Những tiếng vỡ toác đinh tai vang lên… cả cái hồ rung lên bần bật, kết giới ma thuật lắc lữ dữ dội theo nó…
“Không ổn.”
Fayola vội vàng thu linh hồn và cái xác của cha cô vào trong một cái va li thi chú mở rộng, rồi cô hạ lên cho mọi người tập trung lại một chỗ chờ xem chuyện gì đang xảy ra.
‘Oành’
Kết giới tan vỡ, đám linh hồn kia không trở lại xác mà bay lên tạo thành một vòng xoáy trên không… nhưng tiếng kêu rên ghê rợn vang lên, đám linh hồn đang gào thét.
Chúng lao vào nhau, dính lấy nhau tạo thành một hình nhân khổng lồ… sau đó, một giọng nói tức giận từ cái hình nhân đó phát ra:
“LÀ AI…”
“ĐỨA NÀO DÁM ĐỘNG VÀO ĐỒ CỦA TA…”
“LÀ CÁC NGƯƠI…” Cái hình nhân khổng lồ nhìn Ambrose đám người hét lên.
Đồng thời, một cỗ lực lượng uy áp tỏa xuống ép tới Ambrose đám người, tên này nói tiếp:
“Đã các ngươi muốn chết thì đang hiến linh hồn mình ra đi…”
Thình lình, một lực hút khá lơn từ cái miệng của linh hồn khổng lồ lao ra, nó lôi kéo tất cả mọi thứ xung quanh vào cái lỗ đen ngòm đó.
Tất nhiên nó không ảnh hưởng tới Ambrose, bên cạnh cậy, Fayola nói:
“Không ngờ lại có một tên cấp năm ở đây…”
Helios Đại hiền giả khom người cung kính nói:
“Thưa đức vua, nữ hoàng, xin cho thần đi ra tiêu diệt hắn.”
Fayola gật đầu đồng ý nói:
“Ta cho phép khanh giết chết nó, không cần giữ lại tù binh.”
“Vâng.”
Nói rồi, ông Đại hiền giả nhảy ra, trong tai hội tụ một quả cầu ánh sáng, hét lên:
“Chết đi.”
Ầm ầm ầm…
“Khốn nạn, không ngờ các ngươi mạnh như vậy. Linh hồn đâu thiêu đốt cho ta..”
Mắt thất khí thế trên người tên linh hồn khổng lồ không ngừng tăng lên, Helios khinh thường nói:
“Đồ ngu, mi nghĩ ta sẽ cho mi cơ hội sao.”
Lập tức, ông lão triệu hồi hàng chục cây thương ánh sáng - chúng ta ra nhiệt độ cao tiếp cận nhiệt độ của mặt trời.
“Chết này. Light Lance.” (ND – Thương ánh sáng)
Xèo xèo xèo…
Những tiếng xèo xèo vang lên giống khi rán thịt trên chảo dầu, các mũi thương ánh sáng đi tới đâu là đốt cháy linh hồn tới đỏ, chỉ trong ba giây ngắn ngủi, tên hình nhân khổng lồ bị thủng hàng chục lỗ to tướng và không thể khép lại.
Hắn bắt đầu vặn vẹo và có dấu hiệu sụp đổ, vì nói cho cùng, tên hình nhân khổng lồ kia được ghép bởi tất cả linh hồn khốn khổ trong hồ, chỉ là hàng chắp vá không phải liền một thể.
“Đáng ghét… các người chờ đấy… chúng ta còn không xong đâu…”
“BÙM…”
Tên khổng lồ nổ tung, các linh hồn cũng được giải thoát sáu đó, bọn họ bay vẩn vơ xung quanh trần hang một lúc rồi đồng loạt tan biến trong không khí.
Thấy vậy, Ambrose nói:
“Fayola, cậu thả linh hồn của chú Regulus ra đi, tới lúc chú ấy rời đi rồi.”
