“Không lẽ ông ta không có lời gì muốn chuyển cho tôi?” Ngừng một lúc, Ambrose hỏi thêm.
“Có. Lão Karling nói một câu như này. Khụ khụ…”
Eulalia cố ý ho hai tiếng để điều chỉnh dây âm thanh trong cổ, rồi bằng cái giọng đặc hệt cha Ambrose, cô nhóc nói:
“Con trai ta, con chỉ có một năm thôi, mọi thứ con cần ta đã cho con hết cả rồi, cố lên con trai.”
Nghe xong lời này, trong đầu Ambrose muốn chửi ầm lên, lão già này, nói thế nào nhỉ, quá vô trách nhiệm, ném cho con trai mình một đống rắc rối rồi biến đâu không biết.
Lại còn nói ‘mọi thứ con cần ta đã cho con hết cả rồi chứ’, trong khi Ambrose thấy mình chẳng có ưu thế nào mấy trong cuộc chiến tranh lần này. Nghe Eulalia kể thì kẻ thù đã bị lão ta giết gần hết trong cuộc chiến lần trước, nhưng ai biết còn không.
Có khi lão ta nói như vậy với Eulalia để đánh lạc hướng cậu, không biết có người cha nào trên đời lại chuyện môn đi ‘hố’ con trai của mình như vậy.
Thở dài một cái, xong rồi trong đầu Ambrose ném tất cả ý nghĩ trách trời, trách đất trách cha mình đi, vì nó không giúp gì hiện tại được. Cậu bắt đầu suy tính mình phải đối phó với việc này ra sao.
Chiến lực hai bên không đồng đều, bọn họ có chiến lực cấp 6…. Khoan, nhắc tới chiến lực cấp 6, bên cậu có tới hai lận, thậm chí còn mạnh hơn cấp 6 bình thường:
Hermione phẩy tay là tiêu diệt cái bóng hình màu xám và màu lam, còn Eulalia thì giơ tay là đỡ được cú đấm trong lúc nổi điên, mất kiểm soát của Hermione… Hai cô nhóc này…
Ambrose đảo mắt nhìn từ Hermione tới cô nàng Eulalia, khuôn mặt hiện nên vẻ gì đó khó hiểu.
Hermione vốn ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, tâm cô bé lúc này rất loạn, một là vì anh Ambrose, hồi phục lại trí nhớ khiến cô càng nghĩ mình không thể sống thiếu Ambrose được, nhất là trong khoảng thời gian hai năm địa ngục kia, cô cố gắng sống sót cũng là vi để gặp lại Ambrose.
Bây giờ, khi càng nghĩ lại, Hermione cảm thấy mình chỉ là em gái của Ambrose vẫn chưa an toàn, cô cần tiến lên một bước, ý nghĩ này nhen nhóm chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ qua, đặc biệt là khi cô nhìn thấy Ambrose và Fayola ôm nhau thân mật.
Fayola có thể tùy ý nhào vào lòng anh Ambrose của cô, tùy ý ở cùng Ambrose, tùy ý thân thiết Ambrose. Đơn giản vì chị ta là bạn gái của anh Ambrose. Hermione cũng muốn vậy, là em gái của Ambrose bây giờ khiến cô có chút không thỏa mãn.
Điều thứ hai khiến Hermione xoắn xít lúc này là cô nghĩ bản thân mình quá nguy hiểm, chuyện vừa rồi, cô còn nhớ như in. Chỉ một cú đập tay mà khiến một người tan thành cặn, và lúc ôm anh Ambrose, cô phảng phát nghe thấy tiếng kêu đau một cái.
Tuy anh Ambrose không nói rõ nhưng Hermione biết là do mình, cô nhóc này thở dài một tiếng, cô ngẩng đầu lên thì thấy Ambrose đang nhìn mình.
Trong chốc lát, toàn cơ thể Hermione căng cứng cả lên, cái tách trà trên tay kêu ‘cách’ một tiếng giòn tan. Chuôi cầm tách không biết từ lúc nào đã bị nghìn thành phấn trắng. Khiến tách trà rơi xuống tấm thảm bên dưới.
