Trong suốt một tuần sau đó, bọn chúng không ngừng tìm kiếm nhưng cuộc sống hai người đã thành lịch, sáng học phép thuật, chiều họ tập kiếm thuật với Giáo sư Songoku. Họ bật bịu tới không còn thời gian suy nghĩ tới cái cây, Edmun hay ông thần rừng Tummus đáng thương.
Kết quả học tập của Ambrose vô cùng không tốt, không nói tới vụ cậu không thể sử dụng ma lực, mà cả kiếm thuật kém hơn Fayola. Cậu bắt đầu lo lắng, nếu mình dốt quá không biết mụ phù thủy có nhốt mình vào ngục không nữa. Ngược lại, Fayola vô cùng xuất sắc, cô bé học xong ba trên sáu phép thuật trong cuốn sách, mụ phù thủy khen cô bé hết lời.
Hôm nay, Ambrose đang một mình lượn lờ gần cổng lâu đài, nơi mụ phù thủy đặt mấy bộ sưu tập tượng đá, cậu vừa dạo vừa khua cành cây, coi như là tập kiếm. Bỗng nhiên, một giọng nói vang nên:
“Bạn sao lại ở đây?”
Ambrose ngước đầu nhìn, cậu thấy một đứa bé trai đang tới gần, đó là Edmun, Ambrose nhận ra tên ngu ngốc này, hay chính nó bị mụ phù thủy lừa một cách đơn giản.
“Đây là lâu đài của nữ hoàng phải không? Sao cậu lại ở đây.” Edmun thấy Ambrose không trả lời, mà cách Ambrose nhìn cậu khiến cậu không thỏa mái, nó hỏi lại, giọng nó như đang chất vấn Ambrose tại sao ở nhà nó vậy.
Chẳng lẽ mụ phù thủy ra điều kiện nó sẽ là vua của Narnia, Ambrose đoán, nếu thế thì tên này mắc bệnh hoang tưởng nặng mới tin những gì mụ nói. Ambrose phủi mắt nhìn Ed nói:
“Tui bị nữ hoàng mời làm khách ở đây, bạn sao lại tới đây vậy, bạn không nghe Lucy nói à, nữ hoàng không thích con người…”
“Thôi bạn đừng nhắc tới bọn họ, bọn họ đều tới đây, tôi muốn họ gặp nữ hoàng, vị vua thực sự của Narnia nhưng họ cố ý tới nhà một con hải li biết nói… bây giờ tôi muốn đi gặp nữ hoàng, bạn chỉ đường cho tôi đi.” Edmun nói như sai khiến Ambrose.
Ambrose không ưa bộ dạng Edmun bây giờ, nhưng cậu vẫn ý tốt nhắc nhở:
“Tui không biết vì sao cậu phải gặp nữ hoàng, nhưng tin tui đi, hay ít nhất tin lời em gái Lucy cậu, trở về với anh chị em của bạn, nữ hoàng thật không thích con người.”
Ambrose vừa nói xong, một giọng nói dữ gằn vang lên:
“Ai muốn gặp nữ hoàng vậy?” Macgrim từ ngoài bước vào, Ambrose thấy con sói, thôi muộn rồi, cậu nghĩ.
Edmun ở một bên không còn vẻ ta đây trước nữa, nó run sợ, lần đầu tiên nó thấy con sói to như vậy, to bằng một con ngựa mất. Edmun nói:
“Là... tôi, thưa… thưa bác sói đáng mến, tôi muốn gặp nữ hoàng.”
“Là ngươi, con người?” Sói Macgrim gầm gừ. Nó dí sát mồm vào mặt Edmun
“V… Vâng.” Edmun mãi mới dặn ra mọt chữ, cậu ngửi rõ mùi hôi thối, nóng bỏng từ miện con sói, cả chân nó nhũn ra.
“Ta nhìn thấy trong mắt ngươi sự dối trá, hèn yếu nhân loại.” Thì ra đây là thằng nhóc ngu ngốc nữ hoang nói, Macgrim càng nhìn càng thấy thằng nhóc xấu xí.
