Tên này không phải kẻ cứng đầu gì, qua vài lần hỏi, hắn đã khai hết tất cả.
Thật đáng giận là chỉ vì mấy đồng Galleon mà hắn bán đứng những người đã bao bọc hắn mấy chục năm.
Hắn khai rằng mình không liên lạc trực tiếp với bọn Tử thần thực tử mà thông qua một tên môi giới chợ đen, tên này là Muter Một mắt. Hắn đã bị tuyên án và đang trong ngục Azkaban vì tội trợ giúp Tử thần thực tử.
Với khả năng của nhà Karling bây giờ, Ambrose không thể vươn tay tới Azkaban được, cậu chỉ có thể lặng lẽ chờ hắn hết hạn tù thôi. Sáu năm, cũng không dài lắm.
======
Thời gian trôi qua như gió, một tháng trôi qua, truyền tống ma pháp trận trong cây pháp trượng của Phù thủy trắng đã nạp đủ năng lượng. Ambrose cũng đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cần mang theo.
Lần này cậu đi một mình, Baemyn muốn theo nhưng Dues nói rằng ma pháp trận chỉ đủ năng lượng di chuyển một người mà thôi. Ambrose mới biết tin này cũng tò mò không biết mụ phù thủy lấy đâu ra đủ năng lượng để dịch chuyển cả quân đội của mụ.
Ambrose mang theo một chiếc va-li nhỏ, nhưng bên trong nó lại chứa không gian bằng một hội trường lớn. Đồ đạc cậu mang theo khá nhiều, chủ yếu chúng dùng để phát triển vương quốc như sách vở - tri thức, máy móc hiện đại, hạt giống, vân... vân….
Ambrose có một kế hoạch biến Narnia thành đường lui của mình nếu sau này có biến cố gì xảy ra, ví như cậu chưa kịp đủ mạnh thì Chúa tể hắc ám đã chinh phục cả thế giới rồi.
Tuy khả năng này rất thấp nhưng không phải không có.
“Cậu chủ, cậu chuẩn bị đầy đủ hết rồi chứ?” Baemyn ân cần hỏi, ông tiễn đưa Ambrose sang một thế giới khác.
“Vâng cháu mang tất cả thứ cần thiết rồi.” Ambrose vỗ cái va-li nói.
“Cậu phải cẩn thận, giữ gìn thân thể…” Baemyn dặn dò.
“Cháu nhớ rồi..”
Ambrose tay trái xách chiếc va-li, tay phải cậu cầm cây pháp trượng, cậu giơ tay chào tạm biệt Baemyn:
“Hẹn mấy giây sau gặp lại bác…”
Rồi một tiếng bụp nhỏ vang lên, thân hình Ambrose biến mất trong căn phòng.
======
Narnia năm 1014, trên bầu trời phía nam Caromen, một vòng xoáy ánh sáng đỏ hoe xuất hiện, xung quanh dân chúng Caromen dồn dập quỳ xuống. Bọn họ gập đầu miệng không ngừng nói:
“Thần Tash, Người hiển linh, mông thần phù hộ cho những con dân nhỏ bé của Người…”
“Ôi, mặt trời kia cũng không sáng bằng ánh sáng Thần mang lại, Xin ngài hãy rủ lòng thương những con dân khốn khổ này…” Một người có học thức hơn lạy.
“Tash…”
….
Cái vòng máu đó biến mất, nếu ai có ống nhóm hay vật gì đó giúp nhìn xa thì họ sẽ thấy một bóng người nhỏ bé - một cậu bé rơi từ trên vòng sáng xuống mặt đất.
Đó là Ambrose, không may cho cậu vị trí truyền tống không ở cái nhà kho cũ mà lại trên không trung. Lần này cậu có thể bị rơi tan xương nát thịt.
Ambrose chỉ thấy xung quanh trao đảo rồi cậu xuất hiện giữa bầu trời, Ambrose gào thét:
“Deus, chuyện gì đã xảy ra…. Sao mình lại đang rơi tự do…. thế này….”
Thân thể Ambrose quay lòng vòng trong không khí, xung quanh cậu nhiệt lượng mặt trời nóng bức, cậu chắc phải cách mặt đất mấy nghìn mét…
“Lỗi nhỏ, chúng ta bị truyền tống sai vị trí… ha ha… cảm giác này thật tuyệt…” Deus đong đưa xung quanh Ambrose nói.