Hermione làm gì còn thời gian xấu hổ nữa, cô hơi hốt hoảng cúi xuống định nhặt cái chén lên, cai ngờ, đầu của cô lại đụng phải cái bàn trà.
“Ầm.”
Một tiếng.
Hermione cảm thấy đầu mình đập phải thứ gì đó giòn giòn, cô kêu lên một tiếng, cả người ngồi trở lại cái ghế, khuôn mặt không một giọt máu nhìn cái bàn bị nứt vỡ ra thành mấy mảnh.
Hermione sợ hãi há mồm, rồi nhìn Ambrose biểu:
“Chuyện này… Điều này…. Em.”
Ambrose và Fayola cũng bị biến cố này mà kinh ngạc suýt thì không giữ được tư thái trầm ngâm, suy nghĩ hiện có. Còn Eulalia thì vẻ mặt hiển nhiên, cô nhóc này không lấy cái gì làm lạ cả, dường như mọi thứ đều bị cô ta đoán trước rồi.
“Bình tĩnh, Hermione. Hít sâu, thở chậm.” Ambrose mở lời khuyên bảo.
Ngồi bên cạnh, Fayola ngay lập tức nói ra nguyên nhân, khuyên bảo kiểu lý tính:
“Hermione. Đây là do em chưa kiểm soát được sức mạnh của mình. Chuyện này không khó giải quyết, sau này chỉ cần luyện tập nhiều hơn một chút là được. Em không cần phải lo.”
“Vâng ạ.”
Hermione nghe hai anh chị, sắc mặt khá hơn chút, trong lòng ê ẩm mà cô bé không nhận ra: Quả nhiên anh Ambrose và chị Fayola xứng nhau nhất mà.
Ambrose nhất trí nói:
“Đúng như Fayola nói, chỉ là bây giờ ta còn chưa biết Hermione mạnh tới đâu và tại sao cô bé lại như vậy?
Hermione ngồi nghe vậy liền run lên một cái, khuôn mặt không tự chủ xám đi như nhớ lại sự việc kinh khủng nào đó.
Ambrose tinh ý phát hiện ngay ra điều này, cậu trao đổi ánh mắt với Fayola rồi ngồi tới bên cạnh Hermione nhẹ nhàng bảo:
“Em không sao chứ…” Hermione hai con mắt tràn đầy hơi nước, cô bé đột nhiên ào tới trong ngực Ambrose khóc như mưa.
(khục khục… Ambrose kìm ném cảm giác tức ngực, phun máu bởi ‘viên đạn ôm’ này)
Cậu khuôn mặt khó hiểu, cậu nhẹ ôm lấy cô em gái của mình, chậm rãi xoa vai an ủi.
Ngồi bên cạnh, Eulalia lo âu nhìn Hermione, ánh mắt cô rồng này cũng hiện lên vẻ tự trách. Ambrose thấy thế hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Eulalia định trả lời, nhưng Hermione đã ấp úng nói tới:
“Là cha ruột em, ông ta… hức hức…”
Mặc dù đã đoán được phần nào, nhưng khi nghe chính miệng Hermione kể lại, Ambrose càng cảm thấy thương cảm. Cậu gia tăng lực, càng ôm chặt cô em gai này.
Chuyện là từ khi Ambrose rời khỏi, cha của cậu cũng không có mặt trong lâu đài, chỉ còn ba cô gái ở đó là Ravel, Hermione cùng cô nhóc rồng Eulalia.
Eulalia vốn tính tinh nghịch, mặc dù không hợp với Ravel nhưng khi cả hai kết hợp lại với nhau trong việc mạo hiểm lại vô cùng hợp ý. Thế nào cả hai lên kế hoạch xông pha giang hồ một lần nữa (Thực ra là đi tìm Ambrose), Hermione bất đắc dĩ bị kéo theo.