“Đi theo ta.” Macgrim quát Edmun, rồi nó nhìn Ambrose như muốn hỏi có muốn đi theo không.
Ambrose hiểu ý nó, cậu nói: “Bây giờ ta đi làm bài tập.” Rồi cậu đi về phía thư viện, Edmun đã muốn chết thì thôi, trời tạo nghiệt có thể sống, người tạo nghiệt thì chỉ có chết.
==================
Lúc này, Macgrim dẫn Edmun vào trong cung điện, tới trước cửa thư phòng mụ, Macgrim nói:
“Ta sẽ thưa lại với nữ hoàng. Trong lúc ấy ngươi hãy đứng nguyên tại chỗ nếu ngươi còn quý cái mạng nhỏ của mình.”
Nói xong, Macgrim biến đi vào trong.
Edmund đứng yên chờ đợi, những ngón tay nó đan vào nhau, xung quanh thật lạnh. Cái lạnh làm nó tỉnh lại, nó thấy mụ phù thủy không chắc có ý tốt, nó hơi hối hận vì tới đây.
Cuối cùng thì Maugrim đội trưởng đội cận vệ của nữ hoàng cũng quay lại, con sói nói:
“Vào đi, hãy cư xử như một đứa bé phải phép, không phải là một đứa ngốc. Nữ hoàng đang đợi ngươi ở trong.”
Edmund bước vào, nó cố bình tĩnh hết sức có thể. Nó thấy mình trong một căn phòng dài, không khí nơi đây ảm đạm, rờn rợn, bốc mùi.
Trong phòng cũng có rất nhiều pho tượng. Ở gần cửa nhất là một thần rừng bé nhỏ có khuôn mặt đau đớn khôn tả và Edmund không thể không nghĩ có lẽ đó chính là bạn của Lucy.
Ánh sáng duy nhất phát ra từ một ngọn đèn độc nhất để ngay bên cạnh chỗ mụ phù thủy đang ngồi.
“Cháu đã đến, thưa nữ hoàng.” Edmund kêu lên, nó cúi người hành lễ.
“Sao ngươi dám vác xác đến đây một mình?” Không giống những lời ngọt như kẹo trước kia, mụ phù thủy hỏi với một giọng làm Edmund ớn lạnh suốt sống lưng.
“Vâng, cháu… cháu…“ Edmun lắp bắp.
“Cháu, cháu cái gì. Ta đã bảo ngươi phải mang những đứa khác đến cùng. Đúng không?”
“Vâng, thưa nữ hoàng... cháu... cháu đã làm hết sức mình... để mang họ đến... nhưng một hải ly xuất hiện.”
“Một con hải ly?” Mụ phù thủy ánh mắt như muốn nuốt sống Edmun, lũ phản tặc, mụ nghĩ.
“Đúng vậy, một con, không, có hai con hải ly, anh chị em của cháu đang ở trong một ngôi nhà nhỏ xây trên đập nước với vợ chồng hải ly.”
Một nụ cười trông như một cái nhe răng cắn từ từ xuất hiện trên khuôn mặt đẹp lạnh lùng của mụ phù thủy. Mụ nói:
“Chỉ có vậy. Đấy là tất cả tin tức của ngươi hay sao?”
“Không... Thưa nữ hoàng.” Edmund nôn nóng kêu lên. “Còn có lời tiên tri.”
“Aslan sẽ đến sửa sai
Xua tan cái ác, tiếng ngài gầm vang
Mùa đông băng giá sẽ tàn
Chim ca hoa nở thế gian xuân về.
Con của Eve, Adam
Xuất hiện sẽ làm thiên hạ an khang
Họ ngồi vào bốn ngai vàng
Một kỷ nguyên vàng ngự trị nơi đây.”
Edmun vừa nói vừa len lén nhìn sắc mặt mụ phù thủy, lúc cậu nói ra lời tiên tri, sắc mặt mụ đen lại, rồi trở về lạnh băng băng bình thường, Edmun thở phào.
