là một con nhân mã, hắn đi tới trước mặt mụ phù thủy, tên nhân mã này nói:
“Phù thủy trắng, bà tới đây làm gì, bà định dùng mấy tên này tấn công chúng ta hả?”
Mấy con nhân mã cười hí lên, còn các chiến binh của mụ trừng mắt tức giận, chúng chửi rủa lũ nhân mã.
“Im lặng.” Mụ phù thủy quát những binh sĩ. Mụ châm chọc nói:
“Chúng ta không thể cư xử như lũ đánh lén hèn hạ được..”
“Vâng, thưa nữ hoàng.” Một trăm binh sĩ như một hô to.
Tốt lắm, mụ phù thủy nghĩ, rồi mụ nói với con nhân mã cầm đầu:
“Xưng tên của ngươi ra đi, nhân mã.”
“Ta tên là Oreius, thủ lĩnh nhân mã, bà tới đây làm gì, phù thủy trắng?” Nhân mã cầm đầu nói.
“Oreius, ngươi mang lời này nói cho Alan, hắn sẽ cho ta gặp hắn. Chỉ hai từ, phép thuật tối cao (The deep magic) và kẻ phản bội.”
“Chỉ như vậy.” Nhân mã Oreius hỏi lại.
“Đúng chỉ như vậy.” Mụ phù thủy khẳng định.
“Bà chờ ở đây” Oreius liếc mụ phù thủy nói, ông cũng không tin mụ có thể làm loạn khi Alan ở ngay trong trại. Ông xoay mình, phi về phía lều của Alan.
Vài phút sau, Oreius trở lại, ông nói:
“Alan sẽ gặp bà với điều kiện bà để lại cây gậy phép ở cây sồi lớn kia.”
Mụ phù thủy không phải đối, bà đưa cây quyền trượng cho Báo đen Black Panther:
“Báo đen, ngươi giữ cây quyền trượng của ta ở đây, những người còn lại đi theo ta gặp Alan ‘đáng kính’ nào.”
Sau đó cả bọn đi vào trại quân Alan, mụ phù thủy liếc mắt cũng có thể thấy quân số bọn chúng kém hơn của mụ rất nhiều, bây giờ chỉ cần giải quyết Alan là mụ sẽ chiến thắng.
Cả đám đi tới sân trung tâm, mụ nhìn thấy Alan đang chờ mụ trên một mỏm đá, gần ông là bốn đứa con của Adam và Eva. Mụ nhìn thẳng từng đứa, hiển nhiên không đứa nào dám nhìn đối mắt với mụ.
“Ông có một kẻ phản bội ở đây, Aslan ạ.” Mụ phù thủy nói.
Tất nhiên những người có mặt đều hiểu là mụ ám chỉ Edmund. Chẳng lẽ mụ ta tới chỉ để chia rẽ nội bộ những đứa trẻ và quân đội Alan.
“Phải. Nhưng nó chỉ là một cậu bé nhẹ dạ bị ngươi bịp mắt thôi.” Aslan bình tĩnh nói.
“Ông đã quên mất phép thuật tối cao (The deep magic) của Narnia rồi sao?” Phù thủy mắt thâm ý hỏi.
“Cứ cho là ta đã quên.” Aslan nói giọng trang nghiêm. “Hãy nói cho ta biết về phép thuật Sâu đi.”
“Nói cho ngươi à?” Phù thủy đáp lại, giọng mụ chợt cao rít lên.
“Bảo cho ngươi biết cái gì được viết trên Bàn Đá (The Stone Table) cạnh chúng ta ư? Nói cho ngươi biết rằng những dòng chữ khắc sâu như bị xiên trên những hòn lửa ở đồi Bí Mật (The Secret Hill) kia là có nghĩa gì ư? Bảo cho ngươi biết cái gì được khắc trên cây quyền trượng của Thượng Hải Đại Vương ư? Ít nhất thì ngươi cũng biết phép thuật mà Đại Vương đã sử dụng ở Narnia này ngay từ đầu.”
Ngừng một lúc, rồi mụ nhìn Alan như chắc thắng nói, rỗ ràng từng chữ một:
“Ngươi biết rõ rằng mỗi kẻ phản bội lọt vào tay ta đều là một con mồi hợp pháp của ta, và đối với những kẻ ấy ta có quyền thẳng tay trừng trị.”