“Lỗi nhỏ, nhanh nghĩ cách giải quyết, mình sắp chết rơi bây giờ….” Ambrose nhấn mạnh nói.
“Oa oa, bạn bây giờ không phải có thể thi triển phép thuật chứ? Tự nghĩ cách đi…” Deus nói như không.
“Đáng chết.” Ambrose thầm rủa. Cậu lấy trong túi áo ra một cây đũa phép, đây là cây đũa phép lậu Baemyn chuẩn bị cho cậu.
Một tháng, tuy Ambrose không học được nhiều phép thuật nhưng cậu hoàn toàn có thể thi triển những chú đơn giản.
Đã là một phù thủy thì không thể chết bởi một lý do lãng xẹt như chết rơi, Ambrose biết tới vài cách để xử lý tình huống này, nhưng với lượng ma lực ít ỏi của cậu thì lại rất khó khăn.
Chỉ có cách như vậy, cậu chờ tới khi mình gần chạm đất, thời gian trôi nhanh hết sức tượng tượng, cậu phải nắm bắt thật đúng thời cơ, nếu lệnh chỉ một mi li giây thì Ambrose chắc chắn sẽ tiêu đời.
2000 mét.
1000 mét.
800 mét.
400 mét.
200 mét.
150 mét. Chính lúc này…. Ambrose vung cây đũa phép, cắn răng hét to:
“Aresto Momentim.” (ND - Bùa đỡ người)
Trong khoảnh khăc, Ambrose cảm thấy như nội tạng cậu bị lộn tùng phèo, thân thể đột ngột cậu dừng lại cách mặt đất 20 xen-ti-mét.
“Uỳnh.”
Ambrose ngã xuống đất, mặt cậu đập vào một viên sỏi khiến cậu bé chảy máu mũi, Lần này quá nguy hiểm, suýt nữa thì Ambrose toi mạng, ma lục của cậu cạn kiệt, sau đó Ambrose mệt mỏi ngất đi.
======
Khí tỉnh lại cậu thấy mình đang nằm cạnh một đống lửa, bây giờ là ban đêm, trời khá lạnh, ngược lại hoàn toàn với cái nóng khắc nghiệt ban ngày.
Từ điểm này cho thấy, lần này cậu không những không xuất hiện tại cái nhà kho mà cậu đang ở một vùng đất rất xa Narnia. Khí hậu nơi đây khác hoàn toàn.
Cơ thể Ambrose bây giờ hơi cử động lại được bình thường rồi, cậu ngồi dậy. Xung quanh không có cái lều nào, xem ra người cứu cậu không phải tay đi đêm chuyên nghiệp.
“A Bạn đã tỉnh rồi…” Một giọng thằng bé sau lưng Ambrose vang lên, cậu quay lại thấy một thằng bé khoảng mười một, mười hai tuổi tay đang cầm bó cành cây khô. Chắc hẳn thằng bé vừa đi nhặt củi về.
“Xin chào, tôi là Ambrose Karling, cảm ơn bạn đã cứu tôi.” Ambrose chân thành nói.
“Không có chuyện gì, tôi tên là Shastasta. Bạn có đói không?” Cậu bé Shasta móc ra một cái bánh có lẽ được làm từ bột mì nói.
“Không, cảm ơn, mình không đói.” Ambrose không nghĩ mình có thể ăn được thứ đó, cậu từ chối.
“Tiếc thật, nó ngon lắm, thứ ngon nhất mình từng ăn…” Shasta vừ nhay cai bánh vừa nói. “MÀ bạn có thấy Bree đâu không? Nó lại đi đâu rồi.”
Trước khi đi kiếm củi, Shasta đã dặn Bree ở lại trông chừng Ambrose, thế mà hắn chạy đâu mất.
Đúng lúc này, một tiếng vó ngựa lao tới, Ambrose ngẩn đầu lên, cậu thấy một con ngựa cao lớn, khá dũng mãnh, đó là một con ngựa chiến.