Cô bé gật đầu và mở cái va li ra, ngay tức thì một bóng mờ lao lên trời, nhạt dần… không biết có phải áo giác không, nhưng Ambrose thấy bóng mờ kia mấp máy môi:
“Ta xin lỗi Fayola con gái của ta.”
==== Chuyển cảnh nhanh ====
Cùng lúc này, trong một khoảng không gian kì là, xám xịt, đỏ như máu, không hề có mặt trời hay mặt trăng hoặc bất kì thứ ánh sáng nào trên trời rọi xuống nào.
Đang ngồi bên cạnh một dòng dung nham sôi sùng sục là một người đàn ông trung niên, ông ta ăn mặc rất lịch sự, nếu nhìn kĩ có thể nhận ra đây là mốt từ những năm tam mươi của thế kỉ mười chín.
Bỗng nhiên, một cơn rùng mình xảy ra trên người ông ta, khuôn mặt tên này lập tức nhợt nhạt như thiếu máu trầm trọng… hắn mở mắt ra và gầm lên:
“Khốn khiếp.. là ai… Trở ta trở về sẽ cho chúng bay biết tay. Còn cả lão nữa - Nicholas Flamel - lão chờ xem… ta sắp trở lại rồi…”
Người đàn ông cười một cách nham hiểm nói:
“Ông thầy của ta… nếu ta biết chuyện này có liên quan tới lão thì lão chuẩn bị sống không bằng chết đi…”
Tên này định còn nói gì nữa thì một giọng nói trầm đục, thăm thẳm vang lên:
“Xong chưa… người còn việc đó…”
Người đàn ông nghe vậy lập tức đổi sắc mặt môt trăm tám mươi độ, giọng nói mang đầy vẻ nịnh nọt nói:
“Vâng, thưa chủ nhân, tôi xuất phát ngay…”
“Ừ… thanh kiếm đó sau khi lấy được người phải giữ cẩn thận nếu không… hừ…”
Tên trung niên nghe vậy giật bắt mình, sợ hãi thưa:
“Dạ… tôi biết… xin chủ nhân ngài yên tâm.”
“…”
(Tác: Nếu muốn biết thêm, các bác có thể dở lại chương 143 để xem lại)
==== Chuyển cảnh nhanh ====
Việc đầu tiên của Ambrose và Fayola sau khi về tới Hogwarts sau kì nghỉ lễ phục sinh là tìm ông giáo sư gián điệp Quirinus Quirrell. Chỉ là…. khi hai người hùng hổ bước vào định ngay lập tức tóm lấy Voldemort thì hắn đã biến mất đâu rồi.
Ambrose nhìn qua nhìn lại ông giáo sư lắp bắp đang bất tỉnh nói:
“Chuyện này… không phải hắn định ăn cắp Hòn đá phù thủy sao?”
Fayola nói:
“Có lễ đã có việc gì xảy ra… chúng ta đi hỏi thử Takagi xem. Cậu ta ở lại trường trong kỉ nghỉ mà.”
Cả hai đi tới tìm Takagi, thì thấy cô đang ngồi nói chuyện với Hermione, nói chuyện thì không hẳn, giống như cô bé tóc xù đang thỉnh giảng Takagi hơn.
Bốn người thân thiết chào nhau xong thì Ambrose hỏi ngay:
“Takagi, ở Hogwarts có chuyện gì đáng ngờ xảy ra không?”
Takagi không hiểu nói:
“Không, mình vẫn bình thường, cả trường cũng vậy… không có ai chết hay bị tấn công nào cả.”
Takagi tưởng Ambrose hỏi giống kiểu có ai bị làm sao, giống như năm nhất cô và Ambrose bị tấn công ven Hồ nước Đen.
Thì, bất thình lình, Hermione rung người một cái, cô bé sau đó hơi mất tự nhiên.
Cái này làm sao thoát được bốn con mắt của Ambrose và Fayola được, thậm chí cả Takagi cùng nhìn sang cô bé.
