Năm nay, giáo sư Filius Flitwick đặc biệt cao hứng, ông ta luôn miệng cười ngay cả khi có học sinh làm việc riêng trong giờ, đơn giản vì ông đang rất tự hào vì có học sinh như Ambrose.
Buổi học đáng lẽ ra không có gì để nói, nếu không đột nhiên cánh cửa phòng bật mở, một cô bé học sinh năm thứ ba nhà sư tử đi vào.
Ambrose thấy vậy hai mắt híp lại, cậu thầm nghĩ: “Không lẽ lão Moody lại tố khổ với ông hiệu trưởng. Xem ra lão bị ‘dạy dỗ’ không nhớ gì rồi, phải cho lão ta nhớ lại mới được.”
Nhưng do Ambrose nghĩ nhiều mà thôi, cô bé học sinh năm thứ ba này lễ phép nói với giáo sư yêu tinh:
“Thưa giáo sư, xin thầy vui lòng cho con đưa anh Karling đi xuống lầu gặp giáo sư Dumbledore ạ.”
Giáo sư Flitwick cau mày nói:
“Có chuyện gì à?”
“Không ạ, chỉ là một thủ tục cho các quán quân. Tất cả các quán quân đều phải đi, con thấy hình như họ muốn chụp hình…”
“Tốt rồi, Ambrose, trò nhanh chóng tới đi… đừng để cho ngài hiệu trưởng chờ lâu.”
“Vâng ạ.” Ambrose đứng dậy nói rồi bước ra phía cửa phòng.
Cậu vừa đi, vừa nghĩ lại mấy chuyện sắp xảy ra, và đã xảy ra, thì cảm thấy cô bé bên cạnh kéo kéo tay mình, ngó xuống, Ambrose thấy cô nhóc này cũng không phải xấu xí, cũng thuộc dạng khá xinh xắn.
“Anh Ambrose… em…”
Hóa ra lại là một fan của Ambrose, thế là trong quãng đường mấy tầng lầu từ phòng học bùa chú tới phòng khách của trường, Ambrose lại làm quen được với một nhỏ xinh đẹp.
Khi tới nơi, cuối cùng cô bé này mới mạnh dạn nói một câu:
“Anh Ambrose, cho em xin chữ ký được không?”
Ambrose nào phũ phàng từ chối một cô em gái xinh xắn như vậy, cậu tay xoay tròn một cái, đưa về phía sau lưng cô bé rồi biến ra một chiếc khăn tay lụa, trước sự king ngạc của cô gái, nhân vật chính của chúng ta viết một chữ ký lên đó, cô bé này nhận lấy cái khăn còn sướng quá nhảy lên, hôn một cái trên má cậu rồi chạy mất.
Nhìn cô bé kia chạy mất, Ambrose trên mặt nở nụ cười bất đắc dĩ, có vẻ sự quyến rũ của cậu với mấy cô bé mới lớn lại tăng lên rồi.
Nhưng rồi, một giọng nói chua loét - hay ít nhất Ambrose thấy thế - vang lên, khiến Ambrose khuôn mặt đang cười tắt đi trở lên lạnh lùng.
“Ôi là cậu Karling phong lưu đào hoa của chúng ta đây sao, không ngờ tôi lại chứng kiến cảnh một cô bé bị rơi vào tay cậu.”
Ambrose quay đầu lại nhìn về phía chủ nhân của giọng nói, thờ ơ bảo:
“Không ngờ bọn họ lại cử cô làm phóng viên phụ trách cho cuộc thi đấu tam pháp thuật, cô Rita Skeeter.”
Rita Skeeter có mái tóc được uốn chải công phu và những lọn tóc xoăn cứng đơ một cách lạ lùng, tương phản kỳ cục với bộ mặt hõm lại vì xương quai hàm của cô ta. Cô đeo mắt kính màu ngọc, đôi môi thoa một lớp son đỏ chóe nói:
“Vâng, chuyện này phải cảm ơn cậu, cậu chủ…” Rita Skeeter nhếch mép cười ‘hiền hòa’.