Chuyện bất ngờ là con ngựa này lại nói tiếng người, nó hớt hải nói:
“Shasta, không may, tôi thấy một con sư tử, không phải hai con, chúng ta mau chạy đi… thôi…”
Ngựa Bree vừa nói xong phía sau nó phát ra một tiếng gầm giữ dội, thật là có sư tử. Ambrose bây giờ tuy có thể cử động nhưng cậu không chắc mình có thể xử lý một con sư tử, Ambrose nói với Shasta:
“Nhanh, chúng ta phải chạy ngay.”
“Đúng, đúng…” Shasta hơi lúng túng gật đầu, nó vội vàng cất cái bánh ăn dở vào túi, xách túi đồ lên lưng.
Lúc nhảy Bree đã tới, nó nói:
“Nhanh, lên ngựa.”
Ambrose ngay lập tức bám chặt dây cương, cậu đu mình lên con ngựa cao hơn hai mét, trong khi đó, Shasta loay hoay mãi không lên được ngựa.
“Bạn không biết cưỡi ngựa hả?” Ambrose thấy vậy hơi gấp hỏi.
“Xin lỗi, mình mới học…” Shasta hơi ngượng nói.
“Grầmmmmm” Một tiếng gào sư tử một lần nữa vang lên.
Không hay, nó rất gần rồi, Ambrose có thể cảm thấy tai mình rung lên vì tiếng gầm. Cậu dứt khoát kéo Shasta lên, khiến cậu ta nằm úp sấp lên lưng ngựa. Rồi Ambrose nhanh chân thúc Bree chạy đi.
Mới đầu làm quen lấy lại cảm xúc cưỡi ngựa, Ambrose chỉ điều khiển Bree đi nước kiệu nhanh, chỉ khoảng một phút sau nó đã chuyển sang phi nước đại. Một tiếng gầm khác vang lên, lần này thì từ phía cánh rừng bên tay trái.
“Ôi mẹ ơi, thật sự có hai con sư tử…” Shasta nằm trên mông ngựa cảm thấy khổ sở muốn chết, cái tư thế này thật khó chịu nhưng một chuyện khác nào cậu sợ hãi là nếu con sư tử đuổi tới, nó sẽ vồ lấy cậu đầu tiên, cậu miệng dục Bree:
“Nhanh lên Bree, mình cảm thấy móng vuốt sư tử ghim vào lưng mình rồi…”
“Shasta, bám chắc, chúng ta tăng tốc…” Ambrose nói to…
Lời nói xong, Bree đẩy nhanh tốc độ, hai người một ngựa nhanh như một mũi tên lao trong màn đêm. May mắn thay, một phút qua đi, không thấy bóng dáng con sư tử nào phía sau cả. Tiếng gầm ngày càng xa.
Tới lúc này, Ambrose mới cho Bree chạy chậm lại, cậu quay lại hỏi Shasta:
“Shasta, bạn không sao chứ?”
“Không có gì…” Shasta bất lực thì thào, vừa rồi Bree chạy thật xóc, nó khiến Shasta nôn mọi thứ trong bụng ra. Bây giờ cậu bé đang tiếc nửa cái bánh ngon lành.
“Không sao là tốt. Lần này may mắn có con ngựa này, này ngựa, bạn gọi là Bree hả?” Ambrose vỗ vỗ bờm ngựa hỏi:
“Tôi là Bree, không ngờ bạn cưỡi ngựa giỏi như vậy….” Ngựa Bree hí hí mấy tiếng nói.
“Chào Bree, tôi là Ambrose. Cảm ơn bạn đã cứu mình tôi.”
“Không không, những chú ngựa tự do luôn giúp đỡ người khác, nó đã thấm vào máu chúng tôi.” Bree tự hào nói.
“Không ngờ ở chỗ này lại gặp một bạn ngựa Narnia, chúng ta đang ở đâu vậy?” Ambrose hỏi thăm.
“Ồ, bạn lạc đường hả? Đây khá gần Azin Balda.” Bree kinh ngạc nói.
“Azin Balda. Chúng ta ở Calormen.” Ambrose lẩm bẩm. Cậu nhớ ở Calormen có một tỉnh tên là Azin Balda, không ngờ Ambrose lại lệch vị trí xa tới vậy.
Bình thường thì Thương đội Seven of Isales sẽ tới Calormen vào mùa thu, không biết cậu có may mắn gặp được không. Nếu không gặp, chắc cậu phải xuyên qua Sa Mạc Lớn để tới Alchenland, rồi trở về Thất đại đảo quốc.