Tiếng bàn tán xung quanh vang lên, đây là những thứ bọn chúng không biết.
“Và như thế.” Mụ phù thủy nói tiếp, chỉ ngón tay khẳng khiu vào mặt Edmun.
“Thằng người kia là của ta. Mạng sống của nó là vật đền bù cho ta. Máu của nó là tài sản của ta.”
“Vậy giỏi thì bà đến lấy đi.” Perter nghe bà nói tuy không hiểu hết nhưng cậu biết là mụ tới bắt, thậm chí giết em trai mình và có một phép thuật cổ xưa ủng hộ việc này.
“Đồ ngu.” Mụ phù thủy nói với một nụ cười độc ác gần như cái nhe răng cắn, châm chọc nhìn Perter.
“Ngươi thực sự nghĩ rằng Alan của ngươi có thể cướp đi quyền của ta chỉ thuần túy bằng sức mạnh ư? Ông ta biết phép thuật tối cao còn rõ hơn thế. Ông ta biết rằng trừ phi ta có được máu theo luật định, bằng không thì cả Narnia này sẽ bị vùi dập và tàn lụi trong nước và lửa.”
Rồi mụ nhìn Alan, cười khẩy nói: “Phải không Alan bé nhỏ?”
“Đúng là như thế.” Aslan mặt không biến sắc nói “Ta không phủ nhận điều đó.”
“Ôi, thưa Aslan.” Susan hi vọng nói vào tai sư tử.
“Lẽ nào chúng ta không thể… Ý cháu là, ông không thể, phải không? Chúng ta không thể làm gì với phép thuật tối cao sao? Phải có cách nào đó chống lại nó?”
“Chống lại phép thuật của Đại Vương?” Aslan quay sang nhìn Susan lẩm bẩm. Ánh mắt ông mờ mịt, ông cau mày rồi kiên quyết.
Lúc này Edmund thật sự hoảng rồi, cậu bé đang cố giữ thân thể mình không ngã quỵ xuống vì hoảng sợ. Lần này nó chết chắc rồi, trở về với mụ phù thủy, có thể nói là cơn ác mộng khủng khiếp nhất đang trở thành hiện thực.
Một cảm giác nghèn ngẹn khó thở nơi cuống họng và nó tự hỏi không biết có nên nói một điều gì không nhưng ngay sau đó nó cảm thấy nó không được phép làm bất cứ một cái gì ngoài việc chờ đợi và làm những điều được chỉ thị.
“Lùi lại sau, tất cả mọi người.” Aslan cuối cùng mở miệng. “Ta muốn nói chuyện riêng với phù thủy.”
“Phù thủy trắng, bà theo ta.”
Nhưng thấy mụ không nhúc nhích, Alan nói tiếp:
“Yên tâm ta sẽ đảm bảo sự an toàn của Bà.”
Mụ phù thủy cười, mụ lại ném một ánh mắt dọa người về phía Edmun, sau rồi mụ đi theo Alan.
Tất cả tuân lệnh, chúng nhìn mụ phù thủy và Alan biến mất. Đó là một khoảng thời gian kinh khủng chờ đợi và tự hỏi không biết sư tử và phù thủy nói với nhau những chuyện gì mà lại có một vẻ nghiêm trọng đến thế.
Sau một tiếng, cuộc đàm phán kết thúc, Alan và mụ phù thủy xuất hiện, Alan tuyên bố:
“Tất cả các ngươi có thể quay lại, ta đã dàn xếp xong chuyện này. Phù thủy trắng đã từ bỏ lời tuyên bố đòi máu của đứa con của Adam.”
Cả doanh trại òa lên sung sướng, trận chiến chưa bắt đầu mà chúng thắng mụ phù thủy tới hai lần, một lần giải cứu Edmun và lần đàm phán này.
Nhưng bọn họ không để ý vẻ mặt chắc thắng của mụ phù thủy, mụ nói với bề tôi của mình:
“Chúng ta trở về.”
Thế là cả đám ra khỏi doanh trại Alan, khuôn mặt chúng khó coi, chúng không hiểu nữ hoàng đang làm gì.
Kế hoạch đang đi đúng hướng, xa xa vọng lại giọng mụ: “Ngày mai chúng ta sẽ tuyên chiến, các ngươi chuẩn bị cho thật kĩ…”