Thế là bằng nghiệp vụ của mình, Ambrose đám người đã ép được cô bé năm nhất chưa lớn khai tất cả.
Chuyện kể là về buổi tối thi hành hình phạt cấm túc của Harry Potter thằng bạn Ron Weasley của nó. Bọn chúng bị bắt phải đi cùng lão Hagrid vào rừng Cấm để điều tra cái chết của những con Kỳ mã.
Trong chuyến đi rừng này có cả nhóc Malfoy nhà Slytherin và nhóc mặt tròn Neville cùng nhà sư tử tham gia, mới đầu tất cả mọi người đi cùng nhau, nhưng đến một ngã rẽ, lão Hagrid đề nghị tách nhóm.
Potter và Malfoy cùng với con chó cưng Fang của Người giữ khóa. Chuyện đáng kể sau đó là cuộc hành trình của hai người một chó này.
Đầu tiên chúng tìm được một thứ chất lỏng gì đó giống như thủy ngân lỏng, khi lại gần, bọn nhóc khẳng định đây là một bãi máy của Kỳ mã.
Thế là thằng nhóc Potter bạo gan lần theo dấu vết… trong khi tên nhóc Malfoy rên rỉ phía sau. Đi được một đoạn, Potter nghe thấy tiếng thở gấp, tiếng ngựa hí nhỏ bé yếu ớt và biến mất.
Đó chính là một con bạch kỳ mã, và đã chết. Potter chưa bao giờ nhìn thấy một cái gì đẹp như vậy mà buồn như vậy. Chân nó dài, thon thả, gập lại thành cong queo khi té ngã, bờm màu trắng ngọc trai xoã trên lớp lá khô đen.
Thằng nhóc bạo gan vừa nhích chân tới trước một bước thì có cái gì đó trườn tới làm cho thằng bé đông cứng tại chỗ.
Một bụi cây bên rìa khoảng trống rung động… Rồi, từ trong bóng tối, một bóng người trùm kín mít bò lê trên mặt đất như một con thú đang rón rén rình mồi.
Harry, Malfoy và Fang đứng ngây ra như trời trồng. Cái bóng khoác áo trùm ấy đã bò tới xác bên con bạch kỳ mã, nó cúi thấp đầu xuống vết thương trên mình con thú, và bắt đầu hút máu.
“Hắn ta đang uống máu của nó.” Harry che miệng hạ thấp giọng nói nói.
Còn Malfoy thì hét toáng lên:
“AAAAAAAAAAÁÁÁ!”
Hét xong, thằng nhóc này phóng chạy thật nhanh như một mũi tên. Con chó Fang cũng chạy nốt.
Cái bóng trùm kín ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Nhóc Potter – máu kỳ mã nhỏ giọt trên mặt hắn. Hắn đứng dậy và bước, không là lướt trên mặt đất thật nhanh về phía Harry khiến nhóc này sợ đến nỗi không nhúc nhích nổi.
Sau đó, một con Nhân mã lao tới cứu thằng bé…
Nghe tới đây, Ambrose đoán được vì sao Voldemort lại chạy rồi. Hắn sợ… sợ mình bị phát hiện trong trường, sau đó bị ông hiệu trưởng Dumbledore bắt.
Vụ rừng cấm quá lộ liễu còn gì, một thứ sinh vật lạ lẫm, tà ác tới mới săn giết và uống máu thứ sinh vật cao quý như bạch kỳ mã thì phải được điều tra.
Nhà trường làm sao để một thứ như vậy trong trường học. Voldemort cũng nghĩ như vậy, nên hắn chạy trước.
Nhưng chẳng lẽ hắn từ bỏ Hòn đá phù thủy?
Tất nhiên là không, theo Ambrose, thế nào hắn cùng sẽ trở lại, không sớm thì muộn, và vào một thời cơ nào đó. Ví dụ như ông hiệu trưởng không ở trường chẳng hạn.