Ba cô gái này không ngờ, mình chỉ mới đi một ngày đường đã gặp tập kích, mà kẻ tấn công không ai khác chính là cha ruột của Hermione – Con ma quét rác, tức anh trai của Gryffindor.
Ông ta đã tấn công ba người, cùng với một nhóm phù thủy Áo đen, bọn họ rất đông, một chi quân đội phù thủy nhỏ. Mục đích của bọn chúng không khó đoán được, đó là Hogwarts.
Eulalia lúc đó chỉ mới nở, dù cô rồng này có thiên phú tới mấy cũng không thể vừa chống đỡ bọn phù thủy Áo đen vừa bảo vệ Ravel và Hermione được.
Kết quả là Ravel bị thương nặng suýt mất mạng, còn Hermione thì bị cha ruột mình bắt đi.
Hermione kể tới đây, khuôn mặt càng ngàng càng tệ.
“Không muốn thì đừng kể nữa.” Ambrose không nỡ trầm giọng nói.
“Không, em phải nói. Ông ta đã phản bội dòng họ mình từ lâu rồi, ông ta làm gián điệp và ngày hôm đó ông mang đồng bọn của mình đến Hogwarts để phá hủy toàn bộ Scotland. Ambrose, anh không biết đâu, bên dưới ngôi trường là một lòng núi lửa vẫn hoạt động, nhưng vì tòa lâu đài nên nó không nổ tung, mà ở đó là đầu mối của các Đường lối (The Line).”
“Một mục đích khác là ông ta tìm tới em, ông ta… mấy năm về trước vẫn luôn tìm em…”
Con ma quét rác vẫn luôn lấy Hermione làm thí nghiệm, theo Hermione, ông ta đã khám phá ra thứ năng lượng gì đó rất mạnh và dùng con gái ruột của mình để thử ngay từ khi mới chào đời.
Cái quán trọ mà nhận nuôi Hermione là do cô bé một lần thí nghiệm xảy ra sự cố dẫn tới mất hoàn toàn trí nhớ và khiến cô bé bị truyền tống đi vô hạn phương hướng, giống như việc độn thổ mà không biết nơi đến.
Hermione may mắn ông lão Robb cứu giúp mang về quán trọ, nhờ đó cô bé sống được và vô tình bảo vệ khỏi việc lùng sục của Con ma quét rác.
Nhưng hắn nào bỏ cuộc, hắn có lẽ bằng cách nào đó đã moi thông tin từ Godric Gryffindor, người vẫn luôn không biết bản mặt thật của anh trai mình, nên vô tình tiết lộ thông tin về Hermione cho lão ta.
Sau khi bị bắt, Hermione tiếp tục bị mang ra làm thí nghiệm rồi bị đóng băng tới khi bị đánh thức và giả tạo một ký ức hoàn toàn mới với gia đình Granger.
Và nguồn sức mạnh này đã bị đánh thức vào ba năm trước khi Con ma quét rác bắt cóc Hermione vào Căn phòng bí mật, và rồi để hôm nay, nó bị ‘cái chết’ của kích thích bạo phát ra.
Rõ ràng các cuộc thí nghiệm này tạo ra Hermione mạnh như ngày hôm nay, vấn để là Ambrose không cảm nhận được ma lực của cô bé mạnh tới cấp 6. Con ma quét rác này hiển nhiên không đơn giản như những gì cậu biết.
Ít nhất hắn ta sống dai tới tận thời đại hôm nay, trong khi nhiều đồng bọn của hắn, kẻ cả đám Elder, Great Elder mạnh hơn hắn nhiều lần cũng không thoát.
Nếu không phải tên này đưa móng vuốt của mình tới đầu Ambrose thì khả năng lớn là hắn vẫn còn sống chui lủi đâu đó trên trái đất.
Hermione hoàn toàn bị liên lụy bởi Ravel và Eulalia, nên khi trong lúc cô bé mất trí, tấn công Ravenclaw, bà ta không chống lại mà còn thở dài như mình đáng chết, nợ cô bé nhiều lắm vậy.