“Chỉ có vậy.” Mụ phù thủy không cảm xúc nói, nhưng cậu nói này làm Edmun run lên bần bật, cậu nói tiếp:
“Còn, còn ạ, Con hải ly còn nói Alan đang trở về…”
“CÁI GÌ... ALAN.” Mụ phù thủy gầm lên “Có thật thế không? Nếu ta phát hiện ngươi nói láo…”
“Thưa nữ hoàng tôi chỉ... lặp lại những gì họ đã nói.” Edmund dơ tay thề thốt.
Mụ phù thủy liếc nó một cái rồi không còn để ý nó nữa, ngón tay gõ lên thành ghế, phát ra những tiếng tọt tọt. Mụ đang suy nghĩ. Alan, tên kia đã trở về, không ta còn biết quá ít thông tin.
Mụ nhớ rõ con sư tử Alan đó đã nhốt mụ ở khu hoang dã phía bắc suốt chín trăm năm, bây giờ con súc vật đó lại muốn lật đổ vương quốc mụ. Mụ nhìn Edmun, kế hoạch bắt đầu thôi.
Mụ hét:
“Macgrim, vào đây…”
Con sói Macgrim lật đật từ ngoài vào phòng nói:
“Xin nghe lệnh, thưa nữ hoàng.”
“Tập hợp đàn sói đang mai phục cạnh khu rừng phía Tây (Westernwood), để bọn chúng đi bắt vợ chồng hải ly, và lũ con người ở đó, NHANH.” Mụ phù thủy ra lệnh.
“Vâng, thần đi ngay” Con sói ẳng ẳng chạy đi.
“Ginarrbrik.”
“Thần có mặt.” Một tên người lùn xuất hiện nói. Đó là tên người lùn mà Fayola và Ambrose gặp trong buổi tiệc nhận học đồ của mụ.
“Chuẩn bị xe trượt cho ra” mụ ra lệnh “Hãy dùng bộ dây cương không có lục lạc.”
“Ném thằng bé vào ngục, nói chính đáng dành cho nó.” Nói xong, mụ đạp Edmun tới cạnh người lùn Ginarrbrik.
============================
Ambrose đi vào thư viện, Fayola vẫn chăm chỉ đọc sách, cậu ngồi phịch xuống cái ghế đối diện, cậu nói:
“Fayola, cậu biết vừa nãy mình gặp ai không, Edmun, tên ngu ngốc đó đâm đầu vào lưới.”
“Edmun sao?” Fayola hứng thú hỏi.
“Đúng, là bốn anh em nhà Pevensive đã tới Narnia rồi, Edmun nó còn muốn dẫn anh chị em nó tới gặp nữ hoàng, nó không biết bà ta sẽ giết hết chúng vì lời tiên tri.” Ambrose giải thích thêm.
“Thật kinh khủng, Lucy sẽ bị giết mất, chúng ta phải nghĩ cách gì thôi.” Fayola hoảng hốt nói.
“Chúng ta bây giờ thân còn lo chưa xong, nếu bị nữ hoàng biết chúng ta chống lại bà ta, kết cục mình và bạn là cái chết.” Ambrose chỉ rõ nguy cơ.
“Nhưng Lucy là bạn chúng ta, không thể bỏ mặc bạn ấy như thế?” Fayola phản bác, đôi lúc cô thấy Ambrose hơi ích kỉ, chỉ nghĩ tới bản thân thôi, cô nhìn chòng chọc Ambrose.
Ambrose không dám đối diện ánh mắt Fayola, cậu nhận thua nói:
“Được rồi, để mình nghĩ cách…”
Bên ngoài, tiếng ầm ĩ vang lên, Ambrose tò mò đến bên của sổ, cậu thấy mụ phù thủy đang đi xe ra khỏi lâu đài, nhìn mụ trông rất gấp. Một ý nghĩ đột nhiên nhảy lên trong đàu Ambrose, cậu nói:
“Fayola, mình có cách rồi.”