“Cậu chủ.” Nếu có người ở đây nghe vậy sẽ vô cùng kinh hãi vì vị phóng viên chua loét nổi tiếng vì những bài báo bôi bác, vẩy bẩn lên mặt những người nổi tiếng lại gọi một cậu thiếu niên là cậu chủ.
Nếu biết chuyện bên trong thì họ sẽ không kinh hãi như vậy, thực ra Rita Skeeter là do một tay Ambrose nâng lên, mụ ta có vị thế như hôm nay là do Ambrose cả; tất nhiên mụ ta phải có tài năng nhất định, và nói xấu và điều tra được những thông tin ‘độc’ là tài năng của mụ.
Ambrose nâng đỡ mụ ta để thỉnh thoảng viết mấy bài bôi đen mình một chút, và để kiểm soát mấy phòng viên xấu tính khác. Coi như một các để lấy độc trị độc đi. Đó là kiểm soát dòng thông tin trái chiều có hại, chứ Ambrose có cả một đội ngũ nhà bào hùng hậu chuyên viết bài tuyên dương mình.
Có điều mụ này cũng không dễ bị kiểm soát, nhưng Ambrose không lo lắng, với cậu, Rita Skeeter chỉ là một người đáng để đầu tư và lợi dụng thôi, nếu mụ dám làm phản thì không cần tới Ambrose ra tay, sẽ có người khác bóp chết mụ.
“Không cần nói nhiều, cô làm tốt việc của mình là được…” Nói rồi Ambrose không để ý tới mụ này mà đi vào trong phòng, để lại Rita Skeeter đứng một mình.
Mụ này chỉ cần thấy Ambrose quay lưng đi lập tức thái độ chuyển biến một trăm tám mươi độ, mụ hừ lạnh một tiếng trong lòng nguyền rủa:
“Thằng nhãi ranh… mày chờ đấy cho ta.”
Rồi, trước khi bước vào phòng, khuôn mặt mụ lại nở nụ cười giả tạo.
Chỉ là khi vừa bước vào phòng, thấy một thằng bé mặt sẹo đang cùng một lão già nào đó nói chuyện về cây đũa thần, hai mắt Rita Skeeter sáng lên, mụ thầm nhủ:
“Con mồi hôm nay của ta đây rồi, Harry Potter.”
Chuyện phía sau không cần nói, Rita Skeeter lao tới tóm lấy thằng nhóc Chúa cứu thế ném vào trong kho chứa chổi bay cũ đầy bụi và mạng nhện.
Ambrose không biết trong đó diễn ra thứ gì, cậu chỉ nghe thấy tiếng gào thét rồi tiếng khóc nức nở, rồi thỉnh thoảng có ấy tiếng Rita Skeeter an ủi kiểu đấm vào mặt.
Lắc đầu một cái, rồi cậu đi tới gật đầu với Bagman, ông cựu tấn thủ này khuôn mặt vẫn hồng hào đầy sức trẻ phong độ vững vàng, có một sức hút không nhỏ ở độ tuổi trung niên.
Việc ông ta là người của Ambrose bây giờ không dấu được nữa rồi, hầu hết đám người trong bộ phép thuật đều biết, nên Ambrose không phải ngại thể hiện mình là cấp trên với Bagman.
“Chào ngài, ngài Ollivander.”
Cụ già này là chính là chủ nhân của Tiệm đũa phép Ollivander nổi tiếng có từ cách đây hơn một nghìn năm mà chính Ambrose lấy được cây đũa phép truyền thừa ở đó.
Ollivander đang cặm chụi ghi chép gì đó, nghe thấy mình được chào liền ngẩng đầu dậy, ông ta nói với giọng hồi tưởng:
“Là cậu đó à, cậu Karling… ta còn nhớ lần đầu tiên cậu bước vào trong tiệm, bố mẹ cậu…”
Ông già bắt đầu tỏ ra mình có trí nhớ siêu việt ra sao, Ambrose tuy không thỏa mái lắm nhưng tôn trọng người già cậu vẫn làm được.
“Ta biết ngay mà, cây đũa của nhà Karling đã chọn được Karling xuất sắc nhất. Cậu không làm nó mất mặt, cậu hiện tại vĩ đại không kém những người đi trước…”
“Vâng, tôi biết, cảm ơn lời chúc lành của ngài.”
“Không… cậu không biết, cậu sẽ còn vĩ đại hơn thế này nữa. Tôi tin là vậy.” Khi nói tới đoạn này, lão già Ollivander như tưng bừng sức sống.
Phản ứng của Ollivander khiến Ambrose bất ngờ, trong chớp mắt cậu có cảm giác mình bị nhìn thấu, nhưng chuyện này làm sao có thể xảy ra, một ông già sắp xuống lỗ như Ollivander.
Tặc lưỡi một cái như để ném đi ý nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu, rồi cậu nghe ông ta trở lại cái giọng sạn sạn khàn khàn vốn có:
“Ôi ta nói tới đâu rồi nhỉ, cài đầu già cả này. A kia không phải Dumbledore ư, ta còn nhớ lần đầu tiên…”
Có điều, ông hiệu trưởng đã ngắt lời trước:
“Tôi biết, ngài Ollivander, ngài không cần nói.”
Nói xong, ông hiệu trưởng quay đầu giới thiệu với bốn người khác đi phía sau ông ta, là hai vị hiệu trưởng Igor Karkaroff và Olympe Maxime, cùng với Victor Krum và cô chị họ Fleur của Ambrose.
“Tôi xin giới thiệu ông Ollivander. Ông sẽ kiểm tra đũa của các thí sinh để đảm bảo rằng những cây đũa phép ấy ở trong tình trạng tốt đẹp trước khi cuộc thi bắt đầu.”
Rồi Dumbledore nhìn quanh như tìm kiếm ai đó, và hỏi:
“Ông Bagman, ông biết trò Potter đi đâu không, theo tôi nhớ thì trò ấy đến sớm nhất mà.”
Ludo Bagman đang đứng bên cạnh bèn nói:
“Là Rita Skeeter, cô ta đến sớm không thấy ai nên kéo Potter vào phỏng vấn trước.”
“Cái gì, Potter ở một mình với bà ta.” Dumbledore làm sao không biết con mụ phóng viên này tởm tới như thế nào, ông ta nhìn quanh một lần nữa rồi xông vào cái kho để chổi bay cũ.
Chưa tới mười giây sau, ba người xuất hiện, khuôn mặt của Potter và Dumbledore đều rất khó coi, chỉ có Rita Skeeter thì lẩm bẩm thể hiện sự không hài lòng:
“Lão khùng phế thải.”
Ông hiệu trưởng thấy tất cả trở về đúng vị trí lên nói:
“Ngài Ollivander, chúng ta bắt đầu chứ.”
Ollivander gật đầu đáp lại rồi bước ra khoảng trống ở giữa phòng, nói:
“Cô Delacour, xin cô vui lòng cho xem đũa của cô trước.”
Fleur đang mải mê ngồi cùng Ambrose, thấy bị gọi hơi sững sờ một chút, nhưng rất nhanh nhận ra cuộc kiểm tra đũa phép bắt đầu, nên lướt đến gần Ollivander và đưa ông cây đũa phép.
Ollivander nhận đũa thần, ánh mắt lập tức hơi đổi, ông nói qua kẽ môi:
“Hừm…”
Ông lão xoay cây đũa phép giữa những ngón tay như xoay một cây gậy và đầu đũa phát ra một số tia sáng màu hồng và màu vàng kim. Rồi ông đưa nó đến gần mắt ông hơn, kiểm tra nó rất ư cẩn thận.
Rồi ông ta nói nhỏ:
“Một cây đũa truyền thừa khác. Phải, đúng vậy, chín phân rưỡi… không bẻ cong được… gỗ hồng… và chứa… ái chà…”